Hai người Hoắc Nhung đầy khó hiểu đi về nhà, cách rất xa đã thấy không ít người xem náo nhiệt vây quanh cửa nhà Tống Yến Lan, họ từ xa đã thấy các cô trở về, vẻ mặt đầy mong chờ xem náo nhiệt.
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân liếc nhau một cái, ôm Hoắc Gia Hâm trên lưng anh xuống, mỗi người ôm một đứa nhỏ vào cửa.
Vừa vào cửa quả nhiên thấy một đám người tụ tập trong nhà, Đặng Hướng Văn, Điền Đại Lệ, còn có chồng của cô ta, trên ghế trong góc còn một bà cụ đang ngồi, chính là bà cụ Hoắc Nhung cứu lần đó.
Tống Yến Lan đang rót nước cho bà cụ, Đặng Hướng Văn đang nói chuyện với Hoắc Nhất Minh, chỉ có vợ chồng Điền Đại Lệ là không ai để ý tới, xách theo đồ đứng trong nhà vừa xấu hổ vừa không bằng lòng.
Hoắc Nhung lập tức hiểu rõ, đây là tới xin lỗi đi?
Hai người Điền Đại Lệ nhìn qua không phải là người vì chuyện thế này mà tới nhà xin lỗi, tám phần là chịu áp lực của Đặng Hướng Văn, không thể không tới, vậy suy đoán của cô khẳng định không sai, Đặng Hướng Văn nhất định là giám đốc mới của nhà máy dệt mà Tống Yến Lan nói.
Chuyện cứu người Hoắc Nhung từng nói qua với Đảng Thành Quân, nhưng chuyện nhà tắm cô lại chưa nói, chủ yếu là lúc ấy sốt ruột muốn đi gặp Lục Hồng Binh nên quên mất.
Hoắc Nhung vào nhà, ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà đều vây quanh, Trương Đắc Nam đứng trong nhà đang không biết làm gì, vừa thấy cô đôi mắt liền sáng lên, vội vàng xách theo đồ đi tới bên cạnh cô, nhưng tranh không lại bà cụ ngồi trong góc, bà cụ chân bó nhưng tốc độ rất nhanh, vèo một cái vượt qua Điền Đại Lệ, khiến cô ta nghiêng ngả, sắc mặt vốn dĩ không tốt lập tức càng khó coi, lời mắng chửi đã tới bên miệng nhưng nhớ ra bà cụ này là mẹ của Đặng Hướng Văn, liền kìm lại.
Trương Đắc Nam thấy Hoắc Nhung được bà cụ kéo lại, vẻ mặt nôn nóng muốn tới gần, lại bị Đặng Hướng Văn liếc qua, hắn suy nghĩ liền rõ, đây là muốn hắn tránh đi, khẳng định là ghét bọn họ đứng ở đây chướng mắt!
Hắn cười mỉa mai một tiếng, đành phải dẫn theo Điền Đại Lệ xách đồ đi ra cửa, sau đó cửa rầm một tiếng đóng lại.
Hai người Trương Đắc Nam và Điền Đại Lệ đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau, vây quanh đều là người đang đợi xem chuyện cười của bọn họ.
Căn bản Hoắc Nhung không muốn phản ứng lại hai người kia, vừa vào cửa liếc qua mặt Điền Đại Lệ, sau đó bị bà cụ cầm tay một hồi, cô nhanh chóng đưa Hoắc Gia Hâm cho Hoắc Nhất Minh, cũng giữ chặt bà cụ, cười hỏi: "Bà ơi, cơ thể bà không có việc gì đi!"
Bà cụ giữ chặt Hoắc Nhung không buông tay, nói không ngớt: "Nếu không có cháu, bà già này liền tắt thở rồi, không có việc gì không có việc gì, sớm khỏe rồi, ta đã sớm kêu thằng nhóc Nhị Đản kia đi tìm cháu, nó nhất định nói tìm không được, một cô gái lớn như vậy sao có thể không tìm được chứ! Nó chính là lười! Không muốn tìm!"
Thấy mẹ mình mở miệng Đặng Hướng Văn duỗi tay muốn ngăn nhưng không được, mở miệng liền vạch trần nhũ danh của con trai mình sạch sẽ, còn bị vẻ mặt oán trách của bà cụ liếc một cái, có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, đã nói với mẹ bao nhiêu lần, ở bên ngoài đừng kêu nhũ danh của con, vả lại con tìm rồi, tìm rất nhiều lần nhưng không thấy."
Tinh thần bà cụ phấn chấn: "Vậy sao lần này tìm được?"
Vẻ mặt Đặng Hướng Văn bất đắc dĩ: "Không phải nói với mẹ rồi sao? Lần này là đúng lúc gặp phải!"
Bà cụ không nghe, câu chuyện lại chuyển sang hướng khác: "Nhị Đản làm sao? Tên Nhị Đản này không phải khá tốt sao? Nếu không có cái tên xấu xí này, lúc đó con có thể sống được hay không còn chưa biết, ghét bỏ cái gì!"
Đặng Hướng Văn nghe vậy cũng không giải thích, vậy đi, Nhị Đản thì Nhị Đản đi, lại nói thêm với bà thì chuyện khi còn nhỏ đái dầm vào cái chăn duy nhất trong nhà sẽ bị mẹ mình lôi ra mất.
Bà cụ thấy con trai không nói, mới lôi kéo Hoắc Nhung tiếp tục nói: "Cô gái à, cháu đã cứu mạng bà già này, chính là đại ân nhân của bà già này! Họ Đặng nhà chúng ta không phải người vong ân bội nghĩa, ân huệ to lớn của cháu bà già ta nhất định báo đáp, cháu.... cháu có đối tượng chưa?"
Đặng Hướng Văn nghe được câu trước còn sợ mẹ mình nói ra lời không nên nói, nói cho cùng, tuy anh là giám đốc nhà máy, nhưng công là công tư là tư, báo ân là việc phải làm, cái khác anh không làm chủ được. Kết quả nghe được nửa câu sau của mẹ mình biểu cảm có chút cạn lời.
"Mẹ, được rồi, mẹ hỏi cái này làm gì?"
Anh nhìn thoáng qua Đảng Thành Quân, tuy trước kia chưa gặp qua nhưng thấy bộ dáng người này đi vào cùng Hoắc Nhung liền biết, đây chắc chắn là đối tượng của cô.
Hoắc Nhung cũng bật cười kéo Đảng Thành Quân qua, lúc này mới rảnh giới thiệu với hai người: "Bà ơi, đây chính là đối tượng của cháu."
"Đây chính là bà cụ trước đó em nhắc tới với anh, người gặp được ở công xã."
Đảng Thành Quân vội vàng cười với bà cụ, bà cụ nhìn chằm chằm anh, bất ngờ vỗ tay Hoắc Nhung nói: "Lớn lên không tệ, xứng đôi với cháu, chính là nhìn có chút hung dữ, tính tình của nó tốt chứ?"
Lúc này Đặng Hướng Văn không kéo không xong: "Mẹ, mẹ hỏi mấy cái này làm gì? Chúng ta nhanh chóng nói chuyện chính đi, mẹ không thấy bên ngoài còn có người đang đợi sao?"
Không biết còn tưởng rằng Hoắc Nhung là con gái của bà ấy chứ! Hỏi cũng quá rộng đi, còn trước mặt đối tượng của người ta nữa!
Bà cụ không biết chuyện của Điền Đại Lệ và Trương Đắc Nam, nghe được lời Đặng Hướng Văn, lẩm bẩm hai tiếng cũng không dám trì hoãn thời gian nữa, kéo tay Hoắc Nhung nói: "Con gái à, ngày mai con có thời gian không? Tới nhà bà lão này ăn cơm nhé?"
Hoắc Nhung cũng vỗ vỗ tay bà cụ: "Bà ơi, bà đừng khách sáo với cháu, chuyện ngày đó chính là thuận tay, bà không sao là được rồi."
Bà cụ không nghe, cau mày cố chấp: "Vậy không được, vong ân bội nghĩa không phải là tác phong của họ Đặng chúng ta, nếu con không tới, buổi tối ta sẽ ngủ không ngon."
Lần này Đặng Hướng Văn cũng nói chuyện giúp mẹ mình: "Nếu ngày đó không phải là cô, mẹ tôi chắc chắn có chuyện lớn, cả nhà chúng tôi đều rất biết ơn cô, mẹ tôi luôn nhắc mãi muốn tôi tìm được cô, nói cảm ơn với cô, nếu cô không đi trong lòng chúng tôi rất áy náy."
Chủ ý của Hoắc Nhung là không muốn khiến bà cụ quá khách sáo, nhưng người ta đã nói vậy, cô không đi cũng không được.
Cô nhìn Đảng Thành Quân, anh cũng gật đầu.
Bà cụ thấy thế lập tức phấn khởi, đột nhiên nhớ tới cái gì, bắt lấy tay Đảng Thành Quân: "Chàng trai à, cậu là đối tượng của con bé, vậy cậu cũng tới, còn có anh trai chị dâu con bé cũng tới. Đúng rồi, ngày đó cứu ta còn có một chàng trai khác đâu rồi?"
Hoắc Nhung biết bà nói tới Hoắc Tam Hưng, giải thích: "Anh ba cháu ở nhà, không vào trong thành phố."
Bà cụ bĩu môi, có chút mất mát: "Vậy được rồi, lần tới trở về lại nói. Vậy mọi người đừng quên nhé, nhất định phải tới đó, ta kêu Xảo Lan làm thịt cho mọi người ăn!"
Thấy Hoắc Nhung gật đầu, bà cụ mới lưu luyến mở cửa ra ngoài, Đặng Hướng Văn thấy mẹ mình chỉ mải mời người ta, đến địa điểm cũng không nói, nhanh chóng nói bổ sung địa điểm tiếp sau lời bà, lại sợ bọn họ tìm không thấy dứt khoát nói tới lúc đó đến đón người, sau đó cũng chuẩn bị đi.
Tống Yến Lan và Hoắc Nhất Minh đưa mắt nhìn nhau: "Chúng ta cũng đi ư? Chúng ta không đi được không?"
Cứu người không phải là cô, người cần cảm ơn cũng không phải là cô, lại nói cô vừa mới biết Đặng Hướng Văn là giám đốc mới của nhà máy, ngồi ăn cơm cùng cô cũng không nuốt nổi đâu.
Hoắc Nhất Minh cau mày cũng cảm thấy bản thân không nên đi, đây chính là giám đốc nhà máy, nếu bị biết được, không phải sẽ bị người khác nói nịnh bợ giám đốc mới sao?
Hoắc Nhung lại chẳng để ý: "Ăn một bữa cơm mà thôi, đi thì đi thôi."
Đều đã đáp ứng rồi, còn ngại ngùng cái gì, không phải bọn họ làm chuyện xấu gì, giám đốc nhà máy thì làm sao, ăn một bữa cơm thôi mà, có gì phải chột dạ.
Hoắc Nhung quả quyết, Hoắc Nhất Minh và Tống Yến Lan nhìn nhau, ngược lại đã nghĩ thông, đúng vậy, đây là chuyện tốt Hoắc Nhung làm, người ta tiện thể mời bọn họ, bọn họ là người ngay thẳng, sợ cái gì.
"Vậy đi, chúng ta cũng không thể đi tay không, mang chút đồ đi." Tống Yến Lan quay đầu chuẩn bị đi vào nhà tìm kiếm, bị Hoắc Nhung túm lấy tay.
"Anh, chị dâu, lúc này mọi người tìm cái gì chứ, trước tiên nhanh chóng tiễn người đi đã chứ!"
Lúc này Tống Yến Lan mới phản ứng lại, vỗ đầu: "Trời ạ, em xem đầu óc của chị này."
Sau đó nhanh chóng đẩy Hoắc Nhất Minh ra ngoài tiễn khách.
Cô đi đến cửa muốn xem người ta đi tới đâu rồi, xem Hoắc Nhất Minh có đuổi kịp không, kết quả một người đột nhiên nhảy ra, dọa cô nhảy dựng, cô nhìn kỹ vuốt ngực đầy chán ghét, nói: "Sao các người còn ở đây?"
Vợ chồng Trương Đắc Nam bị coi như không khí đã quên mất từ lâu:.....
Thật ra bọn họ muốn đi, nhưng chuyện này còn không phải chưa xử lí xong sao!
Vốn dĩ lúc tới Trương Đắc Nam vô cùng khẩn trương, trên đường gặp phải Đặng Hướng Văn càng khẩn trương hơn, hắn cũng không biết rốt cuộc Đặng Hướng Văn có quan hệ gì với mấy người Hoắc Nhung, chỉ biết lần này vợ mình đắc tội sai người rồi.
Nhưng việc vợ hắn trông nhà tắm mất thì mất đi, việc ở nhà máy dệt của hắn thì không thể mất, nếu mất một nhà già trẻ bọn họ về sau uống gió tây bắc thì không nói, hắn ra ngoài sao có thể gặp người khác nữa!
Trương Đắc Nam càng nghĩ càng lo lắng không yên, vốn định ở lì trong nhà để dò la tin tức, kết quả Đặng Hướng Văn đuổi bọn họ ra ngoài, cho đến khi đi hắn mới nghe được một câu.
Thật ra là Đặng Hướng Văn dặn dò cô gái kia phải tới nhà ăn một bữa cơm, còn muốn đích thân tới đón.
Đây là đãi ngộ người bình thường có thể có sao? Đặng Hướng Văn chính là giám đốc nhà máy a! Đây là quan hệ gì có thể khiến người này tự mình tới đón người tới nhà ăn cơm? Cả bà cụ cũng tới rồi! Phải biết rằng hắn muốn mời Đặng Hướng Văn ăn cơm, còn phải nhờ bao nhiêu quan hệ, nói bao nhiêu chuyện vô nghĩa, thật vất vả mới khiến người ta đồng ý!
Trương Đắc Nam càng nghĩ càng sợ hãi, Điền Đại Lệ rốt cuộc cũng bắt đầu sợ.
Cô ta chỉ là nhìn thấy Tống Yến Lan nên bực bội muốn kiếm chuyện, mới cố ý gây khó dễ cho em gái cô, Tống Yến Lan ở trong nhà máy nhiều năm như vậy, nếu thật sự có bối cảnh như vậy, sao có thể vẫn là một công nhân nhỏ, chồng Tống Yến Lan thì hơn một chút, chức vị cũng không lớn lắm, thế nào trong chớp mắt liền kết thân với giám đốc mới của nhà máy rồi?
Chẳng lẽ vì em gái của Tống Yến Lan? Hay là vì đối tượng của em gái Tống Yến Lan nhìn hung dữ kia?
Điền Đại Lệ càng nghĩ càng sợ, cô ta đắc tội không ít người trong nhà máy, chính là ỷ vào chồng cô ta sẽ xu nịnh tâng bốc người khác, nếu Trương Đắc Nam thật sự mất công việc vì cô ta thì nhà bọn họ thật sự sẽ không thể kiếm sống nữa, cô ta có thể không sợ sao?
Nghĩ tới đây tay cô ta run rẩy, cho nên vừa thấy Tống Yến Lan liền nhanh chóng nắm lấy người.
"Cô làm cái gì đấy? Nhanh thả tôi ra!" Tống Yến Lan không ưa cô ta, tất nhiên cũng không vui, ném tay cô ta muốn đi vào nhà, lại bị hai vợ chồng cô ta bám chặt cửa.
Trương Đắc Nam sợ cô lại nhốt bọn họ ở bên ngoài, một bên đem chân nhét vào khe cửa, một bên nói, mồ hôi khắp đầu: "Em gái, tôi, chúng tôi chính là tới nói xin lỗi với em, miệng của vợ tôi khiếm khuyết hay đắc tội người khác, làm em và em gái chịu ủy khuất, đều là cô ấy không đúng, mọi người là người rộng lượng, xin hãy tha thứ cho chúng tôi."
Tống Yến Lan thấy hai vợ chồng bọn họ liền tức giận: "Ai là em gái anh, đừng có nhận thân thích bừa bãi với tôi."
Trương Đắc Nam đâu còn bộ dáng hả hê náo nhiệt như hôm qua, đỏ mặt tía tai hừ một tiếng: "Tôi nói hươu nói vượn, lỗi của tôi. Cô hãy để chúng tôi vào xin lỗi các cô, chúng tôi thật sự biết sai rồi."
Tống Yến Lan vốn dĩ lười phản ứng với bọn họ, Hoắc Nhung lại kéo tay cô, đưa mắt ra hiệu với cô.
Lúc này cô mới mở cửa ra.
Trương Đắc Nam có cơ hội, bất ngờ xông vào nhà, muốn chen tới gần Hoắc Nhung lại bị Đảng Thành Quân cao lớn cản lại, đành phải đứng ở phía sau vẻ mặt lo lắng.
Người bên ngoài xem náo nhiệt thấy hai người này đi vào, cho dù cửa đóng cũng muốn duỗi dài cổ ngó vào trong, đều muốn nhìn xem hai vợ chồng này sẽ xin lỗi người khác thế nào.
Lúc này Trương Đắc Nam không quan tâm thể diện gì cả, tháng sau Đặng Hướng Văn chính thức nhậm chức, tuy phần lớn công nhân bên dưới còn chưa biết, nhưng thực tế công văn trong nhà máy đã sớm đưa xuống, lãnh đạo lớn nhỏ bên trên đều biết, trong nhà máy chính là ván đã đóng thuyền, tuyệt đối sẽ không xảy ra nhầm lẫn gì.
Nhưng bên hắn lại khác, hôm qua vợ hắn ở trước mặt Đặng Hướng Văn nói năng xằng bậy thì không nói, còn đắc tội với em gái của Tống Yến Lan, người còn nhún nhường Đặng Hướng Văn ba phần, tuy cho tới giờ hắn còn chưa nghĩ ra em gái trẻ tuổi của Tống Yến Lan có thể làm cái gì khiến anh tôn kính, nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn biết hay không cũng không có cách nào.
Tuy hôm nay hắn nhìn thấy Đặng Hướng Văn nhưng chưa dám nói câu nào, rốt cuộc ngày hôm qua lúc rời đi sắc mặt anh có bao nhiêu khó coi, hắn đã thấy, nếu nói trực tiếp với anh, hắn sợ sếp mới nhậm chức làm vài việc để lập uy(1), đầu tiên là đem hắn xử lí.
Nhưng hắn không thể ngồi chờ chết, tuy công việc này chức vị không cao, nhưng không ít đồ trong nhà máy đều do hắn mua sắm, món béo bở rất nhiều, dù thế nào hắn cũng không nỡ từ bỏ, nếu như thỉnh cầu Đặng Hướng Văn vô dụng, vậy hắn chỉ có thể đánh chủ ý lên đầu Hoắc Nhung.
Cho nên hôm nay đừng nói là xin lỗi, ngay cả kêu hắn quỳ xuống dập đầu, chỉ cần Hoắc Nhung chịu giúp nói tốt cho hắn, hắn cũng không phải không thể.
"Hôm qua là vợ tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội em gái cô, các cô muốn đánh muốn chửi tôi khẳng định tuyệt đối không cãi, chỉ mong em gái cô ở trước mặt giám đốc Đặng giúp tôi nói tốt vài câu, ăn uống của một nhà chúng tôi đều dựa vào công việc của tôi, không thể làm mất."
Trương Đắc Nam nói đầy đáng thương, Tống Yến Lan lại nghe không hiểu.
Cái gì kêu em gái cô ở trước mặt giám đốc Đặng nói tốt vài câu? Em gái cô lại không có quan hệ gì với giám đốc Đặng, lời này dựa vào đâu mà nói chứ?
Cô nhìn về phía Hoắc Nhung với vẻ mặt mờ mịt, Hoắc Nhung lại chớp chớp mắt với cô.
Tống Yến Lan nhìn Hoắc Nhung một lúc, đã rõ.
À ----- là hiểu lầm giữa Đặng Hướng Văn và Hoắc Nhung có quan hệ họ hàng gì đó!
Trong lòng Tống Yến Lan cảm thấy buồn cười, biểu hiện trên mặt lại không thay đổi, cô biết Điền Đại Lệ đã lâu, bởi vì bị nhà máy đuổi, không ít lần công khai hay lén lút kiếm chuyện với cô, tuy cô không sợ cô ta nhưng cảm thấy người này như chó điên, vừa khó chơi lại khiến người khác bực bội, vẫn là lần đầu tiên thấy hai người họ ăn nói khép nép ở trước mặt cô, tự nhiên trong lòng thấy thoải mái.
Cô hiểu rõ ý của Hoắc Nhung, vì thế nhìn Trương Đắc Nam nói.
"Anh xem lời này của anh, Tiểu Dung của chúng tôi không có quan hệ gì với giám đốc nhà máy cả, sao có thể nói tốt vài câu cho anh, em ấy nói giám đốc Đặng cũng không nghe đâu."
Nếu lời này nói sớm một chút, chắc chắn Trương Đắc Nam sẽ tin, nhưng vừa nãy hắn tận mắt thấy Đặng Hướng Văn mời cả nhà Hoắc Nhung ăn cơm, còn nói muốn đích thân tới đón. Hắn giữ nguyên ý kiến(2) cảm thấy quan hệ giữa Hoắc Nhung và Đặng Hướng Văn không bình thường, chắc Tống Yến Lan không muốn để Hoắc Nhung nói giúp hắn mấy câu, cho nên mới cố ý nói vậy.
Nhất định là vì vợ hắn còn chưa nói xin lỗi với người ta, trong lòng người ta vẫn còn tức giận đây!
Trương Đắc Nam nghĩ vậy ngay lập tức quay đầu kéo Điền Đại Lệ một cái: "Cô đứng ở đó làm gì? Còn không nhanh tới xin lỗi người ta, đều là chuyện tốt cô làm!"
Trước khi tới Điền Đại Lệ không bằng lòng đủ kiểu, kết quả hiện tại vẻ mặt sợ hãi, không còn dáng vẻ phách lối trước đó, bị Trương Đắc Nam kéo liền đi lên trước hai bước, nhìn chằm chằm Hoắc Nhung và Tống Yến Lan, gương mặt đỏ bừng: "Đều là tôi không đúng, tôi không nên cố ý gây chuyện với em gái cô, bản thân tôi bị nhà máy đuổi nên không phục, mới tức giận ăn vạ lên người cô, về sau tôi sẽ không làm vậy nữa, các cô tha thứ cho tôi đi."
Một khi bắt đầu, sau đó cũng không quan tâm có mất mặt hay không, kéo Hoắc Nhung gào khóc một hồi.
Cuối cùng Hoắc Nhung mở miệng: "Tổ trưởng Trương, không phải tôi không đáp ứng, thực tế lời của tôi chẳng có giá trị ở chỗ giám đốc Đặng, cho dù tôi nói giúp anh, anh ấy cũng không nghe tôi."
Trương Đắc Nam lắc đầu như trống bỏi: "Không sao không sao, chỉ cần em gái giúp tôi nói là được rồi, tôi chủ yếu tới xin lỗi, đâu dám yêu cầu quá đáng."
Hắn vẫn một mực cảm thấy Hoắc Nhung nói lời khách sáo có lệ với hắn, bất chấp tất cả khiến cô đáp ứng trước rồi nói sau.
Hoắc Nhung cười lạnh trong lòng, nhìn Tống Yến Lan, sau khi thấy được ý cười trong mắt chị, nói: "Tổ trưởng Trương, nếu anh không tin lời tôi, vậy tôi theo ý anh nói giúp với giám đốc Đặng một chút, nhưng nếu anh ấy không nghe, tôi cũng không có cách nào."
Trương Đắc Nam nghe vậy ngay lập tức thở phào một hơi, gật đầu như giã tỏi, đâu có rành suy xét đầu đuôi sự việc.
"Em đã nói là được, đã nói là được! Sắc trời không còn sớm, chúng tôi không quấy rầy nữa, mọi người bận, chúng tôi liền về trước."
Hắn treo nụ cười nịnh hót trên mặt, sau khi cảm ơn Hoắc Nhung nhiều lần, liền đem đồ mang tới để trong nhà Tống Yến Lan, rồi kéo Điền Đại Lệ rời đi.
Bọn họ vừa mới đi, người xem náo nhiệt ở bên ngoài liền vây lại.
"Yến Lan, các cô thật sự có quan hệ với giám đốc Đặng kia hả? Sao trước kia bọn tôi không biết?"
Hoắc Nhất Minh vừa mới tiễn người trở về, bối rối trả lời: "Không liên quan nhỉ? Chúng tôi có thể có quan hệ gì với giám đốc Đặng chứ?"
Người khác lại không tin: "Anh không muốn nói thì thôi, nhưng vẫn là lần đầu tiên tôi thấy hai vợ chồng Điền Đại Lệ ăn nói khép nép cầu xin người khác như vậy, thật hả giận."
"Yến Lan à, không phải các cô sẽ thật sự xin tha thứ thay bọn họ đấy chứ? Trương Đắc Nam ở trong nhà máy nịnh nọt, tạo ra nhóm nhỏ, chèn ép công nhân, quấy rối công nhân nữ, Điền Đại Lệ ỷ thế hiếp người, suốt ngày kiếm chuyện xoi mói, cô quên rồi sao?"
Hai vợ chồng Trương Đắc Nam trong nhà máy tiếng xấu lan xa, Trương Đắc Nam lại rất giỏi nịnh nọt, chỉ chèn ép cấp dưới, giấu giếm lãnh đạo bên trên rất tốt, cho nên không ít người ghét hắn nhưng không có cách gây khó dễ cho hắn, mắt thấy hắn gặp họa trong lòng rất vui sướng, khẳng định không muốn Tống Yến Lan đi nói chuyện giúp hắn.
Tống Yến Lan kéo Hoắc Nhất Minh không biết nguyên do vào nhà, trong mắt là ý cười gian trá y hệt Hoắc Nhung.
"Giúp chứ, nói hay không là chuyện của chúng tôi, còn nghe hay không là chuyện của giám đốc Đặng, không phải sao?"
Em gái cô thật thông minh, do đó Trương Đắc Nam cho rằng các cô và Đặng Hướng Văn có quan hệ, có thể nói giúp hắn, khẳng định sẽ không đi tìm cửa khác, đợi khi hắn biết mình bị lừa, chỉ sợ Đặng Hướng Văn cũng đã nhậm chức muốn xử lí hắn rồi.
Đến lúc đó Trương Đắc Nam dù hiểu ra cũng không thể gây chuyện với bọn họ, cô đã sớm nói không có quan hệ gì với Đặng Hướng Văn, chính là không ai tin, cô có thể có biện pháp gì? Chính bọn họ tự đụng phải họng súng của Đặng Hướng Văn, có thể trách ai được!
Vừa nghĩ tới sau này Trương Đắc Nam và Điền Đại Lệ có thể không ở trong nhà máy làm mưa làm gió, chó cậy thế chủ nữa, trong lòng Tống Yến Lan vô cùng thoải mái!
Tối hôm sau, rất nhiều người trong khu tập thể đều thấy, người đàn ông trong tin đồn là giám đốc mới của nhà máy dệt, thật sự đi nhà Tống Yến Lan mời cả nhà họ đi ăn cơm, hơn nữa dọc đường đi đều nói chuyện với em gái, em rể của Tống Yến Lan, còn cười rất vui vẻ.
Trương Đắc Nam nghe vậy cũng yên tâm, nói cái gì Hoắc Nhung cùng giám đốc Đặng không có quan hệ, ai tin chứ!
Chỉ có mấy người Hoắc Nhung hiểu rõ rốt cuộc Đặng Hướng Văn vui vẻ vì cái gì.
"Cái gì, cậu từng đi lính ở Hoài Châu?"
Đảng Thành Quân gật đầu, Đặng Hướng Văn lập tức vui vẻ.
"Trước kia tôi từng học ở đó, nhưng sau đó đã đi, chưa quay lại lần nào."
Giống như Hoắc Nhung nghĩ, Đặng Hướng Văn chưa tới 40 tuổi, có thể leo lên vị trí giám đốc này, bản thân thực sự có bản lĩnh rất lớn, khi còn nhỏ hẳn đã chịu không ít khổ cực, cho nên khi nhắc tới trước kia vừa lưu luyến vừa không nhịn được than thở.
"Sau này không biết còn có thể đi hay không, hồi đó tôi có một thầy giáo, là người Hoài Châu, đối với tôi khá tốt, vợ thầy sẽ làm canh thịt dê, mỗi lần mua chút thịt dê nấu đều sẽ gọi tôi đến ăn, đáng tiếc sau đó không gặp được thời cơ tốt, bị điều đến chỗ nào cũng không biết, cuối cùng không liên lạc được, cũng không biết hai người họ thế nào."
Đặng Hướng Văn thở dài một tiếng, giọng nói có chút khó chịu.
Trừ Hoắc Nhung ra, những người còn lại ít nhiều đã trải qua mấy năm hỗn loạn nhất kia, tuy hiện tại đã tốt hơn nhiều, nhưng nhắc tới trong lòng mọi người cũng không dễ chịu mấy.
Đảng Thành Quân sẽ không an ủi người khác, thấy vẻ mặt bi thương của Đặng Hướng Văn, nghĩ đến gì đó: "Canh thịt dê Hoài Châu thật ra tôi biết làm, nếu anh Đặng có thời gian, tôi làm cho anh nếm thử xem có phải vị kia hay không."
Đặng Hướng Văn nghe vậy, cũng không còn đau lòng nữa: "Cậu còn biết nấu ăn?"
Hoắc Nhất Minh và Tống Yến Lan đều đã ăn qua đồ ăn anh làm, vô cùng tin tưởng tay nghề em rể nhà mình, sôi nổi khen ngợi: "Giám đốc Đặng, anh không nhìn ra việc này đi, Thành Quân chẳng những biết làm, mà còn làm rất ngon đấy!"
Đặng Hướng Văn cực kì vui sướng, anh rời Hoài Châu đã nhiều năm, không gặp được thầy và cô nữa, càng không ăn được canh thịt dê tự tay cô nấu, cho dù là một chén thay thế cũng chưa ăn được, nghe thấy Đảng Thành Quân vậy mà sẽ làm, ngay lập tức anh vô cùng hưng phấn.
"Thật tuyệt, cũng đừng xem khi nào tôi rảnh, cậu xem khi nào rảnh làm đi, tôi da mặt dày tới xin một bát là được!"
新官上任三把火: tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa.
先入为主: tiên nhập vi chủ. Ấn tượng ban đầu sẽ cố định, khó chấp nhận sự thay đổi.