Xuyên Không Làm Phế Nhân Tiểu Quận Chúa

Chương 19: Linh Tịch




Nguyệt Thương dễ dàng đưa ta trở về mật đạo mà không gặp chút cản trở nào. Hắn còn nói hắn đã sớm phát hiện ra nơi này trước cả ta... Bởi vậy bí mật nơi đây cũng góp phần tạo nên cuộc giao dịch giữa cha ta và hắn.

Nguyệt Thương thông thuộc địa bàn nơi đây, hắn đưa ta đến nhìn bức họa vẽ một người phụ nữ, có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Nàng có mái tóc đen nhánh, đôi mắt màu xanh nhạt, trên trán có một vết ấn giống một bông tuyết trắng.

Không biết sao, nhìn bức tranh sinh động như có hồn, đôi mắt bà như biết cười, giống hệt như đang trìu mến nhìn ta. Đôi mắt ấy là sự dịu dàng vô bờ, bảo vẽ tiên nữ ta cũng sẽ tin.

Ta ngây ngốc hỏi:

-Nàng ấy đẹp quá, tổ tiên ta hả?

-Đó là Linh Tịch, mẹ ngươi đấy nha đầu ngốc.- Nguyệt Thương nói vậy.

Từng lớp từng lớp bí mật được gỡ ra, khi giấu đằng sau bức họa, là Ngọc Khứ Hồi, Nguyệt Thương đã thay ta kích hoạt nó, đưa ta vào trong giấc mộng kí ức của bà, mẫu thân ta, nữ nhân duy nhất mà cha ta yêu.

Một chuyện tình đẹp, nhưng rất đỗi bi thương giữa Vương gia trẻ nhân tộc và bán yêu Linh Tịch.

***

Khoảng ba mươi năm trước.

Năm đó Yên Vương mới mười tám đôi mươi, là một mỹ nam khôi ngô tuấn tú, là một nhân tài tuấn kiệt hiếm có, hàng đầu Hoàng triều bấy giờ, đại binh dưới tay ông đều là những binh lính tinh nhuệ, những trận chiến ông tham gia đều vang danh thiên hạ. Khiến ai nghe đến danh ông, đều phải nể phục mà si mê.

Khi ấy Hoàng Đế chỉ mới mười lăm mười sáu, lên ngôi chưa lâu, thế lực trong triều chưa vững, cũng vì thế mà người trong triều dấy lên hiềm nghi có khả năng Yên Vương sẽ đảo chính.

Nhưng cha ta chưa bao giờ là người thèm muốn hoàng vị, vì vậy tình nguyện đóng quân ở biên giới đất bắc, trông coi và thảo phạt cho đến khi nơi đó quốc thái dân an, không hề than vãn trách móc hoàng triều nửa lời.

Không ai không biết, bấy giờ Yêu Quốc chưa có ai thừa kế Đế vị, nhiễu loạn vô cùng, tình hình biên giới vô cùng căng thẳng khi yêu tộc bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, khát máu, chém giết để giành lấy của cải và tu vi.

Ai cũng nghĩ Yên Vương đến đó rồi sẽ có ngày bỏ mạng, họ mặc ông ra đi không hề tiễn biệt, Hoàng Đế cũng vậy... mười lăm mười sáu không phải tuổi nhỏ, hắn thậm chí đã nạp cho mình một Hoàng Hậu, và một Quý Phi- con gái của Thái Phó nhằm củng cố địa vị, không hề màng đến an nguy của một hào kiệt đang xông pha chiến trận.

Bấy giờ người ta gọi cha ta là “Chiến Thần đất Bắc”.

Nhưng chiến thần cũng có lúc lâm nguy, năm ấy đại quân bại trận dưới vạn binh do Đại Hoàng Tử Yêu tộc- Nguyệt Thương chỉ huy.

Khi ông đang cận kề, hấp hối, ông đã gặp Linh Tịch- một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành cứu giúp bằng thần thuật tinh khiết mà mạnh mẽ. Họ đều phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng với riêng Linh Tịch, nàng đã luôn ngắm nhìn hắn trên chiến trường suốt thời gian qua và sinh ra cảm mến. Nàng là người ủng hộ hòa bình vì vậy không tham gia chiến tranh, chỉ âm thầm nhìn diễn biến cuộc chiến trong bất lực.

Linh Tịch là bán yêu, bởi mẹ nàng là cố trưởng công chúa Hoàng triều đi liên hôn như một tập tục nhằm hòa giảng giữa hai bên người và yêu. Đó là khi Yên tộc còn Yêu Đế, không nổi loạn như bấy giờ.

Dù là bán yêu, nhưng yêu lực của nàng thuần khiết, đạt đến độ tinh hoa, vượt qua cả ngưỡng giới giữa yêu và tiên... người ta gọi ấy là thần lực.

Yêu tộc là nơi không chuộng xuất thân gốc gác, chúng không dè bỉu bán yêu hay yêu quái như cách mà người hoàng triều phỉ báng ta. Ở đấy, tất cả đều chỉ có thể quyết định bởi năng lực và sức mạnh, cá lớn nuốt cá bé. Bất giác, người ta tôn Linh Tịch như một thánh nữ lúc nào không hay.

Sau vài năm chinh chiến, Nguyệt Thương lên ngôi, ổn định hòa bình, lần ấy, là do Yêu Tộc đã nổi loạn vì vậy như một lẽ thường tình, Linh Tịch đã được gả đi cho Vương Gia như một món quà đình chiến.

Sau nhiều năm thân chinh chiến trận, Vương gia gần như không có bao chỗ đứng trong hoàng triều, ông bất giác thành phe trung lập lúc nào không hay. Nhưng Thái phó bấy giờ quyền uy oai phong, hô mưa gọi gió làm to làm lớn trong triều khiến ông phải kiêng dè đôi phần.

Thiếu niên trẻ lúc bấy giờ không phải đối thủ của ông ta. Nếu nói ham mê tiền của, tham vọng, mưu mô, không ai có thể bì được với Thái phó.

Ông ta ép cha ta cưới thêm một Trắc phi, ngang nhiên cài tai mắt vào vương phủ, ấp ủ ý định đoạt lấy yêu đan của mẹ ta, dưỡng thành một món vũ khí bất diệt, lật đổ yêu tộc.

Tất nhiên, cha ta đã biết những ý định này từ đầu, nên chưa từng ban bất kì ân huệ nào cho vị trắc phi kia. Đến ta còn không biết biệt phủ của ả ở đâu, chưa từng thấy ả xuất hiện trong mọi bữa ăn ở vương phủ.

Tình yêu đẹp nơi hiểm cảnh của Yên Vương và nàng bán yêu đã đơm hoa kết trái, sau đại hôn linh đình không lâu, mối tình của họ đã sinh ra một chàng thiếu niên khôi ngôi là Vân Cửu Dạ- một nhân tộc bình thường, nhưng lại là một thiên tài hiếm có, thừa kế toàn bộ nét đẹp của mẹ và sự anh dũng, tài ba của cha.

Ba người anh trai của ta, hóa ra không phải con ruột của cha, mà là những đứa trẻ mồ côi được mẹ ta rủ lòng thương nhận về nuôi dưỡng, vừa là để chu cấp cho những đứa trẻ điều kiện phát triển, vừa là để khiến Thái phó không thể nhận ra ai mới thực sự là con bà.

Một nữ nhân tốt bụng như bà, ấy thế mà ông trời lại không ưu ái cho nàng được hạnh phúc yên ấm.

Bằng một cách nào đó, trắc phi đã phát hiện ra khi Linh Tịch mang thai, yêu đan sẽ yếu đi rất nhiều, là thời cơ chín muồi để giết bà đoạt lấy thần lực.

Trùng hợp, chỉ mấy năm sau, bà đã mang trong mình thêm một sinh mệnh nữa, lần này là một yêu thai, là bán yêu, người sẽ thừa kế toàn bộ quyền năng từ bà- Vân Cửu Tư, là ta.

Ngày hạ sinh ta, Vương gia đã bí mật giúp Vương phi gây dựng một nơi an toàn để sinh nở, chính là mật đạo này. Quả thực, hôm ấy Vương phủ yên ắng không một gợn sóng, ta sinh ra trong sự yên tĩnh bất diệt...

Điều mà không ai ngờ đến, đó chính là người của Thái phó đã luôn âm thầm chuốc thuốc vào than sưởi của Linh Tịch trong suốt thời kì mang thai. Liều lượng nhỏ, nhưng đủ để tước đi mạng sống nàng lúc ngàn cân treo sợi tóc như quá trình sinh nở thập tử nhất sinh thế này.

Mẹ ta băng huyết, ngày sinh ra ta, cũng là ngày bà mất...

Trước khi mất, bà đã truyền toàn bộ thần lực của mình cho ta, và phong ấn nó lại, khiến linh căn của ta trở thành thứ phế phẩm, phong ấn yêu đan che giấu sự thật ta là bán yêu.

Phong bế yêu đan, linh căn giống như cái bình đựng bị đóng chặt nắp, không thể đổ nước vậy, ta không thể hấp thụ linh khí... Bởi vậy mà đám người thái phó đã không truy sát ta, vì chúng nghĩ ta là một phế nhân tầm thường.

Cha ta rất đau lòng, nên từ đã đối lập hoàn toàn với người nhà Quý Phi. Một tình yêu đẹp, nhưng đau lòng đến xé ruột xé gan.

Ta còn nghe được, tiếng nấc nghẹn ngào của Vương gia khi ôm vợ mình vào trong lòng, cùng đứa con đang oe oe khóc trong vòng tay đang mất dần hơi ấm của bà:

-Chàng, nhất định phải bảo vệ con đời đời bình an đấy nhé. Phải cho nó ăn uống đủ đầy, phải thường xuyên để mắt đến nó, đừng để Dạ Dạ sinh ra ý nghĩ tiêuu cực cho rằng vì nó mà thiếp...

-Ta biết mà...

-Và chàng đừng qua đây với ta quá sớm, chàng còn trẻ như vậy, phải tiếp tục sống để yêu thương đùm bọc cho đám nhỏ... Phu, phu quân, chàng hứa với ta đi!

Ông nghẹn ngào khóc nấc lên như một đứa trẻ:

-Ta hứa với nàng...

-Thời gian bên cạnh chàng, ta thực sự hạnh phúc lắm.

Ông lắc đầu nguầy nguậy:

-Ta xin lỗi nàng, nếu ngay từ đầu nàng không cứu ta...

Vương phi cười hiền từ:

-Nói gì vậy chứ, đó là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời thiếp. Được ở bên chàng, sinh ra Cửu Dạ, nhìn nó lớn lên từng ngày, và có thể ban sinh mệnh cho Cửu Tư, ta thực sự hạnh phúc lắm...

-...

-Chàng đã đem đến cho ta cảm giác như một nữ nhân bình thường, làm người vợ, người mẹ, làm người con gái hạnh phúc nhất thế gian...

Vương gia khóc đến không nói thành lời, ông ôm vợ mình chặt hơn, đôi mắt bà mờ dần, giọng lạc đi:

-Cảm ơn chàng, ta yêu chàng nhiều lắm! Kiếp sau, kiếp sau nữa, chàng hãy đến tìm ta, làm phu quân ta nhé...

-Nhất định rồi...Ta cũng yêu nàng.

Trước khi hơi ấm nơi bà xa ông mãi mãi, hai người trao cho nhau nụ hôn biệt li cuối cùng, một lời thề, một lời hứa, cũng là một lời tử biệt. Một nụ hôn, cũng là cái chào âm dương xa cách...

Số mệnh thật quá khắc nghiệt với ông, để rồi Vương gia chỉ có thể tuyệt vọng ôm vợ mình đã lạnh ngắt một cách đầy đau đớn, tuyệt vọng. Chinh chiến một đời, cuối cùng, đến hạnh phúc ít ỏi ông cũng không thể níu kéo.