Khung cảnh dần vỡ vụn. Thời gian của cậu đã hết.
Bây giờ dù cậu có nhớ lại chuyện lúc nhỏ của mình thì sao chứ, đằng nào cậu cũng chết rồi, còn làm được gì.
Coi như mối lương duyên giữa Uyên Dương cậu và Nhật Nhật đã hết rồi, phải rời đi thôi, không nên luyến tiếc!
Uyên Dương nhắm mắt lại, chờ đón Thần Chết đến đưa cậu đi!
1 phút.
2 phút.
3 phút.
10 phút.
Kì lạ, sao ý thức của mình vẫn chưa biến mất?
Uyên Dương mở mắt ra, trước mắt vẫn là mảnh tối đen bao bọc lấy xung quanh cậu.
Cậu vẫn còn suy nghĩ được, cử động được cơ thể mình, thậm chí cậu còn có thể nói. Hay là Uyên Dương cậu đã trở thành một hồn ma?
Chắc là như vậy rồi! Mà số cậu cũng thật khổ, chết rồi, biến thành ma rồi, cơ mà không cho cậu ở bên ngoài thế gian để cậu đi hù dọa người ta, lại nhốt cậu trong bóng tối như này làm gì?
Uyên Dương chớp chớp đôi mắt, hờ hững nhìn vào khoảng không vô định. Thôi cứ như này cũng không tệ, cảm giác cả cơ thể nhẹ bằng, rất yên bình!
Chẳng biết qua bao lâu, Uyên Dương cứ như vậy, nhìn vào bóng đêm xung quanh mình, nếu chán thì cậu sẽ nhắm mắt lại và ngủ. Cứ như vậy, một vòng lặp vô hạn. Cậu ngỡ tưởng rằng mình sẽ tồn tại mãi mãi như thế, nhưng mà...
Lần này cậu mở mắt ra, không còn bóng đêm như trước nữa, ánh sáng xuất hiện khiến đôi mắt cậu đau nhức, cậu đưa tay lên dụi dụi mắt.
"AAAA AAAA AAAA AAAA!"
Uyên Dương giật mình nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Trịnh Uyên Dương gương mặt sợ hãi đang nhìn cậu.
Ủa ủa gì vậy? Không phải mình chết rồi hả? Sao Trịnh Uyên Dương lại xuất hiện trước mặt mình, còn hét toáng lên nữa? ủa ủa?
Trịnh Uyên Dương thẫn thờ ngồi trên ghế, mắt nhìn về chiếc giường đang phủ khăn trắng trước mặt. Hai mắt cậu vẫn còn sưng húp vì khóc nhiều.
" Cậu Uyên... không có người thân nào sao? "
Chất giọng trầm ấm của Xạ Nhật Nguyên cất lên đưa cậu trở lại hiện thực.
"Không có, ở thế giới này anh ấy chỉ có một mình! "
Giọng cậu khàn cả đi vì khóc nhiều.
Đúng vậy, anh Dương là người xuyên không mà, vốn dĩ ngay từ đầu anh ấy đâu có ở thể giới này, nên làm gì có người thân nào cả chứ.
"Em đừng lo Uyên Uyên. Cảnh sát đã bắt Mặc Tư Hàn vì tội bắt cóc và hành hung giết người rồi. Phiên tòa xét xử sẽ diễn ra sớm thôi, hắn sẽ không thoát tội được đâu! " Xạ Nhật Nguyên cầm chai nước đưa cho cậu.
Trịnh Uyên Dương nhận lấy chai nước, nhỏ giọng nói :
" Cảm ơn anh! "
Uống một ngụm lớn, cái cổ khát khô của Trịnh Uyên Dương mới được xoa dịu, giọng cậu do đó bớt khàn hơn, cậu quay sang hỏi anh :
"Mộng Y, cậu ấy đi đâu rồi? "
"Địch Mộng Y và chị họ cậu ấy được cảnh sát đưa đi lấy lời khai rồi, chắc cũng sắp về đây thôi. Em đừng lo quá! "
"Vâng! "
Trịnh Uyên Dương lại ngồi im lặng.
Xạ Nhật Nguyên ở lại một chút rồi mở cửa đi ra ngoài. Anh ra chỗ hành lang vắng vẻ mà hút thuốc.
Từ khi xác của Uyên Dương được tìm thấy, từ khi nhìn vào cơ thế tím tái đầy rẫy vết thương của cậu ấy, trong lòng anh có một cảm giác rất lạ. Trái tim anh vẫn nhói lên từng hồi.
Như sắp mất đi một điều gì đó rất quan trọng vậy!
Ánh chiều tà qua khung cửa sổ làm cả hành lang trở nên vàng rực, chiếu lên gương mặt anh. Vậy là mặt trời sắp lặn rồi, ánh sáng cũng không còn nữa!
Xạ Nhật Nguyên đưa mắt nhìn cảnh hoàng hôn, lặng im.
"Xạ tổng!"
Xạ Nhật Nguyên quay ra, là trợ lý của anh.
"Có chuyện gì?"
" Việc chuẩn bị lễ an táng cho cậu Uyên Dương đã xong rồi ạ! "
" Tôi biết rồi! Anh lui đi! "
"Dạ vâng! "
Trợ lý rời đi, Xạ Nhật Nguyên dập tắt điếu thuốc còn đang cháy, quay trở lại căn phòng ban nãy.
"Uyên Uyên, trợ lý của anh đã chuẩn bị xong lễ an táng cho Uyên Dương rồi. "
" Dạ vâng, cảm ơn anh! "
Trịnh Uyên Dương đứng lên, lại gần chiếc giường. Cậu muốn nhìn mặt anh Dương lần cuối.
Cậu mở chiếc chăn trắng đang đắp trên người Uyên Dương ra. Cơ thể anh ấy chằng chịt vết thương, tím tái. Đôi mắt anh ấy nhắm nghiền, mãi mãi không thể mở ra nữa.
Trịnh Uyên Dương đau lòng rơi nước mắt, bây giờ cậu mới để ý, anh ấy gầy như vậy sao!
Cậu đưa tay gạt đi nước mắt, cố để bản thân bình tĩnh không nức nở. Chợt...
Anh Dương mở mắt, đưa tay lên dụi mắt.
Trịnh Uyên Dương mở to mắt, sợ hãi hét lên :
"AAAA AAAA AAAA AAAA!"
Xạ Nhật Nguyên giật mình khi nghe tiếng hét, nhanh chóng chạy lại chỗ chiếc giường. Và, một tổng tài bình thường cao lãnh lạnh lùng như anh cũng phải kinh hãi. Uyên Dương giây trước còn là xác chết không hồn, bây giờ đang mở to đôi mắt nhìn về phía anh và Uyên Uyên!
Uyên Dương mở to đôi mắt nhìn về phía trước mặt. Tại sao Nhật Nhật cũng ở đây nữa vậy?
Cậu toan ngồi dậy thì bất chợt, cơn đau khắp cơ thể đều ập đến. Từ khi trở thành hồn ma, cậu đã không cảm nhận thấy cơn đau này rồi, bây giờ đột nhiên nó lại xuất hiện, không ngăn được Uyên Dương rơi nước mắt vì đau.
Cậu nhìn xuống cơ thể mình, vết thương chằng chịt trên cơ thể gầy gò của cậu, da cậu tím tái hết lại.
Ủa mà khoan, tại sao cậu lại không mặc quần áo vậy?
Uyên Dương nhanh tay lấy chăn trắng quấn lên người, không để lộ một kẽ hở nào. Cậu lại nhìn về phía Trịnh Uyên Dương và Nhật Nhật trước mặt, gương mặt hoang mang lên tiếng :
" Tại sao tôi lại ở đây vậy? "
Trịnh Uyên Dương khi nghe thấy tiếng nói của cậu đã bớt sợ hãi hơn, lại gần cậu, đưa tay chạm vào mặt cậu.
Không hề lạnh buốt mà rất ấm áp!
Trịnh Uyên Dương ôm lấy cậu òa khóc :
" Huhu anh Dương... anh còn sống... anh còn sống! "
Uyên Dương hoang mang, cậu đang không hiểu cái chi hết! Thế hóa ra là cậu chưa chết à!
Bên phía Xạ Nhật Nguyên, gương mặt anh khó coi hết sức, nhăn như đít khỉ vậy á.
Vô lý! Người đã chết làm sao có thể sống lại?