Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân ngồi xe buýt về nhà, tuy anh không uống say, nhưng nhiều rượu vào bụng như vậy, không có khả năng một chút phản ứng cũng không có, vì vậy trở về liền ngủ.
Hoắc Nhung rời khỏi phòng, nhìn thấy Hoắc Gia Hâm bám vào cửa nhìn vào trong, vừa nhìn vừa ngẩng đầu hỏi Hoắc Nhung: "Chú?"
Bé còn nhỏ, nói chuyện còn chưa trôi chảy, luôn bật ra từng chữ một, nhưng đã biết dùng mấy chữ ngắn gọn diễn tả thắc mắc của mình.
Hoắc Nhung bế bé lên, hôn một cái lên mặt bé, nhỏ giọng nói: "Chú ngủ mất rồi, đi, chúng ta ra ngoài chơi."
So với Hoắc Gia Nhiên thẹn thùng, Hoắc Gia Hâm quen thuộc rất nhanh với Đảng Thành Quân, tuy lúc bắt đầu bé cũng hơi sợ anh, còn để Hoắc Nhung dỗ dành mới cho ôm, nhưng qua nhiều ngày, bé đã hoàn toàn quen thuộc với anh, biết chú tốt với mình, hơn nữa trên người luôn có đồ ăn ngon, cho nên không cần Hoắc Nhung dàn xếp đã thân cận với anh rồi.
Hoắc Gia Hâm nghe Hoắc Nhung nói chú ngủ rồi, nghiêm túc gật đầu, ôm cổ Hoắc Nhung, làm nũng cọ mặt cô.
Nhỏ giọng gọi: "Cô."
Hôm nay Hoắc Nhung đi hơn nửa ngày, Hoắc Gia Hâm nhớ cô rồi.
Hoắc Nhung nhớ tới túi Đại Bạch Thỏ Ngô Hồng Hà cho cô, liền thả bé xuống, lấy ra từ trong lòng cho bé cầm, đôi mắt Hoắc Gia Hâm tròn xoe, tay bé nhỏ, cầm không được hai viên đã rơi, Hoắc Nhung dứt khoát lột một viên cho vào miệng bé, sau đó đặt mỗi tay hai viên, không cần bé tự lột.
Hoắc Gia Hâm dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé bóp viên kẹo, nhảy lên muốn chạy ra ngoài, muốn tìm chị gái cho chị ăn, va phải Tống Yến Lan đang muốn ra cửa, nhìn thấy đồ trong tay bé, vội ôm bé lại.
"Hâm Hâm, con lấy kẹo ở đâu thế?"
Trong miệng Hoắc Gia Hâm ngậm kẹo, giọng nói mềm mại: "Cô."
Tống Yến Lan nhanh chóng đi tới bên cạnh Hoắc Nhung: "Tiểu Dung em xem em kìa, em mua kẹo đắt tiền này làm cái gì?"
Hoắc Nhung nhét một túi kẹo vào lòng chị: "Em không mua cái này, đây là nhà đồng đội Thành Quân cho."
Tống Yến Lan nghe xong, mắt trừng to hơn nữa.
"Một gói kẹo này cũng không ít tiền đâu, đồng đội này của Thành Quân còn rất hào phóng."
Hoắc Nhung cười: "Đúng vậy, bọn em đi chỉ xách chút đặc sản địa phương, đồ người ta đưa cho bọn em càng đáng giá, nghe nói em có hai đứa cháu trai(?), đặc biệt nói em cầm về cho bọn chúng ăn."
Chuyện Đảng Thành Quân cứu người, bản thân anh đã không muốn nói, cô càng không nên nói, cô cắt ngang không nói chi tiết chuyện này, Tống Yến Lan nghe cô nói vậy mới nhận lấy kẹo.
Hoắc Nhung cho rằng Đảng Thành Quân sẽ ngủ một giấc tới sáng, kết quả cô dọn dẹp xong vừa lên giường đã bị một cánh tay kéo qua.
"Sao anh tỉnh rồi?" Hoắc Nhung bị kéo vào trong chăn, cả người lập tức bị hơi nóng bao vây.
Đảng Thành Quân đã hoàn toàn tỉnh táo, nói: "Anh Hồng Binh kêu chúng ta ở lại Bình thành hơn hai ngày, anh nói muốn mời một người ăn cơm, muốn anh giúp đỡ làm một bàn."
Hoắc Nhung có chút không hiểu: "Anh Hồng Binh tìm anh giúp đỡ chính là vì chuyện này sao?"
Không phải cô không có ý muốn giúp, chính là cô cảm thấy Lục Hồng Binh sẽ không giống như vì chút việc nhỏ này mà làm phiền người khác."
Đảng Thành Quân gật đầu, trong lòng anh cũng không hiểu vì sao, nhưng Lục Hồng Binh đã nói nhiều lần, người này rất quan trọng với anh ấy, anh ấy không vừa ý với tay nghề của người khác, phải là anh tới mới yên tâm.
Hoắc Nhung suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra, nhưng hai vợ chồng Lục Hồng Binh là người thế nào, không ai hiểu rõ hơn Đảng Thành Quân, cho dù thế nào, chuyện này bọn họ khẳng định sẽ giúp.
"Đi chứ, nói không chừng là mời nhân vật lớn nào đó, phải nhờ anh chống đỡ cho anh ấy nữa." Hoắc Nhung cười nói.
Đảng Thành Quân gật đầu, vẫn nhìn cô.
"Vợ à, anh có chút chuyện muốn nói với em."
Hoắc Nhung thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cho rằng là chuyện lớn gì, cũng nghiêm túc hẳn.
"Anh nói đi."
Đảng Thành Quân suy nghĩ một lát, gương mặt nghiêm nghị nói: "Đợi qua năm nay, anh muốn tìm cơ hội thích hợp, vào trong thành phố buôn bán."
Trước khi anh nói lời này thực ra đã suy nghĩ rất lâu, thậm chí hôm nay lúc nói chuyện với Lục Hồng Binh, bọn họ cũng nói qua vấn đề này.
"Thành Quân à, từ khi tham gia quân đội anh biết em có tay nghề rất tốt, nếu bản thân có thể tự mình làm gì đó so với dựa vào chút công điểm kia mạnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần, anh biết em lo lắng, anh nói rõ đầu đuôi với em, sau hôm nay chắc chắn sẽ thay đổi, ở trong thôn sẽ không có đường ra. Nếu em đồng ý, Lục Hồng Binh anh nói gì cũng kéo em theo cùng."
Đây nguyên là lời của Lục Hồng Binh, lúc ấy anh không nói chuyện, nhưng những lời Lục Hồng Binh nói anh đã từng nghĩ tới trước kia.
Thời điểm cưới Hoắc Nhung anh đã thầm nghĩ qua, anh muốn cho cô trải qua cuộc sống hạnh phúc, ở trong thôn thì không được, sau này không chỉ có mỗi bọn họ, còn có con của bọn họ nữa, cho dù vì cô hay vì bọn trẻ, anh đều không định cả đời ở trong thôn sống cẩu thả qua ngày.
Nhưng anh không biết nói với Hoắc Nhung thế nào.
Tuy chính sách hiện tại đã nới lỏng hơn so với trước kia, nhưng bản thân muốn buôn bán vẫn không đáng tin, nếu không có người báo cáo còn tốt, nếu có người báo cáo, vậy sẽ bị bắt đi cải tạo lao động, bản thân anh không sợ, anh muốn xông xáo một lần tất nhiên đã chuẩn bị tốt việc gánh vác hậu quả, nhưng đó là trước khi kết hôn với Hoắc Nhung, có vợ rồi, mỗi bước đi anh đều phải suy nghĩ kĩ, nếu thật sự xảy ra vấn đề, cô phải làm sao?
Anh ủng hộ cô đi đọc sách, để cô đi con đường cô muốn, lại không có can đảm nói với cô ý nghĩ của mình, anh sợ cô không hiểu, cũng sợ nếu bản thân thật sự có chuyện gì, cô sẽ đau lòng.
Nhưng nếu anh cả đời lo lắng cái này lo lắng cái kia, đến dũng khí xông xáo một lần cũng không có, vậy anh cái gì để cho cô cuộc sống tốt hơn đây?
Nếu trước đó Đảng Thành Quân chỉ có chút ý tưởng mơ hồ, thì lần nói chuyện này với Lục Hồng Binh, khiến anh càng thêm kiên định với nội tâm của bản thân, anh cùng Hoắc Nhung đã là vợ chồng, trong lòng anh có gì cũng không nên gạt cô, cho dù nói ra cô sẽ tức giận, anh cũng không thể gạt.
Mà anh chắc chắn không ngờ, trong đầu cô lúc này không phải là tức giận, mà là bất ngờ.
"Anh nói anh muốn buôn bán?"
Bình thường Đảng Thành quân làm gì cũng không thay đổi sắc mặt, lúc này nói chuyện với cô có chút bối rối: "Anh muốn kiếm thêm chút tiền, để sau này em và con có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp."
Anh sẽ không nói lời gì dễ nghe, mỗi câu đều từ tận đáy lòng, chính vì vậy khi nói ra mới có vẻ đặc biệt chân thành.
Trong lòng Hoắc Nhung ngọt như ăn đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh: "Anh muốn buôn bán gì?"
Đảng Thành Quân: "Anh sẽ làm nghề mộc, hoặc là đầu bếp, bất kể làm cái gì cũng được."
Cô xị mặt ra, ngón tay xoa cằm, hơn nửa ngày không nói gì, khi Đảng Thành Quân cho rằng cô sắp bắt đầu tức giận thì cô nói: "Chúng ta mở quán ăn nhỏ đi, không phải chị dâu đã nói sao? Nếu lấy tay nghề của anh ra, mạnh hơn mấy đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh kia rất nhiều."
Đảng Thành Quân sững sờ, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, giọng nói hơi khàn: "Em không tức giận sao?"
Hoắc Nhung nhìn anh: "Tức giận cái gì? Tức giận anh muốn cho em cùng con trải qua cuộc sống hạnh phúc? Hay là tức giận vì anh có chí hướng có mục tiêu? Nếu như vậy, em nói em muốn đọc sách, vì sao anh không tức giận?"
Hoắc Nhung nói liên tục đem những lời Đảng Thành Quân muốn nói muốn hỏi chặn lại trong cổ họng.
Nếu Hoắc Nhung cái gì cũng không biết, chỉ là một cô gái lớn lên trong thôn, có lẽ cô sẽ lo lắng một chút, nhưng hiện tại so với bất kì ai cô biết, trực giác của anh là đúng, hai năm sau sẽ cải cách và mở cửa toàn diện, đến lúc đó nhóm giàu có đầu tiên chính là người có ý tưởng có sự quyết đoán như Đảng Thành Quân.
Anh có tay nghề tốt như vậy, lại có chí hướng và quyết tâm tiến về phía trước, cô vui vẻ còn không kịp, sao có thể tức giận chứ!
Anh đột nhiên kéo cô lại, khuỷu tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ôm chặt lấy cô.
Hoắc Nhung gối cằm lên vai anh, khóe miệng vểnh lên, nói: "Chúng ta là một khối, anh ủng hộ em, em cũng ủng hộ anh."
Đảng Thành Quân không nói chuyện, nhưng tim anh lại giống như được ngâm trong nước, đời trước anh nhất định đã làm được việc tốt to lớn nào đó, nếu không đời này cũng không gặp được cô.
Tiếp đó hai người cũng chưa ngủ, trốn trong chăn nhỏ giọng nói thì thầm, Đảng Thành Quân đem lời Lục Hồng Binh đã nói qua nói lại một lượt với Hoắc Nhung.
Tuy Lục Hồng Binh không giấu giếm bắt kì điều gì, nhưng chuyện muốn buôn bán Đảng Thành Quân chưa nói với Hoắc Nhung, tất nhiên cũng không thể trả lời anh cái gì, chính anh cũng biết, cho nên cũng chỉ đề cập với Đảng Thành Quân, ngoài ra không nói nhiều.
Hoắc Nhung nghe xong nói, "Nếu anh Hồng Binh nói như vậy, vậy lần sau khi nói chuyện với anh ấy, liền hỏi một chút ý tưởng của anh ấy."
Thật ra hôm nay cô đi mua thịt với Ngô Hồng Hà đã nhận ra, Ngô Hồng Hà với chuyện buôn bán này không ác cảm chút nào, ngược lại còn có ý tưởng, lúc ấy Hoắc Nhung liền nghĩ nếu sau này quen thuộc hơn có thể hỏi một chút, cô nói chuyện với anh, lại không nghĩ tới, cô chưa kịp hỏi anh đã cho cô một niềm vui trước.
Cô không muốn mượn ánh sáng của Lục Hồng Binh, nói cho cùng làm ăn là chuyện của các cô, không thể hoàn toàn dựa vào người ta, nhưng cô chưa từng làm ăn, càng chưa từng làm ăn ở thời đại này, cho nên hỏi ý kiến của Lục Hồng Binh là điều cần thiết.
Nhưng lúc này không vội, hiện tại các cô chưa chuẩn bị tốt, ít nhất chờ năm nay đi qua lại nói, cho nên việc này có thời gian rảnh các cô hỏi một chút là được rồi.
Hai vợ chồng Tống Yến Lan đã xin nghỉ nhiều ngày rồi, nay phải đi làm, vốn dĩ định gửi Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên qua nhà bà, Hoắc Nhung suy nghĩ cảm thấy vợ chồng cô có thể trông chúng, nói chị dâu để bọn trẻ ở nhà, đúng lúc Ngô Hồng Hà nói hôm nay đón con trai Lục Hướng Viễn về, có thể để bọn chúng chơi với nhau.
Tống Yến Lan có chút không yên tâm: "Hai em chưa từng tự mình mang theo bọn trẻ, có được không?"
Không phải chị lo lắng hai người Hoắc Nhung không trông bọn trẻ tốt, chủ yếu là sợ bọn chúng ầm ĩ lên, quấy rầy các cô chơi không vui không nói, còn khiến người ta chán ghét.
Hoắc Nhất Minh lại không lo lắng: "Nhiên Nhiên thì em không cần lo lắng, con bé rất ngoan, còn Hâm Hâm, em xem thằng bé dính lấy em gái thế kia, nghe lời em ấy hơn cả em, anh cảm thấy không có việc gì."
Tống Yến Lan trừng anh: "Anh chưa thấy thằng bé làm loạn lên, hai người Thành Quân là đi chơi với đồng đội, không phải trông trẻ cho anh, đến lúc đó khiến mọi người chơi không xong, anh có thấy xấu hổ không."
Hoắc Nhất Minh còn chưa kịp phản bác thì Hoắc Nhung đã nói trước: "Chị dâu, chị yên tâm đi, Nhiên Nhiên và Hâm Hâm đều rất ngoan, sẽ không làm loạn, lại nói trẻ con chỗ nào mà không ầm ĩ, cho dù náo loạn em cũng dỗ được, không được còn có Thành Quân nữa, sợ gì? Có phải không Hâm Hâm?"
Hoắc Nhung vừa nói vừa đùa giỡn Hoắc Gia Hâm, bé không hiểu gì, chỉ quan tâm ôm cổ Hoắc Nhung gọi cô.
Đảng Thành Quân cũng nói giúp: "Chị dâu đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu."
Thấy ba người đều không cảm thấy có vần đề, Tống Yến Lan cũng không còn gì để nói, xách túi cầm mũ, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nhiên Nhiên thì chị không lo lắng, chủ yếu là Hoắc Gia Hâm, nếu nó phạm lỗi, các em liền đánh mông nó, nó đau liền không lộn xộn nữa. Nhiên Nhiên con giúp cô trông chừng em trai, đừng để thằng bé gây rắc rối cho cô nhé."
Trong lòng chị không yên tâm, còn muốn nói, Hoắc Nhất Minh đã kéo người ra cửa.
"Được rồi, con trai em không phải là hỗn thế ma vương, làm loạn cái gì? Em đi thôi, nếu không đi sẽ muộn mất!"
Lúc này mới kéo người đi được.
Hoắc Nhung thấy người đi rồi, cũng thu xếp một chút ra cửa.
"Đi, cô mang các cháu đi chơi."
Hoắc Gia Hâm được ngồi trên cổ Đảng Thành Quân, bị anh kéo hai tay, vô cùng vui vẻ.
Hoắc Gia Nhiên tương đối hướng nội, ít nói, lặng lẽ kéo Hoắc Nhung, như một búp bê xinh xắn, vô cùng ngoan.
Bốn người ra đầu ngõ, còn chưa tới trạm giao thông công cộng, Hoắc Nhung nhìn thấy bên đường có người vác bó cỏ bán kẹo hồ lô, là một thanh niên, mặt phơi nắng đen thui, đôi mắt lộ ra vẻ thông minh lanh lợi, vừa thấy Hoắc Nhung mang theo hai đứa nhỏ nhìn về phía mình, nhanh chóng gọi: "Mua kẹo hồ lô nhé."
Hôm qua cô mới nói với Đảng Thành Quân chuyện buôn bán, hôm nay liền thấy một người bán lén lút buôn bán làm ăn trên đường lớn, lập tức cảm thấy hứng thú, hơn nữa kẹo hồ lô trên bó cỏ của người này vừa lớn vừa tròn, bên ngoài bọc một lớp đường màu đỏ trong suốt, còn có một lớp mè, nhìn đặc biệt hấp dẫn, ngay lập tức nổi lên ý muốn nếm thử.
Hoắc Nhung cúi đầu nhìn Hoắc Gia Nhiên hỏi: "Nhiên Nhiên ăn kẹo hồ lô không?"
Ánh mắt Hoắc Gia Nhiên sáng lên một chút, vẻ mặt hết sức vui vẻ, nhưng rất nhanh lại xua tay, nhỏ giọng nói: "Mẹ nói không thể tiêu tiền của cô mua đồ."
Suy cho cùng tuổi bé không lớn, tuy nghe lời hiểu chuyện nhưng không rõ ý nghĩa trong đó, chỉ bắt chước theo lời mẹ thuyết phục bản thân không ăn.
Hoắc Nhung nghe xong liền cười, chỉ chỉ Đảng Thành Quân: "Vậy cô không tiêu, chú tiêu a."
Hoắc Gia Nhiên bị cô lừa, chớp chớp mắt: "Chú có thể tiêu sao?"
Hoắc Nhung gật đầu: "Đương nhiên, chú có thể tiêu nhé, vì sao Nhiên Nhiên không thể tiêu?"
Hoắc Gia Nhiên hoàn toàn bị cô quấn vào, sau hồi lâu do dự trong lòng bị ham muốn ăn kẹo đánh bại, háo hức gật đầu.
Đảng Thành Quân nhìn cô, cảm thấy cô dỗ trẻ con quả thật có khuôn mẫu, nếu sau này bọn họ có con, chắc chắn không lo cô không chăm được, tưởng tượng về sau bọn họ cũng có con của mình, cô cũng sẽ nói với con dịu dàng như vậy, bọn họ cùng mang con ra ngoài chơi, tâm tình của anh tốt không thể tả nổi.
Lập tức không nói hai lời mang tất cả đi mua kẹo hồ lô.
"Kẹo hồ lô bán thế nào?"
Thanh niên kia thấy Hoắc Nhung rất trẻ, có vẻ còn nhỏ hơn mình, giống một cô gái, nhưng lại mang hai đứa trẻ, không chắc nên gọi cô là gì, liền dứt khoát không gọi, trực tiếp trả lời: "Ba hào một xâu, năm hào hai xâu."
Hoắc Nhung nghe xong, hả, còn không rẻ đâu?
Thời này ngồi một lần xe khách đường dài mới có một đồng, hai xâu kẹo hồ lô mất năm hào, thật sự không rẻ đâu, nhưng nhìn một chút cái que trên bó cỏ của cậu ta là có thể nhìn ra, tuy cái này bán không rẻ nhưng hình như người mua không ít.
Thanh niên liếc một cái liền biết Hoắc Nhung nghĩ gì, sờ đầu lộ ra nụ cười ngây ngô.
"Đường và táo gai của tôi rất tốt, thu hoạch từ thị trấn nhỏ, chọn những trái tốt nhất lớn nhất, cô nếm thử liền biết, khẳng định xứng đáng với số tiền này."
Hoắc Nhung lại cười nói: "Tự mình làm ăn buôn bán không sợ bị bắt sao?"
Người thanh niên cười hì hì nói: "Sợ chứ, sao không sợ, nhưng trong nhà tôi có mẹ già bị ốm thiếu tiền chữa bệnh, dù bị bắt tôi cũng muốn làm."
Thời đại này có thể kiếm bao nhiêu lương thực hoàn toàn dựa vào ông trời, đại đội có đồng ruộng tốt, thu hoạch tốt công điểm đáng giá có thể đổi nhiều lương thực nhiều tiền, nếu thu hoạch không tốt, một nhà già trẻ ăn không đủ no, đâu có thừa tiền xem bệnh.
Bị bắt khẳng định là sợ, nhưng có người sợ liền không làm nữa, có người lại sợ cũng không có cách nào.
Hoắc Nhung nghe đến đây cũng không có tâm tư hỏi lại, nhìn lướt qua Đảng Thành Quân, anh lấy một đồng trong túi ra, mua bốn cây, một cây cho Hoắc Gia Nhiên, một cây cho Hoắc Gia Hâm, còn lại đưa hết cho Hoắc Nhung.
Người thanh niên thấy bọn họ hào phóng như vậy, một lần mua bốn cây, cười đến mức không khép được miệng.
Hoắc Nhung vừa ăn kẹo hồ lô, vừa bắt đầu tính toán chuyện làm ăn.
Tuy cô ủng hộ Đảng Thành Quân mở quán cơm nhưng trước khi chính sách chưa hoàn toàn mở ra, mở quán cơm chắc chắn là không được, rốt cuộc chuyện này cần mặt tiền để buôn bán, một khi bị theo dõi sẽ rất phiền phức.
Ngược lại anh chàng này đã nhắc nhở cô, nếu hiện tại bọn họ muốn buôn bán kiếm tiền, có thể không cần tìm mặt bằng buôn bán, có thể giống anh chàng này kiếm tiền bằng cách bày hàng bán lẻ nữa.
Cô biết trong lòng anh có ý tưởng, nếu cô cũng ủng hộ tất nhiên phải giúp nghĩ ra, tuy anh nói đợi sang năm, nhưng nếu có cơ hội càng sớm càng tốt, cô cảm thấy phải sớm bắt lấy mới tốt.
Phải bàn bạc lại một lần thật tốt.
Tới nhà Ngô Hồng Hà, Hoắc Nhung không rảnh quan tâm cái khác, con trai của vợ chồng Lục Hồng Binh năm nay 8 tuổi, lớn hơn Hoắc Gia Nhiên 3 tuổi, chính là thời điểm nghịch ngợm phá phách có thể leo lên nóc nhà dỡ ngói, mang theo thằng bé, Hoắc Gia Nhiên tính tình ít nói cũng không khỏi hoạt bát lên mấy phần, chưa kể Hoắc Gia Hâm thấy người liền hưng phấn.
Hoắc Nhung chạy theo hai vòng liền mệt, Ngô Hồng Hà thấy vậy gọi cô vào nhà, lại pha cho mỗi người một ly sữa mạch nha, nói: "Để Thành Quân đi xem là được rồi, bọn trẻ lớn như vậy em đuổi theo, mệt chết cũng không đuổi kịp."
Hoắc Nhung cảm thấy chị nói đúng, vì vậy buông tay giao toàn quyền trông bọn trẻ cho Thành Quân, cô phụ trách ngồi ở bên trong vừa cắn hạt dưa uống nước, vừa nói chuyện phiếm với Ngô Hồng Hà.
"Đúng rồi, hôm qua anh Hồng Binh uống nhiều quá, quên nói với em, anh ấy muốn mời Thành Quân giúp đỡ, cậu ấy nói với em chưa?" Ngô Hồng Hà hỏi.
Hoắc Nhung gật đầu: "Nói rồi, chúng em không có vấn đề gì, xem khi nào anh chị chuẩn bị là được."
Ngô Hồng Hà nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Được, vậy chị kêu anh Hồng Binh của em nhanh chóng sắp xếp một chút."
Đợi Lục Hồng Binh từ bên ngoài trở về, người hai nhà liền mang bọn trẻ ra ngoài chơi, chơi xong rồi Lục Hồng Binh mang mọi người đi tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, Hoắc Nhung biết cản cũng không được liền yên tâm vào trong ăn.
Tuy nói là tiệm cơm quốc doanh, nhưng bên trong món ăn không quá nhiều, thái độ người phục vụ cũng không tốt lắm, sau khi thu tiền thu phiếu báo cho bếp phía sau một tiếng liền không có động tĩnh gì nữa.
Cho đến khi Lục Hồng Binh hồi thúc, cuối cùng mới chậm chạp lên một món --------- đuôi dê hầm.
Khi người phục vụ lên món, sắc mặt còn không tốt, lẩm bẩm trong miệng: "Có tiền giỏi lắm chắc, giục cái gì mà giục?"
Lục Hồng Binh sầm mặt không vui muốn nổi cáu, vẫn là Ngô Hồng Hà ngăn lại.
Lục Hồng Binh nhìn Đảng Thành Quân, ám chỉ nói: "Nhìn thấy không? Tiệm cơm quốc doanh chính là thái độ này, nếu chúng ta tự làm, bọn họ gần như không thể buôn bán."
Tiếng nói chuyện của anh không lớn, nhưng cũng không tránh Hoắc Nhung, Ngô Hồng Hà nghe xong còn kéo anh một cái, anh mới thu liễm lại một chút, không oán giận trước mặt Hoắc Nhung nữa.
Hoắc Nhung rất rõ ý của anh là gì.
Thời đại này coi trọng công việc ổn định, cho dù là người phục vụ tiệm cơm quốc doanh, đối với người thường là một công việc rất tốt, một khi nắm được công việc này, trừ khi phạm vào sai lầm nghiêm trọng nào, nếu không cả đời sẽ cầm chắc tiền lương, chẳng những không lo thất nghiệp, thậm chí bản thân lùi về chức vị này còn có thể để lại cho con mình nữa.
Một khi được giao công việc liền vĩnh viễn không thất nghiệp, làm tốt hay không tiền lương đều không khác nhau, có mấy người bằng lòng vất vả làm việc đâu?
Tuy Lục Hồng Binh là người sơ sài, nhưng xem xét sự việc lại rất rõ ràng, Hoắc Nhung cảm thấy nếu bọn họ thật sự làm ăn thì người này chắc chắn có thể đưa ra sáng kiến không tồi.
Tuy thái độ tiệm cơm quốc doanh này ở mức trung bình, mùi vị cũng không ngon bằng Thành Quân làm, nhưng thắng ở chỗ phân lượng đầy đủ, lên mấy món đều đầy một bàn lớn, khi ra ngoài cũng ăn căng bụng, chính là giá cũng không rẻ, một bữa cơm tiêu hơn 20 đồng, tương đương với một tháng tiền lương của công nhân.
Khi ăn cơm Hoắc Nhung không khách sáo, lúc về nhà lại lấy tiền cơm ra, tranh thủ mấy người Ngô Hồng Hà không chú ý đem tiền nhét vào lòng bàn tay của Lục Hướng Viễn.
Vốn dĩ cô nghĩ rất tốt, đưa tiền cho thằng bé để nó chuyển lại cho Lục Hồng Binh là được, lại không nghĩ tới Lục Hướng Viễn cực kì bướng bỉnh ở phương diện này lại được dạy dỗ phi thường tốt, Hoắc Nhung vừa mới đưa tiền cho thằng bé, vừa quay đầu nó liền gân cổ hét lên.
"Cha mẹ, dì Tiểu Dung cho con 20 đồng tiền."
Hoắc Nhung:.....
Còn chưa đợi Hoắc Nhung đứng dậy, hai vợ chồng Lục Hồng Binh đã cùng nhau đi ra, nói cô khách khí như người ngoài, quở trách cô một trận, sau khi thấy cô bỏ tiền lại vào túi mới hài lòng không nói nữa.
Hoắc Nhung hoàn toàn bỏ cuộc.
Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên giống như dự đoán của Hoắc Nhung, vì có Lục Hướng Viễn nên không những không khóc, còn chơi hết sức vui vẻ, ngày mùa đông cả đầu đầy mồ hôi, lên xe buýt không lâu đã mệt lăn ra ngủ rồi.
Đợi xuống xe, Đảng Thành Quân sợ Hoắc Nhung ôm không nổi Hoắc Gia Hâm đang ngủ say, dứt khoát cõng hai chị em một trái một phải ở trên lưng, tay lớn vòng lại, vững vàng hơn ôm, Hoắc Nhung ở sau lưng nhìn suốt cả đường, sợ hai đứa bé ngủ nghiêng sang bên ngã xuống.
Bọn họ vừa tiến vào khu nhà tập thể, còn chưa tới cửa nhà, liền đụng phải chị dâu Trình, chị vừa thấy Hoắc Nhung liền vui sướng chào đón: "Tiểu Dung à, em mau về nhìn xem, lúc này nhà em có rất nhiều người đó."
Chị úp úp mở mở, không chịu nói hết, trong lòng Hoắc Nhung không hiểu gì, vội cùng Đảng Thành Quân về nhà.