Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp!

Chương 12




Hắn ngắm nàng lúc lâu. Nhìn ánh mắt "trìu mến" hay đúng hơn là biến thái của nàng vì ngắm thân hình của hắn, hắn muốn chọc mèo nhỏ. Bỗng, nàng lên tiếng:
- Nè, ta đói! - nàng xoa xoa bụng mình, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn. Triệu Lam nhìn đôi mắt nàng, môi mỏng khẽ nhếch lên. Hắn hỏi:
- Mèo nhỏ muốn ăn ?
Cái đầu nhỏ của nàng gật gật. Nàng tiến về chỗ hắn mà rúc rúc đầu vào người hắn như mèo con nũng nịu đòi ăn. Hắn kinh ngạc trước hành động đáng yêu của nàng. Bởi lẽ từ trước đến nay, cục bông nàng chưa bao giờ làm như vậy đối với hắn cả! Còn về phía nàng, sở dĩ nàng làm vậy là vì đã mất đi hết lí trí. Bụng của nàng cần phải lấp đầy thức ăn, nếu không nàng sẽ trở thành một con người khác ngay. Tuy là vậy nhưng nàng cũng chỉ giở cái bản tính này đối với người mà nàng tin tưởng thôi. Nếu không, có chết nàng cũng chẳng bao giờ làm.

Nàng cứ rúc rúc vào người hắn làm hắn không biết phải làm gì hết nữa. Vì quá đói, nàng như một con mèo nhỏ thè lưỡi ra liếm liếm vào ngay người hắn. Lại vào đúng lúc hắn đang cởi trần nữa chứ. Cảm giác được có thứ gì đó ươn ướt, làm hắn nhột nhột hết cả người lên. Hắn cúi xuống nhìn, kết quả là thấy mèo nhỏ nàng đang liếm hắn. Hắn xấu hổ. Hắn hét to lên vọng ra ngoài:
- Mong chuẩn bị điểm tâm cho ta! Nhanh lên!
Còn ở trong phòng, hắn vuốt vuốt mèo nhỏ. Giọng nói ôn nhu, mang đầy sự trìu mến, yêu thương. Hắn vừa vuốt vừa dỗ dành nàng:
- Đợi nhé! Sắp có thức ăn cho mèo nhỏ rồi!
Nghe hắn nói vậy. Nàng chỉ biết thích thú, nũng nịu dụi vào người hắn như mèo nhỏ cảm ơn chủ. Nàng ôm cổ hắn, mà dụi vào bờ ngực săn chắc kia. Cảm giác ấm áp, được trấn tĩnh này là sao ? Hắn càng nhìn về phía nàng, càng không khắc chế được bản thân. Hắn cúi xuống, sờ lấy đôi má hồng phúng phính kia, nhẹ nhàng đặt cánh môi mỏng của mình lên cánh hoa anh đào mọng nước, đầy sức hấp dẫn và quyến rũ kia. Nhưng hôn nàng thôi vẫn chưa đủ làm hắn hài lòng. Dục vọng trong người hắn bắt đầu căng tràn. Đang chuẩn bị thò tay vào váy nàng thì chợt tiểu ám vệ đáng ghét kia nói vọng vào:
- Vương gia, điểm tâm đã làm xong! Người muốn ăn chưa ạ ?
Triệu Lam bây giờ nhìn rất hung dữ. Mặt thì đầy vạch hắc tuyến, đôi mắt thì sắc như dao lam. Ngực thì thở phập phồng. Hắn thực là muốn đi giết chết tên ám vệ kia quá đi mất. Mãi hắn mới có được một chút miếng mồi ngon mà hắn lại đi phá đám chuyện tốt của người khác. Hắn thật sự hết nói nổi. Nhưng nghĩ đến mèo nhỏ của hắn đang đói, hắn đành kìm nén cơn tức giận lại mà truyền hắn vào. Nàng thì mất hết tỉnh táo rồi, không biết đã ngủ từ bao giờ. Chợt thấy môi mình ươn ướt như vừa có ai đó chạm vào cùng giọng nói thập phần ôn như của hắn lay nàng dậy:
- Vân nhi, nàng mau tỉnh đi! Điểm tâm đến rồi này!
Nhìn thấy thức ăn, mọi thứ nàng suy nghĩ đều biến mất sạch sành sanh không còn một chút vương vấn nào nữa. Nàng ngôi nghiêm túc vào bàn chén đồ ăn ngon trên bàn.