Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, hắt qua chiếc giường màu bạc kia. Xuyên vào ánh mắt đang còn ngủ say khiến người đó nhíu mày tỉnh giấc.
Sáng sớm, vừa mới ngủ dậy Mi Vân đã cảm thấy rất khó chịu ở phần dưới. Kiểu như nó cứ nhớt nhớt, dính sát vào da thịt của nàng. Nàng bước vào nhà xí thời cổ đại. Nhà xí này được thiết kế bằng gỗ, có rèm che bằng vải và trong đó có một cái đèn dầu treo ở phía giữa ở trên tường. Và đương nhiên một điều là không có thoát nước như thời hiện đại. Chỗ để thải chất thừa thãi trong người ra là một cái xô to được làm bằng gỗ. Người ta sẽ phải đứng giữa hoặc ngồi vào chiếc xô đó mà thải ra. Sau khi đi xong thì sẽ có hạ nhân đi đổ. Và nó thực rất bẩn, rất kinh tởm và bốc mùi vì đâu có chất tẩy rửa đâu!
Mi Vân chuẩn bị đi vệ sinh và một điều khủng khiếp đã xảy ra. Nàng đã đến kì can thủy (kinh nguyệt, đèn đỏ,...). Nàng hét to lên:
"AAAAAAAAA....!!!!!!!!".
Khiến cả phủ vương gia đều có thể nghe thấy. Triệu Lam nghe tiếng Mi Vân hét thì vội vội vàng vàng, cuống quýt đến tẩm điện của nàng. Hắn hỏi tất cả gia nhân trong điện của nàng. Họ đều nói rằng nàng đang ở trong nhà xí. Hắn nghe vậy liền tới gần đó xem, chưa đến hẳn nơi nhưng mùi hôi thối đã bốc ra khiến hắn suýt nôn mửa. Hắn bịt cái mũi của mình lại và hét to:
"Mi Vân, nàng không sao chứ ?"
Nàng nghe thấy tiếng hắn thì vội bảo:
"Ngươi mau tập hợp tất cả thê thiếp trong phủ ra đây cho ta!"
Triệu Lam nghe vậy thì lập tức sai bảo tên ám vệ gọi hết thiếp thân ra đây. Hắn đang suy nghĩ. Chẳng lẽ nàng bị tì thiếp nào ám hại sao ? Một đống suy nghĩ trong đầu hắn rối bời hết cả lên. Nhưng hắn chắc chắn một điều: Kẻ nào dám làm hại nàng thì hắn sẽ không tha cho kẻ đó.
Các thê thiếp của hắn đều tập trung tại điện của nàng. Nàng ngồi trên ghế ở giữa, còn ngồi xung quanh nàng là các thân thiếp. Khuôn mặt nàng mồ hôi nhễ nhại. Mi Vân khá ngập ngừng, nàng bảo tất cả mọi người mau tránh ra ngoài hết chỉ để chị em của nàng ở lại thôi.
Hắn nghiêm nghị:
"Nàng có chuyện gì sao ? Ta muốn ở lại".
Mi Vân gằn giọng:
"Ngươi mau đi ra ngoài cho ta".
"Rồi rồi, ta ra ngoài. Nàng cứ nói chuyện đi".
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Cái gì ? Vương gia lại nghe lời của Vân nương nương sao ? Thật không thể tin được. Khi mọi người đều đi ra ngoài hết, nàng bắt đầu vào vấn đề chính:
"Các nàng...ờm, có băng...vệ...sinh không ?"
"Băng vệ sinh ? Đó là cái gì vậy ?"
Trời đất ơi! Sao Mi Vân nàng có thể quên mất, đây là thời cổ đại nha. Không thể nào có thứ đó được.
"À...à, thì nó là cái...cái. Nói chung là ta đang bị đến cái ngày đo đó" Nàng ấp a ấp úng mãi mới nói ra thành lời. Cuối cùng các tỉ muội cũng đã hiểu, họ: "À" lên một tiếng rồi sai nô tì đem một đống mấy cái đó lên.
Các tỉ muội họ tranh nhau lên tiếng:
"Muội thử xem, miếng vải này rất mềm và mỏng. Ta dùng rất tốt nha!"
"Ấy ấy, tỉ tỉ. Tỉ thử nhìn xem, miếng vải này vừa đẹp, màu sắc rực rỡ lại mềm nữa. Muội dùng cái này hay lắm!"
"Muội muội, cái này hơn nè! Để ta nói cho muội chất liệu của nó nha!..."
"...."
Sao Mi Vân cảm thấy bản thân như một vị khách được giới thiệu sản phẩm đa cấp thế nhỉ ? Nàng bắt đầu cảm thấy bối rối, choáng váng.
Cuối cùng nàng kêu lên:
"Thôi..thôi, được rồi! Được rồi! Tất cả dừng lại hết cho ta. Vậy ta sẽ chọn cái này được chứ!"
"Muội muội/tỷ tỷ đúng là có mắt thẩm mĩ đấy nha!"
Nghe họ nói vậy, nàng nở một nụ cười gượng gạo. Ối giời ơi! Băng vệ sinh cũng phải có thẩm mĩ hả trời ? Nàng lạy nàng vái! Ông trời có thể naò đừng làm nàng kiểu "ôi tao đau tim quá man!".