Xuyên Không Làm Phế Nhân Tiểu Quận Chúa

Chương 5: Yêu Tộc Không Hẳn Xấu!?




Cửu Dạ đáp ta thẳng thừng với chất giọng nghi hoặc:

-Cả cái Đế đô này, ngoại trừ muội, ai cũng có thể cảm nhận được yêu khí và tiên khí. Muội không phải tự rõ điều này nhất à?

-Gì vậy chứ thế sao huynh....- “Không nhìn thấy hắn.” lời này ta nuốt ngược vào họng mình.

Ngoảnh lại, chớp mắt đã không thấy vị ân nhân đấy ở đâu, ta ngỡ ngàng, đến cả những giọt máu bị vương lại bỗng chốc đã tan đi nháy mắt. Hắn, đúng là không phải người thường.

Ta còn muốn cảm ơn hắn nữa kìa. Nhưng ban nãy hắn còn ở trong phủ ta, thế mà Cửu Dạ cũng không mảy may đánh hơi ra... Y chắc hẳn mạnh hơn Cửu Dạ rất nhiều.

Có lẽ Cửu Dạ tưởng ta thắc mắc với câu trả lời của hắn ban nãy. Hắn đáp lại, từng lời từng chữ như sét đánh ngang tai:

-Muội muội ngốc, bị yêu quái hù cho não cũng nhảy ra ngoài rồi?

Hắn thở dài rồi nói mạch lạc:

-Ta không thích nhắc lại điều này trước mặt muội. Muội không có tiên căn, không có pháp lực, cơ tay lại yếu, ngón tay ngắn không cầm được chắc kiếm. Tiên căn không có nên tiên thuật không thông, võ thuật cũng bất lực, lại mang trong mình dòng máu hoàng thất, linh căn tinh khiết, rất thích hợp làm thuốc bổ cho đám yêu ma quỷ quái.

Kì nghệ không tinh, võ thuật không thông, trong cái thế giới này, vậy khác nào ta là một phế nhân không!? Hoàng thất xưa nay người cầm binh xuất chúng, người khí lực phi phàm, lẽ nào chỉ có mình ta ngược lại vô dụng như vậy.

Ta chợt nhận ra nhiều thứ.

Bảo sao, vương gia luôn hời hợt với ta như thế. Bảo sao, Hoàng Đế vô cùng thoải mái với ta, đơn giản vì ta là kẻ bất tài, không hề đe dọa được đến vị trí của bất kì ai trong cung. Ghép đôi ta với Bắc Phong, âu cũng là để kìm hãm quyền lực của hắn.

"Vân Cửu Tư, nàng có tủi thân không? "

Ta thấy buồn thay cho nàng, ông trời ban cho nàng tất thảy nhưng lại đẩy nàng vào nỗi éo le đến não lòng thế này. Đây cũng chính là những gì Vân Cửu Tư không cho ta thấy, bảo sao các giấc mơ lại đứt quãng như vậy, có lẽ vì sự bất lực này, đã đem lại cho nàng không ít bất hạnh.

Một năm qua hiếm có dịp ta tiến cung hay rời phủ với thân phận quận chúa, nhưng ta cũng ngờ ngợ được... cái đế chế này, dường như đang khinh rẻ ta, một quận chúa độc nhất hoàng thành nhưng lại chỉ biết hưởng thụ không cống hiến được cho dân cho nước.

Cửu Dạ thấy ta cứng họng, hắn bồi tiếp:

-Sở dĩ hôm nay ta phản ứng như vậy, là bởi cây trâm kia chứa một loại kết ấn, đủ để phong ấn linh căn tinh khiết của muội đi, như vậy mới không kéo rắc rối thêm cho chúng ta.

Ta, “rắc rối” à.

Ta trùng mắt xuống. Trước kia, từ tấm bé, ta nghe không ít những lời nói khinh miệt, thái độ như vậy.

"Cái con bé này, đừng có suốt ngày rủ Tư Thành nhà ta lông bông như vậy, muốn tha hóa thằng bé sao, thật rắc rối!"

"Con nhóc phiền phức, phải chi bán được mày đi mà trả nợ!"

Nghĩ lại mà ta khó chịu trong lòng, lầm bẩm:

-Nếu ta phiền toái như vậy, sao không mặc ta đi.

Ta nói nhỏ như muỗi, ấy thế mà Cửu Dạ vẫn nghe thấy được, đúng là thính hơn cú, hắn nhìn ta đăm đăm, còn ta né tránh ánh mắt dò xét ấy triệt để:

-...Muội thật cứng đầu, nha đầu khờ.

Khóe mắt cay cay, có lẽ trực như ta sắp khóc. Cửu Dạ bế ta vào phòng, đặt ta ngồi xuống ghế, bấy giờ hắn mới lấy ra từ trong túi áo, hai cây trâm bạc, một chiếc trạm trổ hình hoa mẫu đơn, cánh hoa của nó bao quanh chiếc nụ là bạch ngọc trắng, cây còn lại, là trâm rủ bằng hồng mã não. Nhìn họa tiết có vẻ rất giống cái mà Tam ca đưa ta, Cửu Dạ âu là phác thảo lại nó.

Cửu Dạ mặt đỏ như trái cà chua, hắn quay đi, hắng giọng ho mấy tiếng, lúng túng- một thứ không ngờ lại tồn tại ở một kẻ có tính cách hơi lông bông như hắn:

-Khụ, cái này... cho muội, vốn dĩ ta định tặng muội dịp sinh nhật tới.

Giờ ta mới để ý đôi tay chai sần đỏ ửng, đầy vết cứa nhỏ của Cửu Dạ. Bỗng chốc, bao tủi hờn, bao giận giữ, bao ấm ức đều tan thành mây khói. Ta cảm động đến run người. Tim ta chảy ra như mật ngọt. Đây là quà hắn tự tay làm sao?

Lần đầu tiên, có người thực sự dụng tâm với ta như vậy.

Hai mắt ta trợn lên ngạc nhiên, rồi cười toe toét, mà ta nghĩ là xán lạn, rực rỡ với hắn, đến mức hai mắt díu lại:

-Cảm ơn ca!-Lần đầu tiên ta gọi Cửu Dạ là "ca".

Sau đó Cửu Dạ ngoảnh lưng đi, hắn ho một tràng, vội dúi hai chiếc trâm vào tay ta. Ta bật cười khúc khích, ngồi đây, ta vẫn nhìn được góc nghiêng trên gương mặt hắn, đôi mắt đảo lia lịa, hết nhìn ta lại nhìn trần nhà:

-Của muội, của muội! Cái này, ta đã đích thân yểm thuật vào rồi, mạnh hơn cái trước nhiều, đủ để bảo vệ muội an toàn.

-Dạ.

Hắn bỗng chợt quay lại, nhíu mày, nắm lấy tay ta, hắn hỏi:

-Chiếc nhẫn kia đâu rồi? Muội không thích sao?

Ta nghiêng đầu:

-Có gì sao?

Hắn đẩy mày lên rồi giải đáp:

-Trước nay chưa từng thấy muội tháo ra, ta tưởng muội biết. Không phải tự dưng nó cùng một bộ với cây trâm cũ của muội đâu.

-Vậy là nó cũng chứa kết ấn ư?

-Ừ, chết tiệt, ta ngỡ phong ấn trong phủ yếu đi, nên đã gấp gáp gửi thư vào cung cho phụ thân, ai ngờ là muội vô ý tháo nhẫn ra nên mới thu hút yêu quái đâu!?- Hắn vò đầu bối rối.

-Muội xin lỗi.

-Vì gì?

-Vì... tất cả.

Vì ta chỉ là một phế nhân, không được giỏi binh thư yến lược như Cửu Dạ, không tài năng như ba người ca ca học nghệ thành danh của ta, không xuất chúng được như Yên Vương, đã vậy còn phiền họ, bảo vệ ta cặn kẽ như vậy. Và xin lỗi vì thái độ hỗn hào của ta hôm nay.

Chỉ một chút thôi, nhưng cái nhìn của ta về Cửu Dạ có lẽ đang thay đổi phần nào.

Hắn nhìn ta, đôi mắt dịu hiền, đưa tay xoa đầu ta, hơi ấm từ đôi tay lớn khiến ta thấy an tâm đến lạ:

-Ca không trách muội. Nếu không thích chiếc nhẫn, mai ta liền làm cho muội cái khác.

Ta cười nhoẻn miệng, một nụ cười xuất phát từ tận trong tim.

-Không cần đâu, hai cây trâm này, ta nhất định nâng niu nó đến già!

Vân Cửu Tư, nàng có thấy không, không phải nàng luôn có những người để yêu thương sao.

Cửu Dạ sau đó có ý bảo ta qua phòng khách ngủ nhưng ta đã từ chối, đất lạ ta sẽ không ngủ được, tối nay ta sẽ chấp nhận trải mềm dưới nền nhà ngủ, việc tu sửa sẽ để hạ nhân làm vào sáng hôm sau.

Khi cả hai rời đi, bỗng trên sà nhà, "độp" một tiếng, chú mèo trắng với nhúm lông đỏ nhuốm máu ở phía eo, nó từ đâu rơi xuống miếng vải lụa trên chiếc đệm tạm bợ của ta.

Ta trố mắt nhìn nó. Bộ lông trắng muốt, hai mắt nhắm nghiền, lười thè ra thở hồn hển, ta hoang mang đến gần, nó cảm được động tĩnh, gượng phần sức cuối cùng để nghiêng đầu the thé đôi mắt nhìn ta yếu ớt.

Mắt màu đỏ rượu, lông trắng muốt, lại bị thương ở eo, ta vỗ tay cái đét:

-Cái này! Giống mấy chi tiết trong truyện tranh. Ngươi, là nguyên hình của thiếu niên ban nãy đúng không?

Con mèo ngất lịm đi sau khi nghe ta nói, ta bàng hoàng, vội vã xé tà áo, lấy thuốc mỡ và bột thảo dược sát trùng thoa lên lớp lông mềm cho nó, sơ cứu để cầm máu, rồi nịt lại vết thương đang ửa máu trên bụng nó.

Ta nhướng máy phấn khởi nhìn thành quả, nhịp thở hắn chậm đều, không còn gấp gáp nữa.

-Huynh cứu ta một lần, vậy lần này ta sẽ cưu mang huynh.- Ta mỉm cười, vuốt ve đôi tai trắng muốt ấy.

Cứ ngỡ, không có cơ hội để trả ơn nữa chứ! Chữ duyên đúng là hay thật. Ta bị yêu quái truy sát, và rồi cũng được cứu bởi yêu quái, và giờ đây yêu tộc lại đang nương nhờ tới ta.

Thật ra, không phải cứ là yêu tộc sẽ xấu đâu nhỉ?