Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.

Chương 8: Mèo nhỏ (1)




Trong cơn men say Tân Hoạt sắc mặt ửng hồng, cả môi cũng nhếch lên tạo thành một đường cong.

Nhìn số lon bia bị ném trên mặt đất nhiều vô số kể, không khí trong phòng cũng ngập tràn mùi men làm người khác say đắm. Ánh trăng trên cao, tròn vành vạnh chiếu xuống ánh sáng yếu ớt, cái bóng tròn tròn của nó bị chiếu ngược dưới mặt hồ, mặt hồ lay động làm cho một hình tròn cũng trở nên méo mó.

Xuyên qua ánh sáng của ánh trăng nhỏ, hai cô gái nằm vùi trên sofar, tay cầm lon bia trắng trẻo, miệng nhỏ luôn miệng cằn nhằn.

“Không phải là tớ khinh thường cậu, nhưng tớ thật không hiểu tại sao mà đột nhiên cậu lại trở nên giàu có như vậy thế?” Triệu Manh Manh trong cơn say lẩm bẩm, bấu víu lấy góc áo của Tân Hoạt kéo kéo.

“Sau đây là bản tin thời sự, rạng sáng ngày hôm qua đa số tập đoàn lớn bị trộm đột nhập, theo thông tin chúng tôi cập nhật được là cùng một người trộm. Tiếp đến là thông tin chi tiết, xin mọi người chú ý lắng nghe và đừng chuyển kênh...” Tiếng bản tin thời sự từ tivi lớn truyền đến, trên tivi hai người mặc trang phục chỉnh chu, ngồi trên ghế đôi tay chỉ vào hình ảnh bị trộm đột nhập đến thê thảm, còn có hình ảnh mấy người chủ tịch tập đoàn ngồi khóc.

Bản tin thời sự lớn tiếng kéo đến sự chú ý của hai người.

Tân Hoạt cười lớn, trong men say khiến đầu cô đau nhức không còn minh mẫn.

Triệu Manh Manh chép chép miệng: “Ồ, bị trộm đột nhập. Này, không phải cậu trộm đấy chứ. Không thể nào, nhiều tập đoàn như vậy, cậu mà là người trộm thì đã sớm bị đồ sát chết rồi. Nhưng cậu không được làm chuyện thất đức như vậy đó.” Nó tự nói, lại tự trả lời, đôi tay quơ quơ trong không trung tỏ vẻ không thể nào tin được.

Mà Tân Hoạt cũng không có đáp lại, cô đã say đến mức không biết trời đất gì rồi, cô nhìn lên trần nhà, cảm thấy trần nhà đang xoay vòng vòng khiến cô chóng mặt. Nếu Tân Hoạt tỉnh táo nghe những lời đó, có lẽ lúc này đã đem Triệu Manh Manh chém thành trăm khúc, mắng chửi. Ai là kẻ thất đức, cả nhà nó mới là kẻ thất đức.

“Tiểu Hoạt à... Hôm nay tớ thật sự rất buồn, nếu không có cậu tớ không biết làm sao nữa.”

Triệu Manh Manh cũng không để ý Tân Hoạt có đáp lại mình hay không, nó ôm lấy cánh tay cô, đầu nhỏ dụi dụi vào, tiếng nói buồn bã đã có chút vui vẻ, không biết vì say hay vì cái gì mà ngay cả cách gọi cô cũng thay đổi.

“Tiểu Hoạt à, cậu thật tốt với tớ.”

Trong lòng nó như có một dòng suối ấm chảy qua, sưởi ấm nó. Triệu Manh Manh nói bằng giọng mũi: “Yêu đàn ông thực mệt mỏi tiểu Hoạt à. Đừng như tớ bị người ta dụ dỗ, dắt mũi nhé.”

Tân Hoạt loáng thoáng nghe thấy lời nó, bĩu môi khinh thường đả kích: “Tôi mới không ngu ngốc như cậu.”

Triệu Manh Manh tỏ vẻ không hài lòng, cả người lăn lộn trên sofar mềm mại, đầy ấm ức: “Tớ không có ngốc.”

Không đợi Tân Hoạt đáp lại, nó lại nói: “Thật phiền phức. Không muốn nếm trải cảm giác đó xíu nào, rất đau buồn đó. Tiểu Hoạt à, hay là tớ yêu cậu nhé, như vậy là tớ sẽ không đau buồn rồi.”

Tân Hoạt ở bên cạnh mơ màng, đạp Triệu Manh Manh một cái, lực đạo không nhỏ khiến nó từ trên ghế sofar bay thẳng xuống đất.

“Cút.”

Giọng nói đầy lạnh lùng, song lại mặc kệ người dưới đất có biểu cảm gì, vùi cả người sâu vào trong sofar, nhắm mắt ngủ.

Phong cảnh mùa thu nhẹ nhàng, thoáng đãng.

Thời tiết thanh mát, mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu từng tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ.

Tân Hoạt trở mình một cái, ánh sáng chiếu vào khiến cô cảm thấy nóng rực, đầu đau như búa bổ, cô cử động vài cái, quyết định mở mắt ra, ánh sáng chói khiến cô phải nheo mắt lại, từng đợt kí ức bị bỏ quên chạy dọc qua đầu cô, Tân Hoạt đưa tay xoa xoa thái dương.

À, hôm qua Triệu Manh Manh bị thất tình, cô đã uống cùng nó.

Ánh mắt đảo qua mặt sàn, tình cảnh hết sức hỗn loạn khiến cô phải cau mày lại.

Mặc dù cô không mắc bệnh ưa sạch sẽ, nhưng hỗn chiến này quá sức chịu đựng của cô rồi, lướt qua người đang nằm ở sofar bên cạnh, Tân Hoạt nở nụ cười quái gở.

“Rầm.”

Cô đưa chân đạp một cái cả người Triệu Manh Manh bay thẳng xuống đất. Triệu Manh Manh ở dưới đất ngóc đầu dậy, gương mặt say ngủ lơ mơ.

“Tiểu Hoạt!!!” Triệu Manh Manh chu môi biểu tình, người này cứ đạp nó xuống sofar năm lần bảy lượt, ôi cái lưng nhỏ của nó thật muốn gãy làm đôi rồi.

“Kêu cái gì? Cuộc vui kết thúc rồi, mau xem cậu bày nhà tôi thành ra cái gì, hỗn chiến của cậu mau dọn cho tôi.”

Tân Hoạt trừng mắt một cái, đứng dậy từ trên sofar, vươn vai vài cái, chỉ đống bia lăn lốc dưới đất cho nó, xong lại xoay người lên cầu thang.

Như nhớ lại cái gì đó nhìn Triệu Manh Manh nói: “Phòng cậu, đi thẳng quẹo trái, phòng cuối cùng. Mau tắm đi cho tôi.” Nhìn bộ dạng lôi thôi lết thết của nó, cả cái đầu đang xù lên khiến cô không biết nên nói cái gì, còn đâu là hình dạng của phú nhị đại tập đoàn nhà Triệu chứ, không giống một chút nào.

Nói xong rồi, cô đi thẳng vào phòng mình bỏ lại Triệu Manh Manh ở đằng sau bĩu môi tức giận. Ngâm người trong bồn tắm lớn, nước ấm cùng mùi hương sữa tắm dịu nhè giúp cho căng thẳng trên người của cô tiêu biến đi.

Cô ngả người lên trên giường lớn, quả nhiên nằm trên giường vẫn là tốt nhất, cảm giác mềm mại bao phủ lấy người cô,, chăn đắp lên cả người chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, ấm áp làm cho cô nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cả đêm ngủ trên sofar cô ngủ không ngon giấc lắm, ngay lúc này cô đã bị cơn buồn ngủ đeo bám, rơi vào tìm thức.

Trong căn phòng lớn, cửa sổ bị rèm che phủ, tia nắng không thể xuyên qua một khe hở.

Lúc cô tỉnh dậy đã là giữa trưa, cảm giác đói bụng khiến cô thức giấc. Tân Hoạt lê bước xuống cầu thang, chân không mang dép, lòng bàn chân truyền đến cảm giác lành lạnh làm cho cô tỉnh táo hơn đôi chút, Tân Hoạt xỏ vào đôi dép có hình cá mập, đôi dép to lớn bao trọn lấy chân cô, tiếng dép lẹp xẹp vang lên trong phòng khách.

Cô ngồi trên sofar mở tivi đầy buồn chán. Triệu Manh Manh đã đi ra ngoài, vẫn chưa thấy trở lại.

“Meo.”

Trong phòng khách văng vẳng tiếng tivi, lại truyền đến thanh âm mềm mại, một thứ trắng muốt ở góc bàn tivi, cái đầu nhỏ nhô ra đôi mắt xanh biếc to tròn nhìn cô.

“Meo, meo...”

Thứ trắng muốt đó kêu hai tiếng, đôi chân bước ra khỏi góc bàn tivi, đi về phía cô, bước chân chậm rãi uyển chuyển, con mèo nhỏ bé, chân nó mang một chiếc chuông vàng, lúc đi ngay chân sẽ phát ra âm thanh “leng keng” của chiếc chuông đó, âm thanh rất vui tai.

Lúc nó đi đến gần Tân hoạt, cả người nó toát ra phong cách quý tộc. Tân Hoạt nhìn nó đầy chướng mắt.

Con mèo hoang từ đâu đến lại dám xuất hiện ở nhà bản tiểu thư?

Cô giơ chân, đôi chân thon dài trắng trẻo đạp lấy thứ trắng muốt đó một phát, cả người con mèo run lên kêu “meo” một tiếng.

Cô nhìn nó vài lần, đánh giá nó từ trên xuống dưới, đôi tay Tân Hoạt xoa xoa cái bụng đói. Bỗng cô có một ý nghĩ! Tân Hoạt nhìn con mèo nhỏ kia, cười đến quái gở.

Từ trước khi cô ở trên phi thuyền, cô đã được người khác nhắc đến là “sát thủ động vật” vì con động vật nào gặp cô cũng chịu chung số phận đó là: chết. Cũng không biết vì sao, trời sinh cô đã mang theo một tấm lòng ghét cay ghét đắng động vật, dù dễ thương, đáng yêu thế nào lọt vào mắt cô cũng là một sinh vật đầy đáng ghét.

Tân Hoạt ở trong phòng bếp loay hoay một hồi lâu, tay cô cầm một cái nồi, mùi hương thơm phứt toát ra từ cái nồi đó, loang truyền vào trong không khí, cái bụng đói meo của cô cũng reo lên đầy biểu tình.

“Tiểu Hoạt à, tiểu Hoạt ơi, tiểu Hắc à, tiểu Hắc ơi...” Triệu Manh Manh từ cửa lớn bước vào, còn chưa thấy người thì giọng nói đã truyền đến, nó tung ta tung tăng đầy vui vẻ, gọi tới gọi lui.

Nghe mùi thơm từ trong phòng bếp khiến nó có chút đói bụng, chạy ào vào phòng bếp.

Tự động lấy chén, múc một bát cơm to ngồi xuống bàn ăn đầy vui vẻ. Nó gắp thịt trong dĩa bỏ vào trong miệng, mùi vị đậm đà thơm ngon.

“Tiểu Hoạt à, cậu thật khéo tay nha, nấu ăn thật ngon.”

Triệu Manh Manh nhai nhai cơm trong miệng, lại gắp thêm một miếng thịt không khỏi cảm thán. Tân Hoạt ngồi ăn ở một bên cũng mặc kệ nó.

“À Tân Hoạt, cậu chăm sóc tốt cho tiểu Hắc không đấy?” Lúc nó đang ăn hăng say, bỗng dưng sực nhớ ra cái gì đó, đặt chén xuống bàn, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

“Tiểu Hắc?” Tân Hoạt khó hiểu hỏi lại.

“Chính là tiểu Hắc đó, tớ có nhắn tin cho cậu trông chừng nó, cậu không có đọc à.” Triệu Manh Manh ngẩn người, chỉ chỉ vào cái điện thoại đang nằm trên bàn ăn của Tân Hoạt.

Cô lấy điện thoại ra đọc, quả nhiên là có tin nhắn của Triệu Manh Manh gửi đến: “Tiểu Hoạt yêu dấu, nhớ chăm sóc mèo trắng thay tớ, tớ có việc đi một chút sẽ về, con mèo đó tên là tiểu Hắc, cậu có thể chơi đùa với nó một chút.”

Con mèo trắng muốt đáng ghét đó à? Còn cái gì mà tiểu Hắc? Bộ lông trắng muốt kia mà là tiểu Hắc à, phải gọi là tiểu Bạch chứ, con người này thực mù màu.

Trong lúc Tân Hoạt còn đang đen mặt suy nghĩ, thì Triệu Manh Manh phát hiện ra cái gì đó ở dưới mặt đất.

“A.” Nó bất ngờ a lên một tiếng, nhìn đống lông trắng của tiểu Hắc rơi loạn xạ trên mặt đất, sắc mặt lập tức biến sắc, khó khăn hỏi: “Tiểu Hoạt, cậu ghét mèo lắm à?”

Nhận được cái gật đầu của Tân Hoạt, cô còn bồi thêm một câu: “Chính xác mà nói là ghét động vật.”

Sắc mặt Triệu Manh Manh không còn tí huyết sắc nào, nhìn dĩa thịt ở trên bàn, đôi môi mấp máy: “Thịt... thịt... thịt...”

Không biết định nói cái gì, mà nó hoảng quá nên thành nói cà lăm.

Tân Hoạt nhìn dĩa thịt, lại nhìn Triệu Manh Manh, cô gật gật đầu, lại nói: “Đúng rồi, là thịt.”

“Tiểu Hoạt!!! Cậu thật tàn nhẫn!!!”

Triệu Manh Manh đứng phăng dậy, chén ăn đặt mạnh xuống bàn phát ra âm thanh va đập, nó đứng đó trợn to mắt, song đôi tay run rẩy lại đưa lên che mặt, nó thực muốn khóc mà.

“Làm sao?” Tân Hoạt thắc mắc, song lại nghĩ ra cái gì đó.

À, cô ấy đã biết rồi sao.

Tân Hoạt bĩu môi, xoay lưng vào bếp cầm theo cái dĩa thịt chỉ còn lại vài miếng, từ nồi đổ ra một dĩa thịt mới, lại tỉnh bơ đặt dĩa thịt lên bàn.

“Mũi cậu cũng thính nhỉ, biết tôi giấu nồi thịt ở ngay bếp không định cho cậu ăn. Tôi đã đổ ra hết rồi đó, công bằng nhé, không được nói tôi tàn nhẫn.” Tân Hoạt ngồi ngay bàn, đưa đũa gắp thịt trong dĩa, ăn một miếng rồi nói.

Triệu Manh Manh ngay lập tức muốn xĩu tại chỗ, không ngất xĩu thì cũng là thổ huyết ngay lập tức.