Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa lên đỉnh núi, hơi sương vẫn còn khắp chốn, Triệu tướng quân đã đốc thúc ngựa ra ngoài kinh thành, đến chỗ tửu lầu của vị Dương Bích tỷ tỷ kia.
Cả đêm Ngọc An trằn trọc không sao ngủ được, nàng cảm thấy bản thân mình thật quá ghê tởm: Yêu nữ nhân, lại còn lừa dối người ta rồi đi làm thiếp thân của kẻ khác. Nàng đau khổ... Đau vì tình có lẽ là cái đau thâm sâu nhất... Không thể đợi kịp đến sáng mai, Ngọc An chỉ mong muốn có thể giãi bày tất cả với Dương Bích tỷ tỷ, ôm vị tỷ tỷ xinh đẹp ấy trong lòng, cùng nhau du ngoạn khắp chốn, tự do, phóng khoáng...
----------------------------
Mộng Hồng Lâu
"Cạch, cạch, cạch!!!!"
Ngọc An dùng tay đập mạnh vào cửa tửu lầu, liên tục kêu lên:
- Dương Bích, Dương Bích tỷ tỷ!!! Ta muốn gặp tỷ! Tỷ mau xuống đây đi!!!
Nhưng lúc sau vẫn là chẳng có ai đáp lại. Mệt mỏi, Ngọc An ngồi khụy xuống dưới thềm cạnh cửa. Bỗng chốc, có một vị chủ quản đi ra, nói rằng:
- Vị công tử này, Dương Bích đã bị một hào phú đệ nhị mua về rồi. Ngươi cũng lui đi cho, làm phiền giấc ngủ của bọn ta! Hừ!
Nói đoạn, bà ta phẩy cái tay, bĩu môi khinh bỉ, lắc hông quay người đi vào trong. Nhưng nào ngờ, lại bị Ngọc An nắm chặt lấy cổ tay, níu kéo muốn hỏi cho rõ ràng:
- Ngươi là nói: Tỷ ấy bị bán đi rồi ?
- Aiza, ui ui, vị công tử này, ngươi có thể nào nhẹ nhàng với...
- Trả lời câu hỏi của ta!!! - Mặt Ngọc An tối sầm lại, gằn giọng uy hiếp mụ chủ quản.
- Đúng vậy, nàng ta chính là bị bán đi rồi! - mụ chủ quản hét lên, giật mạnh ra khỏi tay Ngọc An.
- Ngươi cũng đừng níu kéo nữa! Hừ, ai lại đi yêu một kĩ nữ bao giờ! Ta phỉ phỉ!!!! - nói rồi, mụ chủ quản với dáng vẻ bực tức, chạy tót vào trong, khinh khỉnh vài câu với Ngọc An.
Ngọc An nghe không lọt tai một chữ nào: Tỷ ấy thực sự bị bán đi rồi! Tỷ ấy là kĩ nữ ? Tỷ ấy không phải chỉ là
nữ nhân bán nghệ thôi sao ? Quá thất vọng, quá tức giận, Ngọc An tối sầm mặt, chẳng còn ánh mặt trời sáng lạng đâu nữa. Nhảy lên ngựa thúc đi thật nhanh.
Nàng vừa thúc ngựa vừa rơi từng hạt nhỏ. Ngọc An dù cho nàng là tướng quân mạnh mẽ nhất châu lục đi chăng nữa thì cũng không thể không bị cào xước bởi tình yêu. Nàng chưa từng yêu, thật sự chưa từng có hứng thú với bất kì ai, nhưng gặp vị ấy ngay từ lần đầu đã khiến cho Tướng quân nàng đây có một cảm giác khó quên, một mùi hương thu hút nàng, rất hiếm hoi...
Nhưng thật đáng ghét, đáng khinh bỉ và quá đáng ghê tởm! Vị tỷ tỷ ấy lại đi lừa nàng. À mà đâu, không thể nói là lừa, vì nàng và vị ấy đã thề non hẹn biển cái gì đâu. Người ta đã bao giờ có tình cảm với mình đâu, tất cả đều chỉ là do mình ảo tưởng! Ngọc An cảm thấy nàng thật ngu ngốc, đúng như mụ chủ quản nói: "Yêu một kĩ nữ!". Ha, thật là một trò cười cho thiên hạ: một tướng quân oai oai hùng hùng lại đi yêu một kĩ nữ! Đã thế là nữ nhân yêu nữ nhân. Nói ra, đúng là không còn mặt mũi gì cho hoàng tộc.
Nàng bỏ đi, chạy về phủ Tướng quân...
-------------------
Còn ở Mộng Hồng Lâu hiện tại
- Nhị hoàng tử, làm vậy có phải là quá đáng với Triệu tướng quân không ạ ?
- Hmm, nếu như chỉ vì tình mà nàng ấy có thể đau khổ và gục ngã sớm như thế thì đó không xứng đáng là vị hôn thê của ta! - Tư Đồ Dương bộ dáng kiêu ngạo, khí chất toát lên của bậc đế vương. Hắn từ lần đầu gặp nàng đúng là không nhận ra nàng đây lại là nữ nữ nhân. Đã thế là vị Triệu tướng quân danh danh đỉnh đỉnh, mà cái cao hơn, quan trọng hơn lại chính là vị hôn thê của hắn đi! Tư Đồ Dương lúc đó quả thực có chút suy sụp khi nghĩ bản thân là đoạn tụ. Nhưng may sao sự sáng suốt đã dẫn hắn đi theo vị công tử Ngọc Lâm kia - cũng chính là Ngọc An vị hôn thê của hắn! Tư Đồ Dương lúc đó đã quyết nàng là của hắn! Nhưng không phải ở cái thân phận giả nam giả nữ thế này. Hắn chính là muốn nàng với hắn chính là con người thật. Chính vì thế, Tư Đồ Dương hắn liền quyết cắt đứt cái mối tình dở dở ương ương, bán nam bán nữ này đi! Diệt trừ từ trong trứng nước! Chứ để nàng nữ phẫn nam trang ôm hắn, bế hắn, còn ra cái thể thống gì nữa! Nghĩ về nụ hôn lúc đầu của hai người, hắn có chút lưu luyến... Trời thì cũng vừa mới sáng, nàng thì lại đang thất tình, hắn thì nhất định phải đi an ủi, kéo Ngọc An nàng về bên hắn. Cho dù là được sắp xếp hôn nhân, hắn cũng không muốn phải sống trong cảnh phu thê lạnh nhạt, nàng lại suốt ngày xa lánh hắn đâu! Nghĩ là làm, hắn liền lấy một con ngựa đuổi theo nàng.
Cho dù Ngọc An nàng đi đến đâu, có là chân trời góc bể thì Tư Đồ Dương hắn cũng quyết đi theo không dời.
Lão thiên đã cho hai người cái duyên thì lỡ nàng không biết tạo nên phận, cứ để hắn tạo cho. Hắn sẽ một tay che trời, sủng ái nàng!