Xuyên Không Gặp Định Mệnh

Chương 49: Độc Nhất Vô Nhị




Các nữ tử lần lượt lên giữa đại điện phô diễn tài nghệ, người múa, người đàn, người hát, người làm thơ, người vẽ tranh… nói chung là muôn màu muôn vẻ, không đề tài nào thiếu, trong điện náo nhiệt không ngừng tiếng người vỗ tay, nói cười… nhưng có một chỗ từ đầu đến cuối vẫn im ắng như thường, chỉ có tiếng ly tách va chạm lẫn nhau và vài câu thở ngắn than dài thì ngoài ra một chút náo nhiệt cũng không có đó là bàn của bọn họ. Hai vị vương gia lạnh lùng kia ngoài công vụ ra thì hầu như không để ý bất cứ thứ gì nhưng ánh mắt lâu lâu lại không tự chủ hướng về nữ tử nào đó cùng bàn, nhị vương gia đã rời bàn từ lúc nào, Cung Minh Duệ thì đang cười cười nói nói với vài vị tiểu thư lễ phán, ngự sử. Tiểu Điệp đưa tay ngáp dài một cái chảy cả nước mắt.

‘’ Thật là càng lúc càng nhàm chán a, làm ta cứ tưởng… hơ!!!’’

Tiểu Linh bên cạnh chậm rãi rót một tách trà đưa cho tiểu Điệp, cười nói:

‘’ Nhân nói chẳng sai: hy vọng càng nhiều thất vọng cũng thật nhiều, lúc đầu chẳng phải ta cũng đã nhắt nhở người rồi sao.’’

Tiểu Điệp đưa tay đón lấy ly trà của tiểu Linh, uống một ngụm nhỏ rồi nói:

‘’ Thật chẳng bàng một góc trên thần giới. Nhưng tiểu Linh, ta thấy ngươi có tham gia thì phải, ngươi tham gia tiết mục gì?’’

Tiểu Linh cười cười:

‘’ Ách!, tiểu Điệp, cái đó… thật ra là Đồng Phương bảo ta ghi danh cho ngươi a.’’

Tiểu Điệp hơi bất ngờ nói:

‘’ Cái gì! Ghi danh cho ta á, không phải chứ?’’

Tiểu Linh cười nhẹ đáp:

‘’ Thật ra lúc đầu thấy các ngươi nhàm chán như vậy nên ta tính tham gia, nhưng lúc sau Đông Phương nói ta ghi danh cho ngươi, ta tưởng là ngươi muốn nên…’’

Tiểu Điệp thở dài, nhún vai nói:

‘’ Thôi vậy, cũng không còn cách nào khác, tiểu Linh, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt’’

‘’ Hảo a, ta đây thật mỏi mắt mong chờ. Đông Phương, ngươi sao vậy, có chuyện gì sao?’’

Tiểu Tuyết như cảm nhận được gì đó, đưa ánh mắt nhìn quanh điện không dưới chục lần, nàng cảm giác có chuyện gì đó không tốt sẽ xảy ra, nàng hướng tiểu Linh một ánh mắt an tâm nói:

‘’ Không có chuyện gì, ngươi đừng lo!’’

Tiểu Tuyết vươn tay lay nhẹ người Tử Yên, Tử Yên lờ mờ tỉnh giấc nhưng mắt vẫn nhắm tịt không chịu mở ra, chỉ là ‘’ Ưm’’ nhẹ một tiếng, tiểu Tuyết cuối đầu xuống nói nhỏ vào tai nàng:

‘’ Tử Yên, ta đi kiểm tra bên ngoài một chút’’

Tử Yên vẫn một bộ dáng lười biếng không muốn tỉnh giấc nhưng nàng( tiểu Tuyết) biết tuy bên ngoài bộ dạng Tử Yên ham ngủ như bên trong, tâm trí nàng ấy lại cảnh giác hơn bao giờ hết, những tiếng động tưởng như là nhỏ nhất khi Tử Yên an tĩnh, thính giác nàng ấy nhậy cảm hơn bao giờ hết, phải là người trong lúc ngủ bị ám sát biết bao nhiêu lần mới hình thành một bản năng tự vệ kinh người như vậy a….

Tiểu Tuyết cảm thán lắc đầu, biết sao đây nàng cũng không thể làm khác được, ai bảo nàng ấy là sát thủ cơ chứ. Tiểu Tuyết đưa hai ngón tay lên miệng mấp máy như đang nói gì đó, sau đó liền hóa thành đốm sáng nhỏ vụt tắt trong phút chốc, rồi nàng đứng dậy lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Chính giữa đại điện, một vị tiểu thư cũng vừa hoàn tất bức họa của mình, đưa cho một tiểu công công đứng cạnh đó rồi thong thả cất bước về chỗ gia quyến của mình. Nụ cười trên môi tiểu Điệp càng rõ nét thêm mấy phần cộng thêm nhan sắt sinh đẹp của nàng thập phần rực rỡ, nàng đứng dậy khỏi ghế:

‘’ Cũng đến lượt ta rồi! Cảm giác phấn khích trong lòng ta lúc này thật không có gì có thể diễn tả nỗi cả tiểu Linh.’’

Tiểu Linh cười cười, cổ vũ cho tiểu Điệp:

‘’ Điệp Điệp, cố lên, tuyệt đối không được thua a!!!’’

Tử Yên ngẩn đầu dậy ngồi ngay ngắn trên ghế, tay vuốt lại mấy ngọn tóc hơi mất trật tự trên mặt, môi nở nụ cười trào phúng, sắp có trò hay để xem rồi.

Tiểu Điệp một thân dựa gió mà đứng giữa đại điện, ánh mắt nàng kiên định, phẳng lặng không một gơn sóng, nét mặt thản nhiên còn, cả điện lúc nào còn náo nhiệt giờ đây một tiếng động cũng không có, tất cả ánh mắt đều tập trung vào nữ tử vừa bước lên giữa điện, nhan sắc nàng kiều diễm như hoa làm nhân phát ghen tỵ, trang phục không được coi là sắc sỡ nhưng là thanh mát, thuần túy dịu dàng. Ở nàng phát ra một cái gì đó của sự hoạt bát, tươi mới của sức sống, sự hồi sinh.

Hoàng thượng Thiên Vương Lãnh Minh ngồi ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn mà vạn người mơ ước,ánh mặt lạnh nhạt mà đem cả đại điện thu vào đáy mắt, hành động của mỗi người dù là nhỏ nhất cũng bị hắn tinh ý mà nhớ rõ, chỉ định nhìn một chút nhưng không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt khiên hắn không thể nào rời đi được, là nàng, hắn đã thắc mắc rất lâu nàng làm sao có thể rời khỏi tẩm cung của hắn một cách vô thanh vô thức như vậy, đến cả ám vệ hoàng gia cũng không phát hiện ra, hắn cho người điều tra tung tích của nàng nhưng một chút thông tin cũng không tra ra. Hôm nay cũng vậy, bất ngờ xuất hiện bên cạnh các quận chúa phủ Cung Thân Vương, nàng cùng bọn họ có quan hệ gì?

Mặc Lâm thấy đại đệ tử của hắn cứ nhìn chăm chú vào nới nào đó nên cũng đưa mắt nhìn theo, thì ra là nhìn tiểu a đầu mới vào phủ, hắn cũng không để ý nữa, nâng ly rượu vừa được thị nữ rót đầy đưa lên miệng một hơi uống cạn.

Tiểu Điệp ngẩn cao đầu, nhìn hết thảy chung quanh, bên mặt từ lúc nào đã chuyển thành độ cong đẹp nhất, ngước mắt nhàn nhạt mà trong trẻo như nước. Nàng đứng giữa đại điện, thủy chung mang theo hoàn mỹ mỉm cười, con mắt chớp động dậy trò đùa dai quang mang, lập tức nàng xoay người xuống dưới, giữ chặt mình dắt làn váy, đưa vạt váy xoáy lên làm lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết, làm xong hết thảy động tác chuẩn bị nàng mới đứng thẳng người, nhẹ nhàng gật đầu một cái với tiểu Linh. Trên tay tiểu Linh không biết từ lúc nào xuất hiện Cổ cầm ăn ý mà phối hợp cùng tiểu Điệp.

Tiểu Điệp co lại cánh tay, nhẹ nhàng mà khấu hợp hai tay, lắc chân đeo từng cặp chuông nhỏ theo từng bước chân uyển chuyển của nàng mà phát ra những tiếng đinh đang trong trẻo nhất, đúng lúc này, sau lưng âm thanh Cổ cầm thanh thúy thu về nhịp nhàng xa lạ cùng rung động. Trời đất tĩnh lặng không còn một tiếng động, thời gian dường như đã dừng lại ngay ở giây phút này, tất cả mọi người im lặng hồi lâu ở đó, vẫn không nhúc nhích.