Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.

Chương 9: Mèo nhỏ (2)




“Tiểu Hoạt à, nó... nó nhỏ như thế... sao cậu nỡ.” Triệu Manh Manh ngồi bệt xuống nền đất, khóc lóc lên: “Tiểu Hoạt à, cậu như vậy, gia đình cậu có biết không?”

“Tôi không có gia đình.” Tân Hoạt lạnh nhạt nói, trong mắt không đem theo bất cứ cảm xúc nào.

Cô chính là không có gia đình, nguyên chủ cũng vậy. Có thể nói bọn cô giống nhau, có người sinh ra, nhưng không có người dạy dỗ. Tự sinh tự diệt ở cái thế giới khắc nghiệt, rất khó khăn có biết không. Nhiều khi cô cũng rất oán hận, oán hận vì sao sinh cô ra, lại bỏ rơi cô. Nhưng bỏ rơi chính là bỏ rơi, oán hận cũng không có ích gì. Vì nghĩ như thế, vì có ý chí sống như thế mà qua bao nhiêu thời gian rồi, cô vẫn sống sót, sống sót một cách hạnh phúc.

Nghe Tân Hoạt nói thế, lời ở miệng của Triệu Manh Manh cũng bị nuốt xuống, thoáng chốc ngơ ra ngay cả khóc cũng quên đi, ngây ngốc ngồi một chỗ. Sao nó lại quên mất chuyện này chứ? Có phải bây giờ Tân Hoạt đang rất giận nó không?

“Xin lỗi, tớ không có ý đó. Thật xin lỗi...” Giọng nói nó lí nhí trong miệng, ngay lập tức giọt nước mắt lại rơi xuống. Mà nó rơi nước mắt là vì Tân Hoạt.

“Không sao, tôi chẳng có việc gì. Không cần phải thương hại tôi.”

Cô rất ghét khi nhận được sự thương hại này. Nào có việc gì, cũng không phải là mất tay hay chân, có gì lại thương hại cô.

Tân Hoạt phủi phủi tay, cô đứng dậy thu dọn đồ ăn trên bàn, chén, dĩa, đũa, muỗng được cô xếp gọn vào một góc. Từ dưới đất Triệu Manh Manh nhìn vào bóng lưng Tân Hoạt, cảm thấy được một sự cô độc từ người cô, nó đối lập với cả thế giới, bài xích mọi người, giống như mọi người đều có lỗi với cô. Giống như một chú cún nhỏ trên người mang toàn vết thương, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn đứng thẳng người muốn cắn lại cả thế giới.

Rốt cuộc là Tân Hoạt đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bài xích đối với mọi người như vậy?

“Méo.”

Một tiếng động nhỏ trong xó bếp khiến Triệu Manh Manh ngơ ra. Có phải là nó mơ rồi không, nó lại thấy tiểu Hắc đứng đó.

“Tiểu Hắc? Tiểu Hoạt?” Nó ngờ nghệch, nhìn tiểu Hắc một thân trắng muốt đứng ở xó bếp đang từ từ đi ra, móng vuốt của con mèo nhỏ dính một mảnh băng keo màu vàng, khi đi đến cạnh nó cái chuông trên chân rung rung phát ra âm vang “leng keng” nhìn thấy tiểu Hắc rõ mồn một, nó không tin vào mắt mình, lại nghi ngờ nhìn Tân Hoạt.

Không phải là tiểu Hắc bị Tân Hoạt mần thịt rồi sao?

Tại sao còn xuất hiện ở đây?

“Tiểu Hoạt, tớ nhìn thấy linh hồn của tiểu Hắc rồi. Tiểu Hoạt mau chạy đi, linh hồn của tiểu Hắc về báo thù cậu đó.” Triệu Manh Manh phát hoảng khi nhìn thấy tiểu Hắc đi về phía Tân Hoạt.

Một giây sau.

Tiểu Hắc bị Tân Hoạt đạp một phát bay cách xa Tân Hoạt một khoảng.

Tân Hoạt bày tỏ vẻ mặt chán ghét nhìn thứ vật nhỏ đang nằm dài trên đất.

Triệu Manh Manh: “...”

“Chướng mắt.” Tân Hoạt đưa tay vào bồn nước, đôi tay dính xà phòng màu hồng hồng, phủ cùng bọt trắng đưa vào trong nước đã biến mất, hiện ra đôi bàn tay trắng nõn, cô làu bàu khi thấy tiểu Hắc bị văng xa.

Lúc này Triệu Manh Manh mới tỉnh ra, nhanh như chớp phóng lại chỗ tiểu Hắc, ôm nó vào lòng, bắt đầu một bản tình ca: “Ôi tiểu Hắc, tiểu Hắc của chị, chị cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại em nữa, em đừng rời xa chị, rời xa vòng tay chị là bão tố, có rất nhiều người muốn ăn em, em nên ở cạnh chị, chị sẽ bảo vệ em, em sẽ không mất một sợi lông nào...”

Nói xong một tràng dài, nó mới sực nhớ ra ngước lên nhìn Tân Hoạt đầy thăm dò: “Thịt đó?”

“Làm sao?” Tân Hoạt đã rửa tay xong, ở một bên mở tủ lạnh, đem dĩa trái cây ra, bắt đầu bỏ vào miệng, nghe thấy nó ở một bên hỏi lại lười biếng trả lời.

Giọng nó lí nhí: “Tớ cứ tưởng là thịt của tiểu Hắc.”

“Là thịt heo. Đúng là lúc đầu tôi định mần thịt nó, lại nhớ ra là còn có thịt heo ở trong tủ lạnh, tôi sợ thiu nên mới nấu thịt heo trước, để thịt nó lại sau, dù gì nó cũng là động vật sống, thịt không thiu được.” Tân Hoạt à lên một cái, bình tĩnh trả lời.

“Cậu thực có ý định mần thịt nó sao? Vậy còn lông nó?” Triệu Manh Manh lấy hai tay xoa xoa bộ lông của tiểu Hắc, sự mềm mại làm cho nó sảng khoái, cười hắc hắc chỉ tay xuống nhúm lông rơi rớt ở ngoài nền đất.

“Thì tôi chướng mắt, muốn nó nằm một chỗ, nên lấy băng keo cột chân nó lại, lông của nó vì nó tự vùng vẫy mà rụng đó.” Cô bỏ miệng dưa hấu vào trong miệng, nước ngọt từ từ tỏa ra, nhìn theo hướng tay của nó, gật gù giải thích.

“Tiểu Hắc thật đáng thương, từ nay ở trong phòng chị, không được đi ra ngoài, không thì chị tiểu Hoạt sẽ tiêu diệt em đó.”

Triệu Manh Manh lay lay cái đầu nhỏ của tiểu Hắc, vờn với cái mũi màu hồng của tiểu Hắc, chân thành nói, không cần biết con mèo kia có hiểu hay không.

“Cái gì? Cậu định ở nhà tôi à?”

Tân Hoạt bưng dĩa trái cây đã đi đến cửa phòng khách, nghe một lời của Triệu Manh Manh cau mày ngoái đầu lại nhìn nó.

“Sáng nay tớ mới về nhà, rốt cuộc lại cãi một trận ầm ĩ ở nhà. Tớ nói tớ bỏ nhà ra đi rồi. Bây giờ mà quay về thì mất mặt lắm.”

Tân Hoạt tàn nhẫn nói lời khó nghe: “Cậu ăn ở không, ở ké nhà tôi thì lại không mất mặt?”

Cô nhíu mày, nhìn phú nhị đại của Triệu gia đang hăng say ngồi vờn đi vờn lại con mèo ở trên mặt đất.

“Không mất mặt. Hay là tớ trả tiền thuê cho cậu nhé?” Triệu Manh Manh cuối cùng cũng buông tiểu Hắc ra, ngước đầu lên nhìn cô thăm dò ý kiến.

Ngay lúc này gân mặt Tân Hoạt mới giãn ra, vô tình nói: “Được.”

“Tiểu Hoạt, cậu định lấy tiền tớ thật à?” Triệu Manh Manh bĩu môi, giương tay đập xuống đất đầy biểu tình.

“Cuộc sống mưu sinh, lúc nào cũng phải kiếm sống mà.” Tân Hoạt lại lầm bầm: “Nhìn tôi giống nói giỡn lắm sao?”

Nó lắc đầu: “Không giống.” nhìn giống một tên gian thương hơn. Nó cố gắng nuốt xuống những lời trong lòng, lại cười hì hì nhìn Tân Hoạt.

Nghe được đáp án hài lòng, Tân Hoạt cũng không đáp lại nó nữa, tập trung xem phim trên tivi. Con ngươi to tròn đen láy nhìn chăm chăm vào màn hình không thèm để ý xung quanh, thỉnh thoảng còn đưa tay với đến cái dĩa trên bàn, bốc một miếng trái cây để ăn.

Sau một lúc Triệu Manh Manh chơi đùa với tiểu Hắc chán chê thì mới từ dưới đất đứng dậy, đi đến bên ghế sofar của Tân Hoạt đang ngồi.

“Tiểu Hoạt, chừng nào cậu đi học lại?” Triệu Manh Manh nghi hoặc hỏi, tay cũng tùy tiện với đến cái bàn bốc một miếng trái cây bỏ vào miệng, cảm thụ được nước trái cây ngon ngọt tràn đầy trong miệng thì gật gù hài lòng.

“Đi học?” Tân Hoạt đang tập trung ở một bên cũng ngớ người, cô còn không biết bản thân phải đi học đấy.

Mà cũng đúng, tiểu thuyết này là thể loại sinh viên x tổng tài bá đạo, nữ chính còn phải đi học, cô làm sao lại không đi được.

Nhưng mà cô từng tuổi này lại phải lết xác đến trường, vui đùa cùng bọn nhóc? À, cảm xúc không tồi nha.

“Tôi nghỉ học bao lâu rồi?”

“Cậu mất trí nhớ sao? Lúc trước tớ đã thấy cậu hơi lạ rồi, nhưng tớ không dám hỏi. Chuyện cậu nói với tớ là đến nhà cậu ra sao rồi? Vì sao lúc nãy cậu lại nói cậu không có gia đình. Rõ ràng cậu đi với Lâm Hoài gặp gia đình rồi mà? Từ hôm đó cậu nghỉ học đến hôm nay, cũng gần một tuần rồi.” Triệu Manh Manh như bị chọc trúng chỗ, cái miệng líu lo nói.

“Lâm Hoài?” Tân Hoạt khó hiểu, lại ở đâu ra một người tên Lâm Hoài đây.

“Chính là bạn trai cậu đó? Cậu mất trí nhớ thật sao? Nhưng cậu còn nhớ tớ mà?”

“Tôi quên rồi.” Tân Hoạt líu lưỡi, nói dối không chớp mắt.

Hừ, ở đâu cô lại lòi ra một tên bạn trai rồi?

Hơn nữa còn việc tìm gia đình này là sao? Nguyên chủ tìm thấy gia đình của mình rồi à?

“Cậu kể lại cho tôi nghe xem.”

“Thì hôm đó cậu lỡ miệng nói với tớ là Lâm Hoài sẽ dẫn cậu đi tìm gia đình gì đấy, tớ nghe cậu nói là tìm thấy rồi. Cậu đi chung Lâm Hoài, lúc đi còn đi chung một cô gái nữa, tên gì ý nhỉ. À Hàn Yên Yên, các cậu đi cùng nhau, xong sau đó cậu lại nghỉ học mất tiêu, tớ sợ cậu nghĩ quẩn nên mới nghỉ học vài ngày đi theo cậu nè...”

Triệu Manh Manh luôn miệng nói, lại nhớ ra cái gì đó: “Mà tớ nói cậu nghe, không tìm được thì thôi, cậu đừng có buồn nhé. Nhưng quên rồi thì thôi đi, còn nữa cái tên bạn trai cậu ấy, tớ nghĩ là hôm đó do cậu lo lắng sẽ gặp gia đình cậu nên cậu không nhìn ra, chứ tớ đứng đằng sau nhìn rõ lắm, Lâm Hoài hắn ta có ý với Hàn Yên Yên đấy. Mà cuối cùng tớ cũng nhớ ra rồi Hàn Yên Yên cái người mà dây dưa với Trương Thế Khải hôm trước ở quán ăn ấy.”

Hàn Yên Yên?

Sao việc nguyên chủ tìm gia đình lại liên quan đến nữ chính rồi?

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy.

Lâm Hoài có ý với Hàn Yên Yên?

Thú, vị, thật.