Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.

Chương 4: Sáng tỏ, xuyên vào tiểu thuyết.




Từ khi biết mình là nhân vật trong tiểu thuyết, Tân Hoạt quyết định đóng cửa tịnh dưỡng không gặp người.

Muốn khóc, cô cần thời gian để trấn tĩnh. Bảo sao lúc trước khi xuyên vào thế giới này lại có thiên đạo, thì ra chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi.

Cô cố gắng nhớ lại tất cả chi tiết của tiểu thuyết mà mình từng đọc. Hoàn cảnh Tân Hoạt tưởng như được làm nữ chính trong truyện, nhưng không cô chỉ là một nhân vật phụ trong chữ phụ, thật sự rất phụ, xuất hiện vài chương đã chết đi, chính bản thân nguyên chủ tự sát, nên cảnh sát đến điều tra không có gì nghi ngờ, kết luận là tự sát, cũng không có điều tra gì tiếp nữa, mọi chuyện kết thúc ở đó. Nữ chính của truyện này là Hàn Yên Yên, nam chính là Trương Thế Khải, hai người mà cô gặp ở quán ăn hôm qua.

Tiểu thuyết chỉ lướt qua nguyên chủ, không kể rõ, cũng không nhắc đến sau khi lên thủ đô nguyên chủ gặp phải chuyện gì. Có vẻ tác giả lúc này đã quên mất nguyên chủ rồi. Nhưng có một chuyện cô biết đến nhờ tình tiết truyện, Triệu Manh Manh đến tìm Tân Hoạt là vì nguyên chủ đã cứu cô ấy trong lúc gặp nguy hiểm, đáng lẽ cũng không có ý định cứu, chỉ tiện tay nào ngờ lại cứu được cô ta. Mặc dù không lấy thân báo đáp nhưng Triệu Manh Manh này lúc nào cũng bám lấy nguyên chủ, còn cho nguyên chủ nhận ba mẹ mình làm ba mẹ nuôi, quả thật có chí khí, có tình nghĩa chị em quá đi. Ba mẹ Triệu Manh Manh cũng vui lòng vì điều này, tính ra nguyên chủ chính là ân nhân cứu mạng Triệu Manh Manh rồi nên cả gia đình nhà Triệu lúc nào cũng mở rộng cửa lớn, dang tay đón chào, hoang nghênh nguyên chủ đến.

Nhưng nguyên chủ không có lúc nào cho cô ấy sắc mặt tốt, vì tính khí quái dị của mình, không hiểu sao Triệu Manh Manh đó vẫn luôn đeo bám nguyên chủ. Sau này lúc nguyên chủ mất, lại còn vì nguyên chủ mà đối chọi với gia tộc Hàn gia, mà Hàn gia là gia tộc của nữ chính, đối đầu với nữ chính thì như là đối đầu với nam chính, kết quả bị hai gia tộc lớn liên minh lại thật sự rất thảm, mặc dù có chút tổn thất nhưng mà dù sao gia đình Triệu cũng không phải thuộc dạng có tiếng mà không có miếng, họ là những người có thực lực thực sự, nên cuối cùng cũng yên ổn sống đến cuối tiểu thuyết.

Sau khi cô xâu chuỗi lại câu chuyện, Triệu Manh Manh này vì nguyên chủ mà đối phó với Hàn Yên Yên, chắc chắn cái chết của nguyên chủ liên quan đến nữ chính. Vậy nên bây giờ, nữ chính cũng là kẻ thù của cô rồi? Nhưng mà đối đầu với nữ chính, cô thực không dám đâu.

Tình tiết cô gặp ở quán ăn hôm qua là lúc nam chính bắt gặp nữ chính đi với nam phụ, hai người cãi nhau dữ dội, dữ dội đến mức cùng nhau lăn lộn trên giường giải quyết. Tân Hoạt có chút buồn cười, lời mắng của cô như vậy mà ứng nghiệm rồi?

Mà Tân Hoạt không biết, nhờ cô mà nam nữ chính bỏ qua cơ hội lăn lộn trên giường với nhau, tình cảm bắt đầu chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh. Cứ coi như có ý định lăn lộn trên giường, bất quá bị cô nói trúng thẹn quá hóa giận, nhà ai nấy ở đi?

Tân Hoạt mặc kệ tình tiết truyện diễn biến thế nào, cô ôm lấy cái gối lớn, lấy chăn phủ qua cả mặt mình, nhắm mắt ngủ.

Bóng tối từ từ buông xuống, cả người cô như muốn tan theo màn đêm chẳng còn lại gì.

[ Thông báo! ]

Trong lúc mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai Tân Hoạt vang lên một giọng nói, giọng nói có chút vô cảm, không mang theo cảm xúc xuất hiện trong màn đêm khiến người ta không tự giác mà nổi da gà. Tiếng nói quái dị, rùng rợn trong đêm. Tân Hoạt nghĩ rằng mình buồn ngủ quá mà hoang tưởng rồi, thế là cô tiếp tục nhắm mắt.

[ Thông báo, linh hồn 0554! ]

Tiếng nói khô khốc kia một lần nữa vang vọng lên trong màn đêm. Lần này Tân Hoạt chắc chắn rằng bản thân mình không nghe nhầm, tiếng nói đó còn gọi cả tên húy của cô ra kia kìa.

“Ai?” Cô bật dậy giữa giường, đôi tay quơ loạn xạ trong không trung, cố gắng nhìn vào màn đêm tăm tối, nhưng không thấy một bóng người nào cả.

Có ma!!!

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu của cô. Nhưng mà bản thân mình trước kia là linh hồn, có khác gì ma, còn phải sợ ma cỏ ở đây sao? Hừ, ngu ngốc.

“Ngươi là ai, đến đây làm gì? Muốn chết sao?” Hù dọa bản tiểu thư hay lắm sao, mà nửa đêm nửa hôm lại xuất hiện thế này.

[ Thông báo, linh hồn 0554 nhận lệnh. ]

Giọng nói đó vang lên một lần nữa, không giải đáp lấy câu hỏi của cô mà tiếp tục đưa ra mệnh lệnh.

“Nhận lệnh cái khỉ, là ma cỏ gì mau lăn ra đây cho tôi.”

[ Tôi là người nắm giữ quy luật trò chơi ở thế giới này, linh hồn 0554 tự tiện nhập hồn vào nhân vật Tân Hoạt. Vốn dĩ nhân vật Tân Hoạt đã tận số, nhưng linh hồn 0554 lại thay đổi tiên cơ, dẫn đến lổ hỏng của thế giới này. Vì thế linh hồn 0554 phải nghe lệnh tôi, phải nhận lệnh tôi hoàn thành nhiệm vụ, vá lại lổ hỏng, bằng không linh hồn của cô lập tức tan biến. ]

Từ không trung vang lên giọng nói tưởng chừng như đùa, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo không mang theo hơi ấm, âm thanh này là âm thanh của máy móc, đánh tan đi giọng nói hùng hồn của cô.

Tân Hoạt quyết định mặc kệ, cô vùi đầu vào gối, giả bộ như chưa nghe thấy gì, quyết định thực hiện nguyên tắc “tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không biết.”

Một giây sau giống như phát hiện được địch ý của cô, đèn trong nhà cô lúc bật lúc tắt, cứ chớp tắt, chớp tắt, nước trong nhà tắm cũng tự động nhỏ giọt trong bồn lan truyền ra tiếng “tí tách, tí tách” ghê rợn, cái tivi cũ kĩ kia vốn dĩ không mở được nữa mà lại tự động bật lên, màn hình trắng toát nhưng trong tivi lại vang ra tiếng.

[ Tôi nhắc lại lần nữa! Tôi là người nắm giữ quy luật trò chơi ở thế giới này, linh hồn 0554 tự tiện nhập hồn vào nhân vật Tân Hoạt. Vốn dĩ nhân vật Tân Hoạt đã tận số, nhưng linh hồn 0554 lại thay đổi tiên cơ, dẫn đến lổ hỏng của thế giới này. Vì thế linh hồn 0554 phải nghe lệnh tôi, phải nhận lệnh tôi hoàn thành nhiệm vụ, vá lại lổ hỏng, bằng không linh hồn của cô lập tức tan biến. ]

Tiếng của tivi liên tục lặp đi lặp lại lời nói này, âm thanh lạnh lẽo khô khốc kia như từng bước từng bước đánh vào tim cô.

Ngoài trời cũng bắt đầu vang lên tiếng sấm sét, sấm sét càng ngày càng lớn, dường như đang ở trên đỉnh đầu của cô, muốn bổ tan cô, đánh bay linh hồn cô.

Tân Hoạt từ trên giường đứng dậy, la hét, “Tôi làm! Tôi làm!!! Mau dừng sấm sét lại đi, tôi sẽ vá lại lổ hỏng, sẽ vá lại lỗ hỏng.”

Đùng, đùng. Đoàng. Tiếng sấm sét lớn dần, nổ vang bên tai cô, sét xuyên qua cả bức tường, đánh xuống đỉnh đầu cô, dòng điện chạy dọc xuống cơ thể, muốn đoạt lấy hơi thở của cô, trong không khí truyền đến mùi vị cháy khét.

Tân Hoạt: “...” Vì sao, vì sao, vì sao? Vì sao đồng ý rồi mà sấm sét vẫn đánh vậy ?

Cùng lúc đó, âm thanh lạnh lẽo lại vang lên lần nữa.

[ Xin lỗi, tôi lỡ tay. ]

Tân Hoạt hừ một cái, là xin lỗi đó sao, sao cô không nghe được một chút hối lỗi nào. Này, này, ngươi chỉ là một cái máy thôi, đừng khinh người như vậy chứ, đợi bản tiểu thư tìm được ngươi, bản tiểu thư sẽ bổ ngươi ra trăm mảnh.