Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 496




Cái gì mà còn yêu thương nàng ta, giống như ông ta với Cát Xuân Di có gì đó.

“Mấy thứ đó đã đưa cho nàng ta làm của hồi môn, nàng ta làm sao mà lấy ra được.”

Hiện tại, coi như ông ta đã nhìn thấu Cát Xuân Di rồi.

Lúc còn ở phủ tướng quân thì cố ý giả vờ khôn khéo hiểu chuyện, nhưng khi nào thân phận khác biệt lập tức lộ ra bản tính chân thật.

Cho nên trông cậy vào Cát Xuân Di lấy tiền ra, chuyện này chắc chắn không thể.

Thời Khanh Lạc nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu: “Tiền cha chồng, sự thông minh ngày thường của ông đâu hết rồi?”

Tiêu Nguyên Thạch: “…”

Ông ta thật sự rất không muốn nói chuyện với con dâu xấu này: “Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Thời Khanh Lạc chỉ tờ giấy trong tay của ông ta: “Dùng cái này đi uy h.i.ế.p đi!”

“Bây giờ, nàng ta có thể trách mắng ông, nếu thật sự có một ngày có quyền có thế, ông không phải bị chèn ép c.h.ế.t sao. Đến lúc đó, tỷ tỷ của nàng ta không những cho ông đội nón xanh, còn có thể ngồi lên đầu ông đấy.”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Nói cũng thật khó nghe, nhưng ông ta lại cảm thấy có đạo lý.

Nhớ lại Cát Xuân Di ngày đó, ông ta lại tức giận.

Thời Khanh Lạc tiếp tục nói: “Ông cầm chứng cứ này, bảo người đi tìm Cát Xuân Di, có thể nói thẳng là bọn ta đến đòi bồi thường, nếu không sẽ cầm cái này đưa đến chỗ phủ doãn kinh thành.”

“Nàng ta cũng tham gia vào chuyện giật dây này. Hơn nữa, hỏi nàng ta một chút có nguyện ý nhìn tỷ tỷ của mình ngồi tù hay không.”

“Nếu nàng ta còn muốn leo lên, có một tỷ tỷ hồng hạnh xuất tường còn ngồi tù nữa, tất nhiên là không tốt. Cho nên vì tương lai, tám chín phần mười nàng ta sẽ giúp ông trả hai vạn lượng còn thiếu.”

Hoặc ông cũng có thể lấy nhiều hơn một chút từ chỗ nàng ta về, dù sao tiền trong tay nàng ta đều là tiền của ông cả.”

Tiêu Nguyên Thạch sắp đến Bắc Cương rồi, phải châm ngòi quan hệ vào giữa ông ta với tiểu di tử.

Không thể để cho phụ thân cặn bã trở thành trợ lực của Cát Xuân Di được, ngược lại cũng thế.

Hơn nữa, phụ thân cặn bã chạy đến uy h.i.ế.p muội muội Cát Xuân Di, lấy tiền từ trong tay nàng ta về.

Sau khi Cát Xuân Như biết, trong lòng sẽ không có vướng mắc sao?

Với tính cách của Cát Xuân Như “chỉ có ta phụ người trong thiên hạ, không thể để người trong thiên hạ phụ ta” kia, chắc chắn sẽ bắt đầu ghi hận trượng phu Tiêu Nguyên Thạch này.

Đi Bắc Cương mới càng náo nhiệt hơn.

Cho nên, hôm nay bọn họ đến lấy bồi thường chỉ là thứ yếu, quan trọng là để phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như tương thân tương ái kia chó cắn chó.

Tiêu Nguyên Thạch nghe xong lời của nàng, suy nghĩ ột lát.

“Ta sẽ gọi người đi hỏi một chút.”

Ông ta cũng phát hiện, Cát Xuân Di không đáng tin.

Một khi đã như vậy, vậy để cho đối phương chảy m.á.u đi.

Hơn nữa, trong lòng ông ta vẫn có vướng mắc.

Nếu ngày đó, không phải Cát Xuân Di chạy đến uy h.i.ế.p ông ta, còn xúi giục Cát Xuân Như, chuyện thê tử ngoại tình bị gièm pha sau đó cũng sẽ không có, ông ta không thể không trách tiểu di tử sói mắt trắng kia được.

Thời Khanh Lạc phát hiện phụ thân cặn bã thật sự là người đặt lợi ích lên hàng đầu, mục đích sống cũng rất rõ ràng



Biết Cát Xuân Di là một con sói mắt trắng, ông ta nói bỏ lập tức bỏ, cũng không do dự một chút nào.

Nàng cười cười: “Ta chỉ biết ông là một người thông minh.”

Nàng kéo Tiêu Bạch Lê đứng dậy: “Chúng ta sẽ đợi tin tức tốt của ông!”

“Đi thong thả, không tiễn!” Tiêu Nguyên Thạch cũng không muốn gặp lại hai người, đặc biệt là con dâu xấu này.

Mỗi lần nói chuyện đều cố ý đ.â.m lòng người, mấy lời đều rất khó nghe.

Đợi sau khi hai người Thời Khanh Lạc rời đi, Tiêu Nguyên Thạch đi đến viện của Cát Xuân Như.

Cát Xuân Như vừa mới sao chép kinh Phật hết một ngày.

Nàng ta thấy Tiêu Nguyên Thạch đến đây, trên mặt cũng hiện lên tươi cười mềm mại, nói: “Tướng quân đến rồi.”

Sau đó, nàng ta chủ động đi lên trước, tay kéo tay của Tiêu Nguyên Thạch: “Gần đây tướng quân gầy đi rồi, ta trông đau lòng quá.”

Nàng ta đã thay đổi tính cách lúc trước, trở lại là người dịu dàng như lần đầu gặp.

Tiêu Nguyên Thạch chịu đựng xúc động muốn bỏ tay nàng ta ra, nói: “Gần đây vì chuyện đó của ngươi mà đau nát lòng, đương nhiên gầy đi.”

Cơ thể của Cát Xuân Như cứng đờ ra, rất nhanh giả vờ dáng vẻ như biết sai, cúi đầu: “Đều tại ta sai, làm cho tướng quân chịu uất ức rồi.”

Nàng ta giống như khi còn là thiếu nữ, chủ động ôm lấy cánh tay của Tiêu Nguyên Thạch lay qua lay lại làm nũng: “Tương lai, ta chắc chắn sẽ sửa, không bao giờ chọc chàng tức giận nữa.”

Trước kia, nếu Tiêu Nguyên Thạch thấy Cát Xuân Như như thế, chỉ cảm thấy tiểu cô nương ngây thơ và đáng yêu.

Nhưng hiện tại, ông ta lại cảm thấy thật kệch cỡm, đều đã đến tuổi này rồi còn học theo mấy tiểu cô nương, thật là hết nói nổi.

Ông ta không muốn ở lại chỗ này lâu nữa.

Vì thế, ông ta lấy ra tờ giấy từ trong lồng ngực, nói: “Ngươi tự xem đi.”

Ông ta lại nói: “Đây là chứng cứ Thời Khanh Lạc vừa rồi đưa tới, nói cho chúng ta lấy năm vạn lượng bạc ra bồi thường, nếu không sẽ đến phủ doãn kinh thành tố cáo ngươi, để người vào nhà lao.”

Cát Xuân Như lập tức nhận tờ giấy nhìn thử, sắc mặt trắng bệch ra: “Nàng ta sao có thể ác độc như vậy? Ép ta đến mức này, còn không bỏ qua cho ta nữa.”

Tiêu Nguyên Thạch không hỏi Thời Khanh Lạc, chuyện Cát Xuân Như có phải các nàng tính kế hay không, ông ta sợ lại nghe lời khó nghe.

Nhưng ở trong lòng ông ta đã nhận định, tám chín phần mười là bút tích của phu thê đại nhi tử.

Giờ lại nghe Cát Xuân Như nói như vậy, ông ta rất muốn nói đây là chuyện nàng ta tự làm tự chịu, nhưng vẫn phải nhịn.

Ông ta hỏi: “Ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Cát Xuân Như không nhịn được, nước mắt lập tức chảy ra: “Ta, ta không biết.

“Nhưng dựa vào tính cách của Thời Khanh Lạc, nàng nói được chắc chắn sẽ làm ra được, đó chính là một nữ tử tàn nhẫn độc ác.”

“Tướng quân, ta không muốn ngồi tù.”

Nàng ta muốn tựa cơ thể vào trên người Tiêu Nguyên Thạch.

Nhưng lại bị Tiêu Nguyên Thạch tránh đi, lấy tay đỡ nàng ta nói: “Nếu như ngươi không muốn ngồi tù, vậy chỉ có thể trả bồi thường.”

Cát Xuân Như tưởng tượng đến năm vạn lượng, cũng không phải là năm mươi lượng, lập tức đau lòng đến khó chịu.

“Nhưng cũng nhiều quá, sao không nói nàng ta bớt một chút?”

Tiêu Nguyên Thạch lắc đầu: “Vô dụng thôi, ta vừa hỏi rồi, nàng ta nói không thể thiếu một đồng. Nơi này của ta chỉ còn ba vạn lượng, có thể đưa ra hai vạn lượng, còn một vạn lượng để chi tiêu đến Bắc Cương. Cho nên, ba vạn lượng còn lại, cũng chỉ có ngươi bỏ vào.”