Xuyên Không Làm Phế Nhân Tiểu Quận Chúa

Chương 18: Nỗi Đau Diệt Tộc




Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ta đã lấy lại được ý thức, đôi mắt nặng trĩu khó khăn lắm mới có thể gượng mở, chiếc gáy vẫn còn đau âm ỉ, cảm giác cơ bắp tê cứng đã cảnh cáo ta đã thiếp đi rất lâu rồi.

Nghĩ đến Vương phủ, ta hoảng sợ bật dậy như một phản xạ tự nhiên.

Đôi mắt mở choàng vì lạ lẫm. Khung cảnh xung quanh là một nơi ta chưa từng gặp. Giống một mật đạo, chắc có lẽ cũng là trong Vương phủ. Xung quanh là bốn lối đi, chỗ ta vừa nằm là một cái bàn đá dài, phẳng ở chính giữa. Chung quanh sáng lên những viên dạ minh châu với thứ ánh sáng xanh huyền ảo, đem lại hơi lạnh có chút gai người.

"Cha ta đã chuẩn bị một mật đạo như vậy từ bao giờ?"

Ngó nghiêng xung quanh, bấy giờ ta mới thấy Vương gia có để lại cho ta một tờ giấy:

“Ta sau này sẽ không thể bao bọc chở che con nữa, chìa khóa mật đạo ta trao cho con, Tư Nhi, ta vốn định sẽ chôn giấu bí mật ở mật đạo này với con cả đời, để con luôn được hưởng những gì yên ấm, hạnh phúc nhất, nhưng ta vô dụng không săn sóc được cho con nữa. Ta mong con đừng trách ta đã giấu đi bí mật này, cũng đừng trách ta đã bỏ con lại. Ta đã xin Yêu Đế đến đón con đi rồi. Đừng lên đây, con nhé. Phải biết bảo toàn an nguy cho chính mình. Quãng thời gian có con và Linh Tịch ở bên, là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Ta yêu con.”

Ta như nghẹn đi trước từng dòng chữ, từng câu từng từ đều là lo lắng cho ta, ông không hề biện minh, giải thích bất cứ điều gì cho bản thân. Thật giống với dòng tuyệt bút.

Nhưng đừng hòng ta để chuyện đó xảy ra, đừng hòng ta để tờ giấy này là những dòng chữ cuối cùng của đời ông.

Vương gia đưa ta đến đây, là muốn ta tự tìm hiểu chỗ này sao, và cả người phụ nữ tên Linh Tịch kia nữa? Song còn bắt ta ngồi đây an nhàn đợi Yêu Đế? Đừng có mơ, kẻ xưa nay bướng bỉnh như ta, chắc chắn sẽ không nghe lời ông. Bí mật gì thì để sau cũng được, ta chỉ muốn gặp ông càng sớm càng tốt. Mặc kệ cho mọi chuyện ngày càng trở nên rối rắm, ta ghập gọn tờ giấy để vào trong tay áo, vội vã tìm đường ra.

Ta hơi cáu:

-Mẹ kiếp! Ai thèm quan tâm bí mật của người chứ, sao con có thể trách cha được! Không biết ngoài kia thế nào rồi. Cha, ca ca, hai người đừng xảy ra chuyện gì nhé.

-Nguyệt Hà!

Nguyệt Hà không ở chỗ ta, nếu ta gọi nó đến đây, cũng như là cách để chỉ cho ta đường ra.

Ánh sáng bạc phát ra từ con đường trước mắt, ta vội vã đi ngược lại hướng của thanh bảo kiếm. Thứ tiên thuật kì lạ lóe sáng lên trên cổ, chiếc vòng chứa chìa khóa được Vương gia trao cho ta đã giúp ta đi xuyên qua cánh cổng mà không gặp trở ngại gì.

Thảo nảo trước nay ta không biết có mật đạo, người đi xuyên tường cứ như giả thần giả quỷ thế này, đến cánh cửa, dấu hiệu nhận biết như chốt khóa hay tay nắm còn chả thấy đâu, mặt ngoài phẳng, im như tờ.

Đi ra ngoài, ta càng ngỡ ngàng hơn khi nó được đặt ở góc khuất đằng sau tủ đồ của ta... Hẳn là một bí mật nào đó khủng khiếp lắm, mới khiến ông phải khổ tâm che giấu thế này.

Tiếng đuốc, dầu và lửa bùng cháy đã kéo ta trở lại hiện thực. Đã quá nửa đêm, trong phủ im ắng kì lạ, nhưng lại có ánh lửa đỏ làm sáng chưng cả một góc phía cửa phủ.

Ta... ngửi thấy mùi máu.

Cảm giác chết chóc gai người khiến ta run lên, nỗi bất an dâng trào thôi thúc ta hãy chạy đi tìm cha. Khi mở tung cửa phòng, tim ta như thắt lại, đôi tay run lên như cầy sấy.

Đâu đâu cũng có máu, khắp cung đường trải dài trước phòng ta, sỏi đá đều khô hằn những vệt đỏ tươi, thảm cỏ xanh cũng héo tàn vì uế khí tử thi, đường đầy rẫy mũi tên, kiếm, đao, mũi giáo, và cả xác người... là thị vệ của Vương phủ.

Ta bước trên con đường ta vẫn hay đi, nhưng nỗi sợ, và cái bóng tối như đang bao díu lấy toàn bộ tinh thần tinh thần ta. Ta run đến nỗi toàn thân như thể người đem đi vay mượn, trái tim thắt quặn như đang có người ghim kim vào tra tấn.

Trước mắt ta, khung cảnh dần lộ rõ, ta bàng hoàng muốn phủ nhận thực tại trước mắt.

Hàng ngàn những Dạ Trác quân- đại quân dưới trướng Bắc Phong, đang dàn trận khắp phủ ta. Ánh đuốc đỏ rực chiếu lên những sinh mạng Vương phủ đã bại trận dưới tay chúng, không thể đếm xuể đã có bao nhiêu người thiệt mạng. Đại quân ta từng chào đón ấy, đại quân ta từng ngưỡng vọng ấy lại đang tước đi toàn bộ sinh mạng những người thân yêu của ta.

Ánh sáng đỏ từ ngọn đuốc tẩm dầu nhuốm đầy đau thương, bi đát đang chiếu lên tấm thân, tấm lưng cắm đầy mũi tên của Cửu Dạ, dưới huynh ấy, là Tử Ly đang nằm bất động trên một vũng máu. Cả hai đều không chút động tĩnh, họ chiến đấu và bảo vệ cho nhau... và đúng hơn nữa, là bảo vệ cả ta.

Ta lắc đầu nguầy nguậy không dám tin vào mắt mình, bên tai ù ù, tim như bóp nghẹn và phổi như không còn hô hấp được nữa, ta chạy ào về phía họ, quỳ rạp xuống, cả người run run không biết nên chạm vào đâu:

-Ca ca ơi? Tử Ly?

Không có bất cứ phản hồi nào đáp lại lời nói của ta.

Ánh sáng bạc chiếu rọi cả một khu sân rộng bằng phẳng, ta chợt nhận ra điều gì, nhìn từ đây qua phía cổng, sau cổng là đại chúng đang nhìn, trước cổng là Bắc Phong và một hàng binh lính, còn đứng trước đám sát nhân ấy, là cha ta, đa bị trói cột hai tay và chân trên một cây cột dựng vội, xung quanh là đống lửa trắng... họ muốn thiêu sống ông.

Ta như phát hoảng, chạy một mạch đến chỗ ông, từng chút từng chút một, thần trí và trái tim ta đang bị cấu xé đau đớn.

Đó là người đã đem lại hạnh phúc, đem đến cho ta hơi ấm tình phụ tử ta chưa từng được thấy, đem đến cho ta quãng thời gian bình yên, hạnh phúc nhất mà trước nay ta chưa từng được cảm nhận.

Hạnh phúc ấy giờ đây đang bị người ta chà đạp, và cướp đi mất... Bị người ta từng yêu sỉ nhục và cướp đoạt.

Ta hét lên thất thanh:

-Cha ơi!!!

Ngay sau tiếng gọi ấy, hàng trăm ngàn những mũi tên từ ám vệ trên mái bắn xuống, nhưng Nguyệt Hà đã hiện ra kết giới bảo vệ cho ta. Đến cả khi đã chết, món quà của Cửu Dạ vẫn bảo vệ ta như cách huynh ấy từng làm.

Bắc Phong hét lớn:

-Không được đả động đến nàng!!!

Thật buồn nôn, tên khốn nhà hắn!

Ta chạy tới trước mặt cha, mặc cho Bắc Phong đang dò hỏi sau ta:

-Tư Nhi sao muội lại ở đây? Muội điên rồi sao?

Ta bực bội quay ngoắt đầu, khiến Bắc Phong giật mình, e là vì gương mặt trông vô cùng thê thảm của ta. Ta gằn từng chữ:

-Đừng có gọi ta là Tư Nhi!

Vì ngươi không xứng. Trước nay chỉ có Vương gia mới có thể gọi ta như thế.

Ta hoảng hốt vội vã kéo Nguyệt Hà ra khỏi bao, run run đưa vỏ kiếm tới chỗ ông, ta muốn kết giới của thanh kiếm bảo vệ cha nhưng nào ngờ... Kết giới ấy lại đang bảo vệ ta khỏi ngọn lửa. Việc ta cưỡng ép nó tới chỗ ông đã khiến vỏ kiếm bị hất văng ra xa.

Lòng ta dấy lên nỗi sợ thực tại và cảm giác bất lực đến phẫn uất, ta căm ghét chính cả bản thân ta vì sự vô dụng này. Ta lắc đầu nguầy nguậy nhìn đốm lửa sáng đang thiêu đốt tay và chân ông, quần áo đã dần bắt lửa. Vương gia hé mở mắt, gương mặt ông mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng nhìn ta như thế, giọng ông khàn đặc:

-Tư Nhi của ta... Sao lại ngốc thế chứ. Đừng lo cho ta, chạy đi con, con không phải đối thủ của chúng, con không nên ở đây, con phải được sống tiếp.

Ta lắc đầu nguầy nguậy, nghẹn ngào đến lạc cả giọng:

-Không, xin cha, đừng ép con rời xa cha!

Ông chỉ nhỏ nhẹ đáp lại:

-Con đâu phải Cửu Tư, đúng không?

Ta bàng hoàng nhìn ông. Vương gia chỉ dịu dàng, nói, đôi mắt ông tràn ngập yêu thương:

-Con không cần phải chịu tội chung với ta đâu con.

Ta không ghìm được nỗi đau bi thương ấy nữa, bỗng bật khóc nức nở.

-Nếu cha đã biết, tại sao lại yêu thương bảo bọc con đến vậy?

Ông đáp với tình yêu vô tận:

-Hơn cả nữ nhi của ta, con là người khiến ta có cảm giác được làm người cha, được bảo vệ và yêu thương đứa con của mình...

Giọng của ông ngấm mệt và khàn dần đi, ông nén cả những nỗi đau thể xác để có thể an ủi ta.

Còn ta, càng nghe xong, lại càng đau thương thêm bội phần. Vốn là những linh hồn xa lạ, nhưng họ lại bảo vệ ta bằng cả sinh mạng, đem đến cho ta tình yêu bất diệt.

Ông nói tiếp:

-Dù con có là ai, con vẫn mãi là con ta. Thời gian bên con thực rất hạnh phúc. Ta yêu con, Tư Nhi....

Chưa bao giờ ta được đón nhận tình yêu nhiều đến thế. Nhưng nó lại chỉ tồn tại trong vỏn vẹn hai năm ngắn ngủi...

Ta nức nở, nước mắt tuông như thác đổ:

-Con mới là người nên nói câu ấy. Con cũng yêu cha nhiều lắm!

Trước khi mất đi ý thức, Vương gia đã cười với ta, nụ cười giống hệt như ngày đầu ta gọi ông là “cha’. Có lẽ Vân Cửu Tư thực không gắn kết với ông, nên dường như toàn bộ tình yêu của người cha, ông đều vun đắp trên ta, hằn gắn trái tim cho ta.

Và trái tim ấy giờ đây như vỡ vụn khi nhìn ông từ từ nhắm mắt.

Cảm xúc của ta như nổ tung. Ta biết ta không thể đấu lại hàng ngàn đại quân tinh nhuệ ấy. Ta quỳ đến chỗ Bắc Phong, sự bất lực vô đáy khi nắm chặt lấy tà áo hắn, năn nỉ hẳn, cầu xin tính người từ tên máu lạnh như hắn, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng, gào đến khản cổ:

-Dừng lại đi mà! Ta xin ngươi đấy! Hãy cho chúng dừng lại đi! Đó là Vương gia và Thế tử Hoàng triều!!! Là thầy là bạn của ngươi mà!!!

Bắc Phong không đáp ta, hắn quay đầu đi:

-Đừng ép ta!

Tên thị vệ bên cạnh hắn đạp mạnh vào người ta, hất văng ta ra xa, cái đạp của hắn vô tình khiến vết thương trên lưng ta nứt ra. Bắc Phong hoảng hốt:

-Ta đã bảo không được làm hại nàng!

Tên thị vệ ấy có chất giọng giống với tên hôm qua ta nghe được:

-Điện hạ, ả là yếu điểm của người!

-Im miệng!

Bắc Phong chạy đến chỗ ta, ta phát cọc giương Nguyệt Hà lên, gườm hắn:

-Đứng có đến gần ta!

Động thái này khiến Dạ Trác quân đồng loạt giương vũ khí đến chỗ ta.

Ta đứng dậy, từ từ đi đến chỗ cha, vung Nguyệt Hà chém vào vòng lửa... Ta biết đó là lửa của tiên thuật, không thể dập tắt bằng tác động thông thường, nhưng ta vẫn làm, vừa chém, vừa khóc trông thật thảm hại.

Liên tục gọi cha ơi, nhưng lại không có chút hồi đáp nào.

Bắc Phong đến gàn ta lại, nắm chặt lấy tay ta. Ta lại hất văng hắn, ghim mạnh cây kiếm xuống nền đất khiến sàn nhà rung chuyển... Ta cũng không biết sao bản thân lại có nội lực khủng khiếp thế. Ta gằn từng câu từng chữ với hắn, chỉ tay vào mặt hắn:

-Lấy đây làm ranh giới, chỉ cần ngươi bước qua Nguyệt Hà một bước, ta liền không nể tình xưa cũ, quyết tử với ngươi!

Bắc Phong liền khựng lại giữa khoảng không, Dạ Trác quân ai nấy đều dè chừng ta, nỏ lên sẵn tên như thể ta vừa giật tóc của thống lĩnh chúng không bằng. Ta quay lưng với hắn. Ta dồn linh lực trên tay, khiến tay có một lớp bảo vệ mờ ảo, gằng sức giật vòng tròn lửa ra.

Nhưng nó đã kéo sự bất lực đến đỉnh điểm khi cháy lan sang tay áo ta. Bàn tay ta đau đớn đến khó tả... Nhưng ta vẫn giữ nguyên, hệt như một kẻ ngốc.

Nhưng rồi từ trên không trung, vụt lên một lớp khí màu tím. Bỗng có một nam tử áo tím xuất hiện ngay sau lưng ta, tấm thân lớn che đi hàng ngàn mũi tên đang dồn dập tiến tới. Ta ngoái đầu nhìn y.

Mái tóc bạc dài đến ngang hông buông xõa, áo màu tím đậm huyền bí, trên vai đeo một vành giáp có những chiếc nanh nhô lên...Và mùi hương trầm...

-Nguyệt Thương?- Giọng ta run run gọi hắn.

Hắn không nhìn ta, chỉ đáp:

-Nha đầu ngốc, ngươi đúng là hết thuốc chữa mà.

Hắn vung tay, chỉ một lần như vậy, đã khiến mũi tên hất ngược lại, giết không biết bao nhiêu ám vệ trên kia.

Ta không nhìn được rõ mặt hắn, vì mất máu trên lưng và lửa đốt trên tay đang dần cướp đi ý thức của ta. Màn đêm sập xuống, ta chỉ cảm nhận được có một vòng tay lớn ôm chặt lấy ta. Hơi người tỏa ra hương trầm dịu nhẹ như hương sen, hắn toát ra khí lạnh khiến tay ta được xoa dịu bớt phần nào.

Trước khi mất đi ý thức, ta chỉ kịp nói:

-Xin hãy cứu lấy cha ta...