Uyên Dương nhăn nhó vì đau. Bây giờ máu đã đông, vết thương đã kết vảy nhưng khi cho thuốc sát trùng vào vẫn xót vô cùng. Không biết có phải ông bác sĩ ghét cậu không mà bác ấy sát trùng hơi mạnh tay, làm cậu đau muốn chết nhưng không dám kêu ca một tiếng gì.
Mà kể cũng hay, cho dù cậu có chết rồi thì cũng phải băng bó vết thương lại cho cậu chứ, cứ mặc kệ để đến lúc nó kết vảy rồi mới bắt đầu sát trùng các kiểu.
Hồn ma thì không cảm nhận được đau đớn nhưng khi thấy bản thân chằng chịt vết thương thì cũng đau lòng chứ bộ!
Sau khi bác sĩ băng bó xong, lúc này cơ mặt Uyên Dương mới thả lỏng được một chút. Dù vẫn còn hơi nhức nhưng đỡ hơn lúc nãy nhiều.
Tên kia ra tay cũng mạnh thật, khắp người cậu từ chân tay đến lưng đều chằng chịt vết thương, duy chỉ có mặt và phần trước cơ thể là lành lặn thôi à.
Sau này cứ gọi Uyên Dương cậu là Scar man!
Bác sĩ vừa ra ngoài là Trịnh Uyên Dương từ bên ngoài chạy tót vào phòng liền. Gương mặt ẻm rạng rỡ hẳn lên, khác với vẻ u sầu vừa nãy.
Ém cười khúc khích :
"Anh Dương, thật tốt quá! Bọn em đã chuẩn bị cả lễ an táng cho anh rồi, may mà anh còn sống! "
"Ừ, anh cũng không ngờ là anh còn sống đấy! "
Uyên Dương cậu nói thật lòng ấy, lúc cậu thấy những kí ức hồi trước, cậu tưởng đâu như người ta nói rằng trước khi chết, chúng ta sẽ được xem lại cuộc đời mình như một thước phim vậy.
Mà nhắc đến những kí ức ấy thì cậu không khỏi nhớ đến kí ức lúc cậu 5 tuổi. Phải chăng Nhật Nhật cũng là người xuyên không?
" Mà Nhật Nhật đâu rồi? "
"Xạ Nhật Nguyên ấy hả, chắc anh ta đi về công ty rồi! "
"Ừm! "
Mà thôi kệ, quen nhau lúc nhỏ thì sao chứ, anh ấy vốn đâu quan tâm gì đến cậu. Không có mặt trời sẽ không có ánh sáng cái gì chứ, cậu vẫn sống tốt bao năm qua thây, có làm sao đâu! Toàn là tào lao!
Trịnh Uyên Dương ở lại nói chuyện với cậu một lúc rồi cũng đi về. Bây giờ chỉ còn mình cậu ở trong căn phòng bệnh rộng lớn, cảm giác có chút cô đơn a!
Uyên Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là buổi đêm rồi nhưng vì đang ở thành phố nên bên ngoài đèn điện còn chiếu sáng lắm.
Đấy, không có mặt trời vẫn có ánh sáng đấy thôi!
Cạch.
Uyên Dương quay ra cửa, bất ngờ. " Mặt trời" đang ở cửa kìa.
Thấy biểu cảm của cậu, anh nhanh chóng nói :
" Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đến thăm thư kí của mình thôi! "
" Cảm ơn anh! Tôi cũng chả hiểu lầm cái gì đâu mà! "
Xạ Nhật Nguyên đi vào, hai tay hai túi quà đầy, mua cái gì mà lắm thế.
Thấy ánh mắt cậu dừng trên hai túi đồ, anh cười mỉm :
" Tôi không biết cậu thích ăn quả gì nên tôi mua hết những loại quả mà có thể mua rồi! "
Uyên Dương kiếm tra hai túi đô, từ quả táo quả lê đến cả dưa hấu dưa gang cũng có.
Đúng là tổng tài có khác, không những mua đồ không cần nhìn giá mà hai tay xách hai túi hoa quả đầy cũng không thấy nặng luôn!
Xạ Nhật Nguyên lên tiếng, giọng nói trầm ấm lạ thường :
" Cậu muốn ăn quả gì, để tôi gọt cho! "
" Ờ cảm ơn! Tôi muốn ăn nho! "
Vừa nói, Uyên Dương lôi ra trong túi một chùm nho, ngắt quả cho vào mồm ăn. Thật ngọt nha!
Xạ Nhật Nguyên : ...
Căn phòng lại trở nên im lặng.
Xạ Nhật Nguyên vốn dĩ lúc Uyên Dương mới tỉnh dậy, anh còn hoang mang không biết tại sao rõ ràng cậu đã chết rồi nhưng lại sống lại. Nhưng mà sâu trong lòng anh lại dâng lên một niềm hạnh phúc lạ lùng. Anh muốn ở lại lâu hơn nhưng vì phải về công ty giải quyết công việc nên đành rời đi. Và bây giờ, sau khi đã giải quyết công việc công ty xong anh liền ba chân bốn cằng chạy đến đây liền hà. Anh cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ là muốn được nhìn thấy cậu ấy vẫn sống, vẫn thở làm anh cảm thấy yên lòng hẳn ra.
Uyên Dương ăn nho, nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức thốt ra một câu : " Anh nhìn xem! " rồi chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Xạ Nhật Nguyên nhìn theo. Anh chỉ thấy ánh sáng lấp lánh từ những con phố phía xa xa. Thành phố về đêm thật đẹp!
" Không có mặt trời vẫn có ánh sáng đấy thôi! "
Xạ Nhật Nguyên khựng lại.
Đầu anh đau nhức, một giấc mơ bắt đầu hiện về trong tâm trí.
Rất lâu rồi, anh mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ. Trong mơ, anh ở một nơi lạ lẫm. Nơi đó chỉ có một đứa bé đang ngồi chơi đồ chơi. Đứa bé ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nó to tròn long lanh, ngập tràn hình bóng anh.
Anh rất thích ánh mắt đấy, đến mức ám ảnh. Đó là lí do vì sao mấy chục năm anh không hề có một mối tình nào, không phải vì anh vô cảm, mà là vì anh không thể tìm thấy ai có ánh mắt như thế cả.
Người ta nói uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời là không sai mà. Có điều, ánh mắt ấy lại xuất hiện trong giấc mơ.
Đã có lúc anh gần như đã đi tìm người có ánh mắt ấy, chỉ là không tìm thấy. Cho đến sau này khi Trịnh Uyên Dương xuất hiện, anh mới được thấy lại ánh mắt ấy. Giống không thể nào giống hơn. Chỉ là sau này em ấy lại không còn ánh mắt ấy nữa, cứ như không phải em ấy nữa vậy!
Và rồi anh lại được nhìn thấy ánh mắt ấy nữa, là người đang ngồi ở trước mặt anh.
Còn về tại sao Uyên Dương đang nói về mặt trời và ánh sáng thì anh lại nhớ về giấc mơ kia. Thật tình anh cũng không hiểu vì sao, hai chuyện này đâu có liên quan gì đến nhau đâu.Chỉ là khi cậu nói về mặt trời và ánh sáng, đầu anh lại hiện lên giấc mơ kia, chỉ vậy thôi. Cứ như có một mối liên kết vô hình nào đó giữa giấc mơ kia và chuyện về mặt trời và ánh sáng vậy.
Là cái gì vậy nhỉ?