Sau một đêm đại loạn, trong phủ bỗng canh gác nghiêm chặt hơn thường ngày, Vương gia vừa mới về phủ là ông hối hả chạy đến thăm ta đầu tiên.
Lần đầu, ta thấy Yên Vương với gương mặt trắng bệch, xanh xao, mắt thâm quầng như vậy. Có lẽ ông đã vội vã cuống cuồng giải quyết cho xong chuyện trên hoàng cung, rồi gấp gáp chạy về đây. Quần áo Yên Vương xộc xệch, thật không giống ông ngày thường.
Mọi người ai nấy cũng thắc mắc về con mèo bị thương trong phòng ta, nhưng ta chỉ nói đại là nó đã cứu ta, nhờ tiếng kêu của nó, ta mới biết phòng mình bị đột nhập. Ai nấy cũng lia lịa gật đầu tin.
Hạ nhân tấp nập sửa sang phòng ốc, bởi vậy chuyện con mèo, liền chẳng có ai để bụng thắc mắc lâu.
Nằm dài bên phòng trống, ta vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó:
-Yêu thuật của huynh thâm cao đến vậy sao? Có thể che mắt cả vương gia, ông đến gần huynh như vậy, cũng chẳng nhận ra một miêu yêu là huynh.
Ta cười tít mắt:
-Huynh có kêu meo meo ta cũng không hiểu gì, ta không biết phải xưng hô thế nào? Xem nào, gọi huynh là Tiểu Bạch nhé, lông trắng như vậy.
Ta che miệng cười khúc khích, vì tên Tiểu Bạch nghe giống chó hơn là mèo. Đôi tai mèo rung rung, hắn đang nằm hưởng thụ trên bàn, liền mở thé mắt liếc xéo ta, tỏ vẻ không hài lòng.
Cũng đúng thôi, dáng vẻ yêu nhân của hắn điển trai, lạnh lùng, khí thế như vậy, giờ lại vô dụng nằm đây dưỡng thương, đã thế còn bị một nha đầu phế nhân như ta đặt cho cái tên trời giáng như thế.
Ta nằm trườn ra bàn, má úp xuống mặt bàn mát lạnh, phụng phịu:
-Đây không phải phòng ta, lạnh lẽo thật.
Nghĩ đến tài năng bất lực của bản thân, ta dần chìm vào suy tư, ta tâm sự cùng một chú mèo... Dù cho không nhận được câu trả lời, nhưng những lúc như vậy, có lẽ sự yên lặng lại là một cách an ủi:
-Tiểu Bạch à, huynh nói xem, tại sao đường đường một quận chúa thiên triều như ta, lại chẳng có tài cán gì thế này? Ta cũng là hoàng tộc mà...
Ta giơ tay mình lên trần, ngắm nghía:
-Đúng là, tay ta nhỏ bé thật, Yếu đuối thế này, khi nào huynh bình phục rồi, chớ có lấy ta làm đồ ăn bồi bổ đấy nhé, ta không phản kháng được đâu.
-….- Cả căn phòng im lặng, còn hắn thì vẫn nằm cuộn người, đầu vùi vào hai tay, không đáp ta, hai mắt nhắm nghiền trông như đang ngủ rất ngon.
Ta bâng quơ nói tiếp:
-Dù thế, ta hứa sẽ chăm sóc dưỡng thương cho huynh chu toàn. Ta không biết yêu tộc nhân tộc có thù hằn sâu đậm cỡ nào, nhưng huynh là một yêu quái tốt nhỉ, ít ra huynh chịu bảo vệ một miếng mồi ngon như ta. Nếu muốn e là huynh đã ăn tươi nuốt sống ta để hồi phục thương thể rồi.
Ta nhiều chuyện nói tiếp:
-Ta không thể nằm trong vòng tay bao bọc của Cửu Dạ và Yên Vương mãi được, huynh nói xem, có phải ta nên tự tìm đường cứu mình không... Nhưng ta thực sự chỉ muốn yên bình an nhàn làm một quận chúa hữu danh vô thực mà thôi.
Kiếp trước, ta bôn ba như vậy, hiếm có khi nào, lại được rỗi rã như năm vừa qua. Nhưng nhìn vết băng trên bụng Tiểu Bạch, ta bật cười chua chát:
-Giá mà có cao nhân nào chịu thu nạp chỉ lối cho ta ha.
Khổ một nỗi, trong một năm qua ta cũng không ít lần từng gặp thư từ chối từ các tông môn, môn phái khác nhau đến vương phủ.
Tất cả, đều là từ chối ta.
Họ không phải không nể mặt hoàng thất, không nể mặt Yên Vương mà là đang trực tiếp coi khinh ta... Chúng thậm chí còn chẳng mời ta đến mà xem xét thực lực. Ta không học, thì làm sao biết? Chúng không ngó ngàng, đã theo lời đồn đoán gán cho ta mác "vô dụng, vô phế".
Nghĩ đến đây, ta ngồi bật dậy đột ngột khiến Tiểu Bạch cũng phải ngước đầu nhìn:
-Đúng rồi, không ai dạy ta, vậy thì ta phải tự học chứ nhỉ!
Ta giơ nắm đấm thể hiện quyết tâm.
Ta có thể không được bằng người trong dòng dõi hoàng gia, nhưng ít nhất cũng phải biết một số thứ để phòng thân. Với cả, ta có thể không cần mọi người công nhận, nhưng ta muốn mọi người ngưng khẳng định ta là một phế nhân, ta muốn thể hiện ta đang thay đổi và phấn đấu.
Đến cả Cửu Dạ, cũng còn ngậm ngùi khi nói đến tài cán vô vọng của ta, thì không biết người ngoài đã thêu dệt ta thành cái gì rồi.
Ta ăn trực, ở trực, nương nhờ thân xác Vân Cửu Tư, thì cũng không thể không giúp nàng ấy. Không biết hồn phách nàng giờ ở đâu, nhưng những khi thế này, ta muốn quyết tâm bảo vệ bản thân rồi tương lai là bảo vệ người mà ta yêu thương, người mà nàng yêu thương.
Nhưng ta nên bắt đầu từ đâu? Có lẽ, là nên bắt đầu từ lý thuyết căn bản nhỉ...
Ta chẳng biết gì về tiên thuật, yêu thuật trong cái thế giới này cả.
Chiều hôm ấy, ta liền đi hỏi Yên Vương, xin ông thẻ thông hành ra vào thư viện hoàng cung. Vương gia rất bất ngờ, đến mức đánh rơi cả thỏi mực đang mài. Ông ngỏ ý muốn kèm ta nếu ta cần, nhưng ta đã từ chối. Dạy một kẻ ngốc tiên căn vô phế như ta, chẳng đến ba tháng e là ông sớm nhồi máu cơ tim thôi. Công việc hàng ngày vốn đã tất bận rồi.
Hơn nữa, ta thích ở một mình. Trước kia từ tấm bé đã không chịu kiểm soát, chăm lo của phụ huynh, bây giờ đã lớn, ta lại càn không thích kè cặp sát bên.
Vương gia có vẻ buồn bã, nhưng ông vẫn cười. Bất chợt ta phát hiện Yên Vương lãng tử, người cha soái ca của ta, đã có vết chân chim loáng thoáng khi cười, và nết nhăn mờ mờ ảo ảo trên vầng trán rồi. Đã là cha của năm người con, nhưng lần đầu ta thấy ông có vẻ mỏi mệt.
Ta bỗng thấy áy náy.
Không phải cha không quan tâm ta, mà người muốn quan tâm, cũng không có thời gian để quản, là ta trách lầm người.
Có lẽ Cửu Dạ không đi tu luyện giống ba vị ca ca của ta, cũng là vì lo cho cha, lo cho Vương phủ, không khó để đoán, Yên thế tử sớm muộn cũng sẽ là tên đại ca ngốc của ta.
-Được, ta cho con.- Người gật đầu, không một độc tác thừa, giựt kim lệnh bên hông đưa ta.
Kim lệnh này, giá trị ngang một kim bài miễn tử, không chỉ để ta ra vào thư viện, mà cả cái hoàng cung, không chốn nào ta không thể tới.
Là thẻ VIP trong truyền thuyết đấy!
Ta trố mắt:
-Vương gia à, người cho con thật ạ!?
-Ừ, Tiểu Tư chắc cũng nhớ lão Tam lắm, ta nghe chuyện của con với Cửu Dạ rồi, thắng bé bướng bỉnh, không chịu xin lỗi con, đây coi như quà bù đắp.
Ta rưng rưng nước mắt, Kim Lệnh này đúc bằng vàng thật, chỉ có hai chiếc trên thế gian mà thôi, một cái là cha ta giữ, một cái, là của Trưởng công chúa ngoài cung. Ta không có ích gì cho Vương phủ, ấy thế mà Yên Vương chưa từng trách móc ta, chưa từng lãng quên ta, mà thực ra lại là nuông chiều đến đỏng đảnh.
Ta chạy tới, ôm chầm lấy cổ ông:
-Cảm ơn người, cha!
Đây là lần đầu tiên, ta gọi ông là cha.
Sau hôm ấy, ta thấy trong mâm cơm gia đình, đột nhiên ghế của Vương gia, ngồi gần ta hơn lúc nào không hay. Mặt ông lúc nào cũng tươi tỉnh, bơ đi như không thấy, còn Cửu Dạ, ngồi phía cuối mâm trông cô lẻ vô cùng. Hai người lườm nhau suốt, thật đầm ấm! Có lẽ, phải thực sự trải qua biến cố, hai bên mới có thể mở lòng mà nhìn rõ đối phương hơn.
Vân Cửu Tư, nàng cũng có một gia đình hoàn hảo đấy chứ!