Cát Xuân Như ngẩn người, hỏi: “Trong tay của ta cũng chỉ có mấy ngàn lượng, làm sao đủ?”
Tiêu Nguyên Thạch nói với ý vị sâu xa: “Ngươi có thể hỏi một chút muội muội của mình, nhờ nàng ta giúp đỡ.”
Sắc mặt của Cát Xuân Như thay đổi: “Muội muội của ta làm sao có tiền mà bỏ vào.”
Hơn nữa, đó toàn là tiền của muội muội nhà nàng ta, nàng ta làm sao không biết xấu hổ đi mở miệng.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn nàng ta như vậy, con ngươi híp lại: “Nếu không phải nàng ta xúi giục, không có nàng ta nói ta giải trừ cấm túc của ngươi, chuyện tiệc ngắm hoa có thể xảy ra sao? Hơn nữa, nếu ngươi thật sự ngồi tù, thì tương lai của nàng ta ở phủ Nhị hoàng tử cũng sẽ cản trở.”
Cát Xuân Như đau lòng nhìn ông ta: “Không ngờ, chàng lại nói như vậy. Bây giờ Xuân Di nhận được sự yêu chiều của Nhị hoàng tử, chàng lại bảo ta đi đòi tiền, thế không phải quan hệ làm loạn đến căng thẳng sao? Đến lúc đó, cũng sẽ ảnh hưởng đến ta!”
Ý của nàng ta đã thật rõ ràng, nếu Tiêu Nguyên Thạch còn muốn nói muội muội nàng ta trợ lực, cũng đừng làm chuyện này.
Tiêu Nguyên Thạch híp mắt hỏi: “Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ? Tiền của phủ tướng quân hoàn toàn đã bị ngươi cầm trợ cấp cho đệ đệ và muội muội của nhà mẹ đẻ rồi, bây giờ ta cũng không có nhiều như vậy.
Hơn nữa, chúng ta đi đến Bắc Cương phải mua nhà ở và sống, tiền cần bỏ ra cũng rất nhiều.”
Cát Xuân Như suy nghĩ: “Bán thôn trang ở ngoài kinh thành với trăm mẫu đất kia đi.”
“Rồi bán toàn bộ những đồ sứ không thể mang từ phủ tướng quân đi, gom lại năm vạn lượng bạc chắc là không thành vấn đề.”
Tưởng tượng đến Tiêu Nguyên Thạch đưa con tiện nhân Đào Liễu kia đến thôn trang nhỏ ở, nàng ta lập tức khó chịu.
Vừa đúng lúc bán đi để lấy tiền dùng khẩn cấp.
Tưởng tượng đến Thời Khanh Lạc đòi năm vạn lượng, thật giống như cắt thịt trên người nàng ta.
Nhưng nàng ta lại không thể không đưa ra, bởi vì đã vài lần giao đấu với nhau nàng ta cũng biết được.
Thời Khanh Lạc là một kẻ lưu manh, không có chuyện nào mà tiểu tiện nhân kia không dám làm.
Tiêu Nguyên Thạch nghe xong lời này, trong lòng cũng lạnh đi.
Quả nhiên nàng ta vẫn còn thương tiếc cho muội muội của mình, nhưng lại muốn cắt thịt của ông ta.
“Thôn trang đã là một trong số sản nghiệp còn dư lại ít ỏi của phủ tướng quân, cho nên không thể bán. Việc này tất cả đều do chính ngươi gây ra. Ta lấy hai vạn lượng bạc ra, còn ba vạn ngươi tự nghĩ cách, nếu không Thời Khanh Lạc báo quan, ta cũng không có cách nào ngăn cản.”
Cát Xuân Như tức giận muốn chết: “Cho nên chàng mặc kệ ta sao? Chàng sao lại tàn nhẫn như vậy?”
“Tướng quân, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, tương lai ta không như vậy nữa.”
Nàng ta cầm tay của Tiêu Nguyên Thạch khóc cầu xin: “Chàng đừng đối xử với ta như vậy được không?”
Hiện tại, nàng ta cũng biết, quậy thì chỉ đẩy Tiêu Nguyên Thạch sang bên cạnh Đào Liễu.
Tiêu Nguyên Thạch cũng không thích bộ dạng này nữa.
Nếu vừa rồi, Cát Xuân Như không nhắc đến chuyện bán thôn trang với mấy đồ linh tinh trong phủ tướng quân, ông ta còn có thể mềm lòng một chút, sẽ nghĩ lại cách gom tiền, hoặc tự đi tìm Cát Xuân Di.
Nhưng hiện tại, ông ta cũng không muốn bận tâm nữa.
Nếu Cát Xuân Như đã tỷ muội tình thâm với Cát Xuân Di như vậy, tin chắc tỷ tỷ đã xảy ra chuyện, muội muội cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Còn về chuyện này có tạo vết rách giữa quan hệ hai tỷ muội hay không, chuyện này không liên quan đến ông ta.
Hơn nữa, ông ta cũng thật chờ mong, ông ta thật sự đã chịu đủ khổ khi Cát Xuân Như trợ cấp cho đệ đệ và muội muội ở nhà mẹ đẻ rồi.
Ông ta muốn nhìn thử, tình cảm của hai tỷ muội còn bền vững hay không.
Ông ta sầm mặt nói: “Hiện tại, ta bị người cả kinh thành cười nhạo, ta không có trách ngươi. Cho nên Xuân Như, ngươi đừng ép ta.”
Cát Xuân Như lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Tiêu Nguyên Thạch, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Nàng ta biết ông ta vẫn còn để ý đến chuyện xảy ra ở bữa tiệc ngắm hoa.
Nàng ta không dám nói ra lời từ chối, chỉ có thể nghẹn khuất nói: “Ta, ta nghĩ cách.”
Nàng ta sợ khiến trái tim Tiêu Nguyên Thạch hoàn toàn xa cách mình, tương lai thật sự không quan tâm nàng ta nữa.
Nàng ta còn phải lôi kéo Tiêu Nguyên Thạch quay lại một lần nữa, đợi đến Bắc Cương, đưa đệ đệ về ở cùng.
Sắc mắt của Tiêu Nguyên Thạch lúc này mới nhu hòa vài phần: “Ta biết ngươi là người thông minh. Thời Khanh Lạc cho thời gian chỉ có năm ngày, ngươi mau nghĩ cách gom tiền đi.”
“Ta còn có việc phải đến thư phòng làm, hai ngày sau lại đến thăm ngươi.”
Cát Xuân Như muốn giữ Tiêu Nguyên Thạch lại, nhưng lại thấy ông ta không vui, vẫn nhịn xuống nói: “Được, ta chờ chàng đến.”
Tiêu Nguyên Thạch gật gật đầu, xoay người rời đi.
Không có nhìn thấy sắc mặt âm trầm và đôi mắt lộ ra hận ý của Cát Xuân Như.
Sau khi ông ta ra khỏi viện, còn sai bảo người trông chừng Cát Xuân Như, không cho phép nàng ta lấy đồ gì trong phủ đi bán.
Phụ thân cặn bã bảo Cát Xuân Như tự đi tìm Cát Xuân Di đòi tiền, rất nhanh đã tuyền đến chỗ Tiêu Hàn Tranh.
Sau khi xem xong tin tức, Thời Khanh Lạc cảm thán: “Phụ thân cặn bã cũng giỏi thật, đấy hết tội lỗi cho tiểu kiều thê.”
Không ngờ thật bỏ mặc.
Tiêu Hàn Tranh cũng đã nhìn quen tính cách của phụ thân cặn bã: “Ông ta đã có phòng bị với Cát Xuân Di, hơn nữa có thể bởi vì lần trước đối phương tạo áp lực đã làm bị thương lòng tự trọng của ông ta.”
Phụ thân cặn bã là một người có lòng sĩ diện và tự trọng rất cao.
Người trước kia còn cần ông ta che chở thương xót, vừa nghiêng người đã lật mặt, đương nhiên khiến cho phụ thân cặn bã không chấp nhận được.
Cũng biết là Cát Xuân Di không đáng tin, cho nên ông ta đã chuẩn bị bỏ qua quân cờ này.
“Cho nên ông ta cố ý bảo Cát Xuân Như dùng danh tỷ tỷ ra mặt, chắc là muốn để quan hệ của hai tỷ muội nàng ta vỡ nát.”
Thời Khanh Lạc hơi khó hiểu: “Ý đồ của ông ta là gì? Cát Xuân Di nhờ ông ta trao đổi lợi ích mới đưa vào phủ của Nhị hoàng tử, cảm giác ông ta bỏ qua cành cao Nhị hoàng tử này có chút quyết đoán.”
Ban đầu, các nàng cũng chỉ nghĩ châm ngòi quan hệ của họ, nhưng không ngờ phụ thân cặn bã lại đồng ý sảng khoái như vậy.
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ, nói: “Trong chuyện tình cảm với Cát Xuân Như, phụ thân cặn bã rất mờ mịt, nhưng trên chuyện chính sẽ không ngu như. Ta đoán, ông ta có thể phát hiện ra thái độ của hoàng đế, chuyện ông ta lén lút liên lạc với Nhị hoàng tử làm cho Hoàng đế không vui. Chính xác nên nói là sau khi bị giáng chức, đầu óc của ông ta cũng sáng tỏ hơn, không còn bị cái gọi là bị ánh sáng tình yêu che mắt nữa.”
“Cho nên, bên này chúng ta đưa chủ ý cho ông ta, đúng lúc ông ta có thể cắt đứt quan hệ với tiểu di tử Cát Xuân Di này.”
“Trừ việc sợ nàng thật sự đi tố cáo Cát Xuân Như, để Cát Xuân Như ngồi tù, để hoàng thượng làm chủ, bị buộc giao ra năm vạn lượng ra.”
“Chắc là ông ta còn muốn cố ý làm cho hoàng đế xem.”