Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp!

Chương 4: Chạm mặt các phu nhân ?




Sau khi Mi Vân chạy ra ngoài được một lúc, đinh ninh rằng Triệu Lam - hắn ta chắc chắn đi rồi nên nàng mới dám quay trở về phòng. Bước vào phòng, chưa kịp thắp nến lên thì đã nghe ngay một giọng nói bên tai:

- Bây giờ nàng mới về ?

- Ngươi....ngươi, tại sao vẫn chưa về ?

- Tại sao ta phải về ? Đây cũng là phòng của ta mà.

- Nhưng...

- Mà nàng cũng thật là. Đêm tân hôn mà vẫn dám chạy ra ngoài ? Không sợ người ngoài dèm pha hay sao ? Chẳng hạn như: Tân nương chạy ra khỏi phòng ngay đêm tân hôn. Còn nếu như ta đi ra khỏi phòng thì sẽ là: Vương gia bỏ mặc tân nương ngay đêm đầu tiên. - hắn nói một tràng cho nàng nghe.

- Ta xin lỗi. Lần sau ta sẽ chú ý hơn - nàng cúi mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi. Hai tay đan xen vào nhau. Trông nàng thật giống con nít mà. Bất quá hắn thích. Giọng ôn nhu, hắn nói:

- Thôi được rồi. Cho nên là đêm nay nàng và ta vẫn phải ngủ chung một phòng. Nàng mau đưa tay mình ra đây.

Nàng đưa tay cho hắn, hắn dùng nội lực làm xước ngón tay nàng khiến nàng đau. Hắn lại nói tiếp:
- Nàng mau kêu đau đi đừng nhịn làm gì.
Thấy hắn nói vậy nàng mới kêu "A". Con vẹt bên cạnh hắn cũng bắt chước tiếng kêu của nàng. Kêu "A" inh ỏi suốt cả buổi đêm khiến mọi người trong phủ đều nghĩ rằng: Vương gia của họ cuối cùng cũng thoát kiếp "cấm dục" rồi a. Nhất định phải hầu hạ cho tân nương thật tốt mới được.

Sáng hôm sau, nàng đi dạo thì mới biết được rằng đêm qua hắn làm vậy cũng là vì chuyện này. Trong lòng

thầm cảm ơn hắn. Bây giờ lại suy nghĩ tiếp, nàng phải vào xem các phu nhân của hắn a. Nghĩ là làm, nàng kêu người nô tì thân cận cùng mình đi vào vườn thượng uyển. Nơi đây khá là xinh đẹp. Hoa lá đủ màu sắc, khí trời nơi đây cũng rất tốt nữa. Thật sự khiến lòng người mê đắm. Đang hưởng thụ không gian trong lành thoải mái này. Bỗng từ đâu có tiếng của mấy người phụ nữ kêu tên nàng:

- Vân nhi! Vân nhi! Mau lại đây nói chuyện với bọn ta nào.

Nghe vậy, nàng cũng tiến lại gần chỗ họ. Nàng đoán đây chắc là các phu nhân của hắn rồi. Không biết nàng sẽ phải đối mặt với những cái gì đây. Nhưng sự thực quá bất ngờ, họ chẳng thèm tranh đấu giành ân sủng với vương gia. Mà còn rất bảo vệ, bao bọc nhau như chị em ruột thịt. Nói chuyện với họ làm nàng rất nhớ đến những con bạn của mình ở thời hiện đại. Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi ? Liệu có nhớ đến nàng hay không. Quay trở lại hiện thực, mấy tỉ muội họ lại nói tiếp:

- Haizz, sự thật là trong vương phủ quá chán đi! Chẳng có trò gì mới mẻ cả!

Nghe bọn họ nói vậy, trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ. Nàng nói với các tỉ muội:

- Bây giờ cũng là hè rồi! Tiết trời rất nóng nực. Hay chúng ta đi bơi đi - nàng hào hứng nói.

- Đi bơi ? Đó là gì vậy ? Muội muội mau chỉ chúng ta đi.

- Hừm, để muội nghĩ chút đã. - nàng nói. Ở đây vẫn chưa thiết kế ra bikini như thời hiện đại. Mới chỉ có áo yếm mà thôi. Vậy thì nàng đành phải thiết kế ra vậy. Mọi người đừng quên nàng là con của một nhà thiết kế nhé. Việc này vô cùng đơn giản đối với nàng. Nàng đếm tất cả tỷ muội ở đây có bao nhiêu người rồi tính thêm cả nàng và hắn nữa. Chắc khoảng tầm chục bộ. Vậy thì cần phải ít nhất một tuần mới làm xong được. Nghĩ rồi nàng nói với các tỷ muội:

- Các tỷ muội hãy đợi vào một tuần nữa nhé! Ta nhất định sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa để mọi người có thể cùng nhau chơi vui vẻ. Được không nào ?

- Được rồi muội muội. Chúng ta sẽ đợi vào tuần sau. Muội cố gắng lên nhé!

- Uhm, ta nhất định - Nói rồi nàng chào tạm biệt mọi người và bắt đầu kế hoạch của chính mình.