Đông Phương Tuyết lặng lẻ ly khai khỏi điện, nàng đi đến khu rừng trúc phía tây hoàng cung, khác với các nơi khác trong hoàng cung, nơi đây vô cùng thanh tịnh, bốn phương tám hướng đều là một màu xanh, nàng có thể nghe được tiếng xào xạc của gió lùa qua kẽ lá, nàng nhẹ chớp mắt một cái, chăm chú quan sát tứ hướng, sau đó tập trung nhìn về một hướng. Hướng đó theo nàng biết thì là hồ Bích Loan. Thật lạ, từ hướng đó nàng cảm nhận được có thần khí và…. cả tiên khí, bọn họ làm gì ở đây, nghĩ rồi nàng nhanh chóng cất bước đi đến hồ Bích Loan.
-
-
*********************************************
Dưới thời vua Minh Tuệ đệ nhị, Ức hoàng hậu tiền triều khi đó là công chúa Tây Vực, đến Thiên Vương quốc làm sứ giả, một lần đi lạc vào khu rừng trúc phía tây hoàng cung này, tình cờ phát hiện ra trong khu rừng trúc này có một hồ nước thật đẹp, xung quanh hồ muôn loài hoa đua nhau kheo sắc, hương thơm tảo ra ngào ngạc khắp khu rừng, và cũng tại đây nàng gặp được vua Minh Tuệ.Sau khi chính thức lên ngôi hoàng hậu, để nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, nàng đã đặt tên cho hồ là Bích Loan. ‘’ Bích’’ là màu sắc của niềm hy vọng, ‘’ Loan’’ có nghĩa là chuôn nhỏ ngụ ý là âm thanh bọn họ nhận biết được đối phương, đại ý là hy vọng dù có muôn trùng xa cách hai người vẫn có thể tìm thấy nhau giữa thiên hạ bao la này.
***********************************************
Giữa hồ, hai thân ảnh thoát ẩn thoát hiện, mỗi động tác đánh về phía đối phương đều mang một sức mạnh không tưởng, nam nhân vận trường bào lam vận khí hang ngàn mũi tên màu xanh lam lập tức xuất hiện xung quanh, nam nhân hướng tay về phía trước, mũi tên lập tức lao vút đi, hướng nam nhân đối diện ập tới. Phía bên kia, nam nhân vận trường bào tử y cũng không chịu kém cạnh lập tức niệm chú hình thành kết giới bảo vệ bản thân đồng thời đánh bay các mui tên.
Trên bờ hồ, Đông Phương Tuyết chăm chú nhất cử nhất động của tử y nam tử, thừa lúc hắn không để ý, nàng đưa tay lên cao, lập tức trong tay nàng xuất hiện cây cung bạc của Thần Gió, nàng đưa tay kép căng dây cung, mũi tên ngưng tụ phong khí phát ra ánh sáng xanh vô cùng kì ảo, nàng thả tay, mũi tên mang sức mạnh cực đại phóng đi nhanh đến nỗi không nhìn thấy đường đi, khi nhìn lại chỉ thấy duy nhất những dải sáng xanh thoát ẩn thoát hiện. mũi tên lao nhanh trên không trung được Thẩn Gió bảo hộ một đường đâm thẳng vào ngực trái của tử y nam tử, hắn đau đớn đưa tay ôm lấy vết thương, tay đưa ra phóng một luồng khí lạnh xuống hồ khiến mặt hồ đóng băng một khoảng rộng, hắn từ từ hạ xuống.
Đối diện, Tiểu Tuyết đã xuất hiện đứng bên cạnh nam nhân vận trường bào lam. Tử y nam tử như không lấy làm ngạc nhiên, đưa tay lau đi vết máu trên khóe môi, khuôn mặt sau tấm sa mỏng mỉm cười nhẹ:
‘’ Ta còn tưởng là ai mà có thể sử dụng cung tên của Thần Gió phóng ra sức mạnh cực đại như vậy, hóa ra là Công chúa của Thần giới. Người không ở trong Thánh điện phục vụ các vị Thần lại đến Nhân gian làm gì?’’
Đông Phương Tuyết thu lại cung tên, cười nhạt đáp lại:
‘’ Ta đến nhân gian làm gì, Thần Bóng Tối, ngài hẳn là phải rõ hơn ta chứ!’’
Thần Bóng Tối cười lớn, ánh mắt trở nên sâu thẳm nhìn chằm chằm hai người đối diện:
‘’ Phải ta đương nhiên biết người đến đây để làm gì, nhưng e là ta không thể giao nó cho công chúa được rồi, vì căn bản nó không có ở chỗ ta, người muốn lấy sợ là không có khả năng rồi.’’
Nam nhân lam y đưa tay lên, lập tức trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm ánh quan tỏa ra rực rõ, chứng tỏ mang sức mạnh vô cùng lớn, kiêu ngạo nhìn thần Bóng Tối, trầm giọng nói:
‘’ Không lấy lại được Tuyết Liên cũng không sao, bắt ngươi về Thiên giới chịu tội trước, chúng ta hẳn tự có cách tìm ra Tuyết Liên.’’
Vị Thần Bóng Tối nhìn đến nam nhân lam y, ý cười càng sâu:
‘’ Quả không hổ là Nhị hoàng tử Thiên giới, khẩu khí lại lớn như vậy, ngươi là đang xem thường bổn tọa quá chăng?’’
Nhị hoàng tử cười lạnh:
‘’ Thì đã sao, một vị Thần không tuân thủ Thiên quy như ngươi mà còn ở đây lớn giọng muốn bổn hoàng tử tôn trọng hay sao, ngươi có phải hay không quá tự đề cao bản thân mình?’’
‘’ Bổn tọa có đề cao bản thân hay không, phải để Nhị hoàng tử đích thân kiểm chứng rồi.’’
Dức lời, Thần Bóng Tối vung chân, lập tức sóng nước dâng cuồn cuộn, tạo thành cột nước với lực soáy vô cùng lớn. Nhị hoàng tử lập tức lao nhanh vào, tạo các cột nước tương tự cùng Thần Bóng Tối giao đấu.
Đông Phương Tuyết cũng không đứng yên, nàng tung người lên không trung, tay đưa lên tạo các mũi tên nước lơ lửng trên không trung, theo hơi lạnh mà ngưng tụ thành mũi tên băng sắc nhọn, theo sự điều khiển của nàng mà hướng Thần Bóng Tối tập kích tới.
Thần Bóng Tối dù sao cũng là một vị Thần đầy quyền năng, nếu so sức mạnh với Nhị hoàng tử Thiên giới thì hẳn là hơn một bậc, nhưng Nhị hoàng tử lại được Công chúa Thần giới hỗ trợ, Thần Bóng Tối trở nên yếu thế hơn một chút khi một mình phải chiến đấu trước diện với Nhị hoàng tử, lại vừa phải tránh thoát khỏi những mũi tên băng của Đông Phương Tuyết.
Khi Nhị hoàng tử thiết lập kết giới chuẩn bị bắt được Thần Bóng Tối, từ trên không trung lập tức xuất hiện một vòng tròn ma thuật phản lại kết giới. từ không trung vọng đến giọng cười u ám của Thần Bóng Tối, Thiên Vương Lãnh Thần lần này đúng là có chút sơ xuất, coi thường Thần Bóng Tối, dù chỉ là một phần nguyên thần, sức mạnh cũng thật vô cùng khủng khiếp.
‘’ Bản tọa hôm nay không rảnh chơi cùng các ngươi, lần sau tái ngộ, ta nhất định cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thật sự của Thần.’’
Dứt lời, nguyên thần của thần Bóng Tối biết mất không để lại một chút dấu vết gì.
Thiên Vương Lãnh Thần âm trầm nhìn vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì. Quay lại nhìn Đông Phương Tuyết, lạnh nhạt cười nói:
‘’ Bản vương thật không nhìn ra, nhị tiểu thư phủ Cung Thân vương thế nhưng lại là công chúa Thần giới.’’
Đông Phương Tuyết đứng trước Nhị hoàng tử thiên giới uy danh lẫy lừng lại không tỏ ra một chút run sợ, đáp lại:
‘’ Chẳng phải ngài cũng vậy hay sao, che giấu tiên khí quả hật không tồi.’’
‘’ Công chúa quá khen, giống nhau cả thôi. Lần này giao đấu với thần Bóng tối, phải đa tạ công chúa ra tay cứu giúp.’’
‘’ Ngài khách khí quá rồi, là việc nên làm.’’
Thiên Vương Lãnh Thần nghiêm túc nhìn Đông Phương Tuyết nói:
‘’ Lần này phải truy bắt một vị thần, thần hiểu thần, ta mong Thiên giới và Thần giới có thể cùng hợp lực sớm ngày truy bắt được thần Bóng Tối, nếu để hắn đoạt được Tuyết Liên Sơn, e rằng thiên hạ sẽ đại loạn, nhân gian sẽ không tránh khỏi sinh linh đồ than.’’
‘’ Việc liên minh giữa Thiên giới và Thần giới là chuyện đương nhiên, ta tin với sự hợp sức của hai giới, việc truy bắt được Thần Bóng Tối chỉ còn là vấn đề thời gian.’’
-------------------
Vũ khúc của Tiểu Điệp đã kết thúc, du âm chốn thần tiên khiến mọi người luyến tiếc không thôi. Một bên, Lệ Huyền quận chúa đã sai người đem ra một cây đàn tỳ bà được chạm khắc với các hạ tiết vô cùng độc đáo ma mị. Lệ Huyền bước đến ngồi giữa đại điện. Dung mạo xinh đẹp kiều diễm thành công thu hút sự chú ý của mọi người, thiếu nữ nâng lên tay ngọc bắt đầu gảy đàn. Âm thanh thanh thúy, trong trở như tiếng suối, lúc trầm trầm, lúc ngân vang mọi người say sưa thưởng thức, có người còn đung đưa theo điệu nhạc.
Âm thanh tiến đàn tỳ bà dần đần thay đổi, không còn lại sự thanh thúy thuở ban đầu mà thay vào đó là sự ma mị khiến người không thể dứt ra, tâm trí như bị tiến tỳ bà điều khiển, thân thể bỗng chốc giống như không thể điều khiển. Những người có võ công thâm hậu lập tức nật ra điểm quái dị, nhanh chóng vận công áp chế tâm trí, nhưng không được bao lâu đã không thể chống lại.
Trong đại điện lúc này bị bao trùm bởi một không khí vô cùng quái dị u ám, người còn có thể trụ được chỉ có vài người, hoàng thượng Thiên Vương Lãnh Minh, tam vương gia Thiên Vương Lãnh Hàn, tứ vương gia Thiên Vương Lãnh Phong, Cung Thân vương Cung Minh Tường và đám người Tiểu Yên vì đã được kết giới bào vệ.
Những bóng đen trong không khí kết thành hình người giờ đây rút trong người ra những thanh chủy thủ nhỏ, hướng đến giết các binh lính, xông thẳng về phía hoàng thượng đang ngồi trên ngôi vị cữu ngũ chí tôn. Thiên Vương Lãnh Hàn, Thiên Vương Lãnh Phong và Cung Minh Tường làm sao có thể ngồi đó làm ngơ, lập tức xông ra ngăn cản.
Cổ cầm trên tay Bạch Ngọc Linh không biết từ lúc nào từ một cây cổ cầm làm bằng gỗ biến thành một cây Cổ cầm làm ừ bạch ngọc, màu trắng thuần khiết trong suốt vô cùng xinh đẹp mĩ lệ. Vân Hàm Điệp đón lấy cây Cổ cầm từ trong tay Tiểu Linh, gật đầu với Phượng Tử Yên.
Khi tiểu Điệp bắt đầu gảy lên những tiếng đầu tiên của Cổ Cầm, cũng là Phượng Tử Yên rút ra thanh trường kiếm dài, trường kiếm theo mỗi động tác của Tiểu Yên mà xua tan không khí lạnh lẽo âm u trong điện. Tiếng Bạch cầm thanh thúy trong trẻo cùng tiếng Tỳ bà kịch liệt chống đối.
Tiếng đàn quỷ dị của Tỳ bà bị tiếng Bạch cầm lấn át, Lệ Huyền gia tăng lực đạo trên tay, hắc y nhân ra tay càng quyết liệt, mỗi một kiếm vung lên là một người phải chết, đám người vương gia cũng không thể đối chọi lại những hắc y nhân, vài tên nhanh chóng thuận theo tiến đàn Tỳ bà đã tiến đến trước mặt Hoàng thượng Thiên Vương Lãnh Minh.
Thiên Vương Lãnh Minh nào có phải một hoàng thượng yếu đuối cần người bảo vệ, tay vung lên một chưởng đám hắc y nhân đã bị đánh bay, từ bên cạnh rút ra một thanh trường kiếm dài, chân đạp gió lao thẳng xuống đại điện cùng đám y nhân giao chiến.
Tiểu Điệp ôm Bạch cầm từng bước từng bước tiến gần đến chỗ Lệ Huyền đang ngồi giữa đại điện, giữa một đám người đang giao chiến, nàng bước từng bước như đi vào chốn không người, lực đạo trên tay cũng không còn ung dung mà trở nên dồn dập. Tay nàng đưa cao mạnh mẽ hạ xuống, thanh âm mạnh mẽ vút đi đánh tới Lệ Huyền quận chúa, làm nàng ta ngã xuống, Tỳ bà trên tay xuất hiện vết nức, dây đàn như đã đạt đến giới hạn, đứt ra trúng tay nàng ta khiến nàng ta thét lên trong đau đớn.
Bên ngoài đại điện, Đông Phương Tuyết và Thiên Vương Lãnh Thần nhìn thấy cả đại điện được bóng đen bao trùm, biết có điều bất thường đang xảy ra trong điện, hai người đưa mắt nhìn nhau. Thiên Vương Lãnh Thần đột nhiên biết mất, thân ảnh biến thành một vệt sáng xông thẳng vào đại điện. Đông Phương Tuyết đứng trước cửa, đột ngột quỳ xuống, hay tay nâng cao, từ trong tay nàng, một nguồn năng lượng cực đại phóng ra, bao quanh cả đại điện, lán áp bóng đêm, tạo thành một kết giới lớn.
Bên trong điện, Thiên Vương Lãnh Thần vừa bước vào đã nhìn thấy một mớ hỗn độn, xác người nằm la liệt trên sàn, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi, huynh đệ của hắn đang chiến đấu kịch liệt với một đám hắc y nhân. Hắn nhìn một cái liền biết đám hắc y nhân này căn bản không phải thần, là các thần binh của địa ngục, nói cách khác chính là tay sai của thần Bóng tối.
Thiên Vương Lãnh Thần vung tay lên, Một ánh sáng màu vàng lan tỏa bao phủ cả đại điện, thời gian và không gian như dừng lại, tất đều đứng yên trong giây lát. Miệng hắn lẩm bẩm gì đó sau đó thu lại sức mạnh. Trong phút chốc cả đại điện khôi phục lại hình dáng ban đầu các đây vài phút trước khi Vân Hàm Điệp vừa mới biểu diễn xong, cả đại điện nói cười vu vẻ. Không còn cảnh chém giết, xác người ở khắp nơi, mọi người bị xóa sạch kí ức dường như quang cảnh lúc nãy chẳng hề sảy ra, không khí vui vẻ như thường.
Thiên Vương Lãnh Thần tư thế ung dung bước về vị trí của mình ngồi xuống. Bên ngoài đại điện, mãnh vỡ của thần hồn Bóng Tối trên tay Đông Phương Tuyết biến thành tro bụi tan biến trong không rung, ánh mặt trời lóe ra khỏi đám mây u tối, chiếu những tia sáng ấm áp nhất xuống thế giang, xua tan màng đêm âm u. Đông phương Tuyết thu lại tay, làn váy lay động nhấc chân bước vào đại điện náo nhiệt.