Hắn đã xem nội dung Hiên Viên Chiến Thiên muốn chuyển đến, bên trong chỉ có ba chữ " Ngươi đoán xem. "
Cả hai đều là người thông minh, không cần sử dụng quá nhiều từ ngữ để thể hiện ra ý của mình.
Đem ngọc truyền tin thu hồi lại, Trần Minh Quân khẽ lẩm bẩm: " Trước khi hoàn thành việc tại thành Thạch Sơn, vẫn còn một chuyện quan trọng khác cần làm. "
Nhưng với tình trạng thân thể hiện giờ của hắn, muốn làm gì cũng cần nghỉ ngơi bình phục lại vài ngày đã.
............
Sáng sớm ngày hôm sau, vô số thương nhân cùng với nhân công của bọn họ tập hợp ở trước cửa doanh trại biểu tình. Điều này khiến cho Lê Ngọc Anh vô cùng đau đầu.
Bọn họ lấy lý do mình là thương nhân, muốn dỡ bỏ lệnh phong thành để lưu thông hàng hóa. Nhưng tung tích của Hiên Viên Chiến Thiên còn chưa điều tra ra manh mối nào, Lê Ngọc Anh sao có thể để cho các cổng thành lưu thông trở lại được.
Mà để đám người này biểu tình mãi cũng không phải là cách, bởi vì đã có một số thương hội thực hiện hành vi chống đối lại việc tra xét của quan binh, quân lính.
Để tìm ra cách giải quyết vấn đề này, Lê Ngọc Anh lại một lần nữa triệu tập Vũ Phong, Nông Đức và Chu Lượng đến để bàn bạc.
Nông Đức thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình: " Hiên Viên Chiến Thiên biến mất đến nay mới được hai ngày, thời gian quá ngắn, cái gì cũng không tra ra được. Đám người biểu tình kia không cần nghĩ cũng biết do ' bọn hắn ' xúi giục. "
Lê Ngọc Anh đau hết cả đầu, xoa xoa huyệt thái dương, nói: " Ai chẳng biết là thế nhưng chúng ta cũng không thể dùng bạo lực đàn áp lại những thương nhân này được. Chỉ cần chúng ta làm vậy, đợi đến khi lên triều chắc chắn sẽ có người dâng tấu nói chúng ta lạm dụng chức vụ ức hiếp dân chúng. "
Đại Lê từ thuở lập triều đến nay luôn làm việc dựa trên đạo lý " Lấy dân làm gốc " cho nên những vấn đề liên quan đến dân chúng thường trở nên hết sức nhạy cảm, đặc biệt là các vấn đề về tham ô, bạo quan.
Cả ba người còn lại đều lâm vào trong trầm mặc, khiến cho bầu không khí rơi vào trong tĩnh lặng.
Bất chợt, một vệt ánh sáng xanh bay vào trong lều, lao thẳng về phía Chu Lượng. Chu Lượng tiếp nhận ngọc truyền tin, dùng thần niệm xâm nhập vào bên trong đọc tin tức, đọc xong cười cười.
Lê Ngọc Anh cau mày lại, hỏi: " Ngươi cười cái gì? "
" Khụ khụ " Chu Lượng ngượng ngùng giả bộ ho khan hai tiếng, giải thích: " Công tử nhà ta truyền tin đến. "
Lê Ngọc Anh nghe vậy khẽ " Ồ " lên một tiếng, cũng chẳng nói thêm gì nữa, việc riêng của người khác nàng lười quan tâm.
Nhưng lại nghe Chu Lượng nói: " Công tử nói, đối với những người chống đối việc tra xét thì cứ mạnh mẽ theo luật mà làm. Còn những người biểu tình thì mặc kệ. "
Lê Ngọc Anh ngạc nhiên: " Hắn biết chuyện này? "
Chu Lượng mỉm cười gật đầu đáp: " Đám người kia thanh thế lớn như vậy, công tử không muốn biết sợ rằng cũng khó. "
Lê Ngọc Anh nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, chuyện này chỉ e là khắp toàn thành đều đã biết, hắn không biết mới là lạ. Nhưng mà kế sách này hắn đưa ra thực sự ổn sao?
Chu Lượng thấy Lê Ngọc Anh do dự, mỉm cười giải thích: " Xin công chúa chớ lo nghĩ nhiều, ta cảm thấy kế này của công tử rất hợp tình hợp lý. Chúng ta không ra tay với những người tham gia biểu tình mà chỉ 'xử lý ' những người chống đối lại người thi hành công vụ, điều này còn dựa theo luật pháp của Đại Lê. "
" Người khác có muốn bắt bẻ, cũng không thể được. "
Trong lòng hắn cũng đang âm thầm cảm khái, công tử quả thật đã lớn rồi. Kế sách này không quá khó để nghĩ ra nhưng Lê Ngọc Anh xưa nay chỉ am hiểu đánh trận còn đối với trị quốc lại mù tịt.
Đối với chính trị nói riêng và trị quốc nói chung, có rất nhiều cách làm. Có cách làm dựa theo những khe hở của luật pháp để thực hiện cũng có những cách làm dựa theo luật pháp để làm. Đôi khi cũng có thể lấy luật đấu luật, chỉ quan trọng mục đích của người thi hành pháp luật thế nào thôi.
Tựa như tình thế bây giờ, người đứng sau lưng của những kẻ biểu tình kia muốn dựa theo luật pháp để áp chế lại Lê Ngọc Anh, ép buộc nàng không thể dùng những biện pháp cứng rắn được.
Riêng ở điểm này cũng có thể thấy được đối phương đã nghiên cứu rất kĩ về Lê Ngọc Anh, biết nàng đối với trị quốc một mảng hoàn toàn mù tịt.
Còn kế sách của Trần Minh Quân lại vừa nhu vừa cương, lấy luật đấu luật.
Thứ nhất, hoàn toàn mặc kệ đám người biểu tình, đây là nhu.
Thứ hai, lấy luật ra để áp chế những người cả gan dám chống đối người thi hành công vụ. Như vậy, bất luận quân của quan phủ hay binh sĩ của triều đình có làm gì những kẻ chống đối cùng hoàn toàn có luật pháp của Đại Lê chống lưng.
Từ đây, đám người kia biểu tình thì biểu tình, còn quan binh, binh lính đi lục xoát vẫn có thể lục xoát như thường.
Lê Ngọc Anh không do dự nữa, hạ lệnh: " Tất cả theo đó mà làm. "
Nông Đức và Vũ Phong nhận lệnh đi ra ngoài đem chỉ thị mới truyền đạt cho quân sĩ, trong lều vải chỉ còn lại Lê Ngọc Anh và Chu Lượng.
Lê Ngọc Anh hỏi: " Hắn còn nói gì sao? "
Lấy tính cách của Trần Minh Quân, nàng tin tưởng hắn sẽ không chỉ đưa ra một kế hoãn binh thế này.
Chu Lượng cười tủm tỉm, giơ ngón tay cái lên nói: " Quả không hổ danh là nhị phu nhân, rất hiểu công tử. "
Lê Ngọc Anh nghe Chu Lượng lại gọi mình là nhị phu nhân, gương mặt đẹp đỏ ửng hết cả lên, lườm hắn nói: " Nơi này là doanh trại. "
Chu Lượng hiểu ý, không vòng vo nữa: " Công tử nói, dùng hết những người mà phu nhân tin tưởng được sau đó tiến hành một cuộc điều tra trong âm thầm về những người tham gia cuộc biểu tình này. "
Lê Ngọc Anh cái hiểu cái không, hỏi lại cho chắc ăn: " Hắn muốn? "
Chu Lương cười đáp: " Rút củi đáy nồi. "
Lê Ngọc Anh: "!!! "
Thì ra là vậy!
" Tốt, ta sẽ phái người đi điều tra. "
.................
Đợi đến khi trời ngả về đêm, Trần Minh Quân cho gọi Chu Lượng sau đó cả hai đổi một bộ trang phục dạ hành lao ra khỏi Thạch Sơn Thành.
Tiến vào một mảnh rừng núi, Trần Minh Quân đem con cổ trùng còn sống lấy ra. Có cổ trùng dẫn đường, Chu Lượng đem Trần Minh Quân cõng lên chạy như bay về hướng Tây.
Dù cho có hai ngày nghỉ ngơi lấy lại sức cộng thêm uống vào đan dược tốt nhưng tình trạng bây giờ của Trần Minh Quân còn cần một đoạn thời gian ngắn nữa mới ổn định lại được.
Đấy là còn may hắn có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh liên tục vận chuyển mấy ngày nay đem linh lực bổ sung lại, đồng thời chữa trị các vết thương trong kinh mạch sau khi hắn vận dụng một chiêu kia để lại.
Trong lòng Trần Minh Quân thầm mắng Long Thiên Vấn quá giảo hoạt, rõ ràng nơi trú ngụ thật sự nằm ở hướng Tây vậy mà mấy hôm trước liều sống liều chết chạy về hướng Đông.
Đồng thời trong đầu hắn bắt đầu hiện ra vô số loại suy đoán, tỉ như bên cạnh Long Thiên Vấn còn có một vài con rồng khác hay còn có sư môn này nọ.
.......
Chờ hai người liên tục phi hành suốt một canh giờ, tốc độ bay của con cổ trùng kia mới từ từ chậm lại. Trần Minh Quân biết, đây là biểu hiện sắp tiếp cận mục tiêu của loài cổ trùng này cho nên ra lệnh cho Chu lão thả chậm tốc độ và đề phòng xung quanh, cẩn thận bẫy rập.
Lấy tính cách cẩn thận của Long Thiên Vấn, xung quanh nơi ở không bày ra bảy bày bốn chín loại bẫy mới là lạ.
Quả nhiên hai người tiếp tục đi không bao lâu thì bắt gặp vô số bẫy rập, để tránh việc rút dây động rừng, Chu Lượng cẩn thận đem những bẫy rập này xử lý trong im lặng.
Lại đi thêm một đoạn, hai người phát hiện ra có một thác nước, ẩn sau thác nước là một sơn động.
Chu Lượng đem Trần Minh Quân thả xuống, nói nhỏ: " Thuộc hạ đi bố trí kết giới đem cả vùng không gian này phong tỏa lại, tránh cho đối phương bỏ chạy. "
Trần Minh Quân gật gật đầu, lấy ra bảo đao chậm rãi bước từng bước về phía thác nước.
Tình trạng của hắn bây giờ tuy còn ở vào thời kỳ suy yếu nhưng để tự vệ thì miễn cưỡng vẫn được, huống hồ chưa chắc cả hai người sẽ đánh nhau.
Nghĩ đến biểu cảm của Long Thiên Vấn, hắn không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhưng khi hắn còn cách thác nước mấy chục mét, từ trong thác nước đã có một bóng người nhanh như tên bắn lao ra chém ra một đạo kiếm khí đem hắn cản lại.
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, cỗ khí tức này tựa như không phải của Long Thiên Vấn mà là của một người khác.
Kiếm khí chém tới, tốc độ không chậm, Trần Minh Quân không đủ thời gian đưa ra kết luận chỉ có thể trước mắt đón đỡ một kiếm này sau đó lại tính.
Ba ~!
Đón đỡ một kiếm này, Trần Minh Quân chẳng sao cả nhưng cự lực của một chiêu này khiến cho hắn phải liên tục lùi về sau mười mấy bước. Điều này khiến cho hai hàng lông mày của hắn nhíu lại càng sâu.
Cơ thể hắn tuy bây giờ không tốt thật nhưng dù thế nào cũng đã trải qua chín trăm chín mươi chín lần đập đi xây lại, rèn luyện. Lý nào lại đón đớn một kiếm của Siêu Phàm Sơ Kỳ cũng bị đẩy lùi mười mấy bước?
Ngẩng đầu lên xem xét, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đã đứng lơ lửng giữa không trung.
Nàng, toàn thân mặc lên một bộ váy ngắn xinh đẹp màu hồng nhạt, vòng eo thon nhỏ nhắn được tôn lên bởi một chiếc nơ thắt ngang. Mái tóc đen dài tung bay trong gió, bội kiếm trong tay tựa như do bạch ngọc chế tạo thành. Dưới ánh trăng soi, vẻ đẹp của nàng lại càng thêm phiêu miểu xuất trần khiến cho khung cảnh lúc này tựa như một bức tranh vẽ tiên nữ dưới ánh trăng vậy.
Nhưng Trần Minh Quân lại không chút nào hưởng thụ vẻ đẹp này mà sắc mặt lại càng thêm ngưng trọng, thậm chí trong ánh mắt còn hiện lên vẻ khó hiểu.
Hắn biểu hiện như vậy bởi vì khi nhìn thấy cô gái này, trong lòng hắn không hiểu sao tự nhiên dâng lên một cảm giác thù hận cứ như kiểu hắn và cô gái này có thù giết cha giết mẹ vậy.
Con cưng của khí vận!