Ngẫm lại cô gái Tân Hoạt này ngu ngốc như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại tự sát đi rồi? Tân Hoạt có chút khinh khi nguyên chủ, nể mặt cô ấy cho bản tiểu thư đây mượn thân xác, bản tiểu thư đại phát từ bi sẽ giúp cô ấy sống thật tốt.
Tân Hoạt mặc thêm chiếc áo khoát mỏng, quyết định ra khỏi nhà giải quyết cái bụng đói trước đã, có thực mới vực được đạo mà.
Nhưng ngay khi cô đang đứng ở cửa, bỗng chốc nhớ ra một vấn đề.
Cô làm gì có tiền…
Số tài khoản ngân hàng lên đến giá trị âm. Cô bỗng muốn vỗ tay tán thưởng, hừ, thực sự nghèo.
Tân Hoạt trước kia và bây giờ đều không có tiền, nghèo đến mức cạp đất mà ăn thôi.
Cảm thấy lòng rối như tơ vò, xoay người đi vào trong nhà bếp. Âm thanh lẹp xẹp của dép khẳng định sự sống của cô. Đôi bàn tay nhỏ mở tủ lạnh, đối lập với tủ lạnh cũ kĩ đôi tay trắng nõn như được đánh bậc lên. Xui xẻo thật, không có gì để ăn, tủ lạnh trống rỗng, còn không có cắm điện. Rõ là nghèo khổ, chẳng lẽ không có tiền đóng tiền điện luôn sao? Bỗng thấy cô nghĩ ra nguyên nhân vì sao nguyên chủ tự sát rồi, là quá nghèo rồi cho nên dù có sống cũng không sống được lâu nữa vì vậy mới tự sát chăng. Ngàn năm mới có thể xuyên không qua thân thể nào đó một lần, tại sao lại không xuyên vào một người nào giàu giàu chứ, lại xuyên qua một người nghèo kiếp xác như vậy, quả là xui xẻo mà.
Đói, không muốn suy nghĩ.
Chẳng lẽ vừa xuyên đến đã phải bỏ mạng vì chết đói sao.
Cô không can tâm mà.
Tân Hoạt bất mãn nằm dài trên ghế quyết định ngủ để quên đi cơn đói, lăn lộn một lúc lâu lại không tài nào ngủ được, quá đói, quá đói bụng rồi. Cô đưa tay với tới cái bàn bên cạnh, cầm lấy tờ báo, định dời sự chú ý của mình đi, nhưng đọc được đôi chút lại thấy càng đói bụng hơn.
Thịt.
Cô muốn ăn thịt. Thịt, thịt, thịt...
Hay là cô đi giết người, cướp của nhỉ?
“Cộc, cộc, cộc. Tân Hoạt, Tân Hoạt.” Đúng vào lúc Tân Hoạt lóe lên những suy nghĩ nguy hiểm, thì có một giọng nói ngọt ngào từ bên ngoài gọi tới, kéo cô trở lại hiện thực.
Ngay lúc đó Tân Hoạt khựng lại một giây phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt vì đói mà trở nên biến sắc lại càng trắng bệch, vì sao nghèo đến nỗi không có chuông cửa… Nghèo, nghèo, nghèo... Thôi mặc kệ còn không có đồ ăn để ăn, làm sao lại có thể có chuông cửa được chứ, có được cái cửa đã là may mắn rồi. Cô đứng dậy đi đến cửa, bật một cái cửa mở ra, là một cô gái. Gương mặt theo phong cách Châu Âu, nổi bật với mái tóc vàng của nắng, đôi mắt đẹp đẽ của cô ấy chớp chớp, đôi môi nở lên một nụ cười.
Trong chớp mắt, không thấy người đâu nữa, ở ngoài cửa trống rỗng, mà giờ đây trên người cô như treo thêm một tảng đá. Cô gái Châu Âu đó như con khỉ treo ở trên người cô, cả người như toát lên hào quang.
Hào quang cái khỉ gì, cô muốn nặng chết rồi đây này.
Buông cô gái kia ra. Trước sự ngỡ ngàng của cô gái, Tân Hoạt nhíu mày đánh giá con người xa lạ này, cố gắng lục lọi trong trí nhớ trước kia nhưng vẫn không có cô gái đó xuất hiện, trí nhớ trước kia đã dừng lại khi nguyên chủ lên thủ đô. Mặc dù không có trí nhớ, nhưng với sự thông minh, tài sắc vẹn toàn này của mình, cô lại biết được người kia là ai.
Triệu Manh Manh, người được in thật to trên tờ báo ban nãy cô đọc, người thừa kế của tập đoàn Triệu gia. Điều đặc biệt, gia đình Triệu Manh Manh siêu giàu, siêu giàu, siêu giàu đó. Nhưng cô gái này ăn ở không không chịu ở biệt thư dưỡng da đi, đến đây tìm cô làm gì? Ngửi thấy chút âm mưu, cẩu huyết. Nhưng thôi nể tình Triệu Manh Manh rất giàu, nên bản tiểu thư quyết định cho cô gái theo sau cô. Dù Triệu Manh Manh không đồng ý đi nữa, cô cũng sẽ quyết ôm đùi cô gái này, ai bảo cô nghèo quá làm chi. Làm người phải biết co biết duỗi mà, đã quá nghèo thì cần phải vứt hết mặt mũi thôi. Vậy thì giết người cướp của thì coi như bỏ đi, đu theo Triệu Manh Manh mặt dày một chút, có vẻ sẽ có cơm ngon ăn, áo đẹp mặc.
Càng suy nghĩ cả người Tân Hoạt càng hiện lên sát khí.
Triệu Manh Manh ở kế bên: “…” có chút lo sợ, cô ấy cảm nhận được ý nghĩ xấu xa của người đối diện. Là đang tính kế mình sao? Lại nhìn Tân Hoạt tươi cười một cái, nụ cười làm cho Triệu Manh Manh sởn cả gai óc.
“Manh, Manh Manh đúng không? Tớ đây, tớ là Tân Hoạt đây.”
Triệu Manh Manh nghe được giọng nói “ngọt ngào” của cô trong lòng càng thêm hoảng hốt, trước đây cô gái này rõ ràng lúc nào cũng cau có, làm gì cho cô ấy sắc mặt tốt bao giờ.
Sợ hãi quá!!! Đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Triệu Manh Manh lúc bấy giờ.
“Không cần biết cô đến đây làm gì. Mau! Mau! Mau dẫn tôi đi ăn đi, bằng không cô không được gặp mặt tôi nữa đâu. Tôi sẽ chết vì đói mất...” Trong lúc Triệu Manh Manh còn đang ngồi thiền chìm sâu vào cõi mộng mơ thì Tân Hoạt muốn đói chết rồi.
…
Sau khi no nê cái bụng nhỏ, Tân Hoạt cũng không định về, cô vẫn ngồi yên lặng ở quán cạnh bên lề đường. Mặc dù cô muốn đi ăn sang chảnh một chút, nhưng thôi vậy dù sao cũng là tiền của người khác, nên khiêm tốn lại. Tân Hoạt tự thấy hài lòng với sự biết điều của mình.
Triệu Manh Manh ngồi ở cạnh đánh giá kĩ càng cái quán cũ kĩ kia, gương mặt không biết biểu lộ như nào có chút khó coi, thôi mặc kệ Tân Hoạt thích ăn nên dù cũ kĩ cũng không thành vấn đề.
“Này Hàn Yên Yên, rốt cuộc em với cái tên Lâm Phương Triết đó là cái gì. Em đừng quên, em là người của tôi.” Chàng trai đứng ngay bên lề đường, cả người toát ra khí thế bức cung, gương mặt điển trai lại chỉ thấy một mảnh lạnh lùng, đôi tay thon dài đang nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái bên cạnh.
“Trương Thế Khải, anh lầm rồi, giữa tôi và anh không có gì cả, chẳng phải là do anh nói đó sao, mau buông tôi ra.” Cô gái vùng ra khỏi đôi tay đó, trên mặt có chút ướt át, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên gò má cô ấy.
“Tôi không buông, em là người của tôi, chết cũng là ma của tôi. Mau đi theo tôi về.”
Tân Hoạt ngồi ở bên cạnh nghe thấy âm thanh ầm ĩ muốn nhức cả đầu, từng câu từng chữ như rót thẳng vào tai cô, nghe rõ mồn một, cô nhìn cặp đôi đang cãi nhau phía trước đầy cảm thán, quả nhiên đặc sắc, ngồi quán lề đường thôi mà cũng nhìn thấy được câu chuyện ngôn tình. Chưa kịp cảm thán xong cô đột nhiên cảm thấy cái gì đó khác lạ, não bộ của Tân Hoạt lại một lần nữa xoay xoay chuyển chuyển. Không đúng, vừa rồi tên gì ấy nhỉ? Hàn Yên Yên? Trương Thế Khải? Lâm Phương Triết?
Phải không? Là cô nghe nhầm sao.
“Tớ nói cho cậu nghe, là Trương Thế Khải đó đại thiếu gia của công ty Thịnh Thế, giờ này lại còn giằng co với phụ nữ ở đường phố, không phải trên báo chí rất ca tụng anh ta sao. Hừ, gương mặt đẹp trai như thế xém chút tớ còn đổ anh ta đó, đối xử với con gái người ta như vậy thật là. Nhưng cô gái bên cạnh có chút quen mắt, tớ đã thấy ở đâu đó rồi...” Triệu Manh Manh ở bên cạnh cô cũng đang hóng hớt bên ngoài, vừa nhìn vừa sợ cô không biết nên phổ cập kiến thức cho cô nghe.
Lúc Triệu Manh Manh còn đang suy nghĩ rằng cô ấy gặp Hàn Yên Yên ở đâu thì tâm trạng của Tân Hoạt lúc này như muốn sụp đổ.
Mọi người biết gì không?
Chắc chắn là không biết rồi.
Khốn khiếp, tại sao lại quên được chứ. Trương Thế Khải, Hàn Yên Yên, Lâm Phương Triết đó là người trong tiểu thuyết mà cô vừa đọc cách đây không lâu. Còn cả Triệu Manh Manh nữa, Trương-Hàn-Triệu-Lâm tứ đại gia tộc gần như nắm quyền ở cả nước, nhiều thứ như vậy mà cô lại quên mất. Chẳng lẽ may mắn xuyên không một lần, lại xuyên vào tiểu thuyết à? Không phải chứ… Không muốn, không muốn, không không muốn. Bây giờ tự sát thì còn kịp không?
Tân Hoạt phắt một cái đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của Triệu Manh Manh, bỏ lại Triệu Manh Manh phải trả tiền ở đằng sau cô đi về phía hai người đó tâm trạng có chút tồi tàn.
“Cút cho khuất mắt bà, cãi nhau cái khỉ, lên giường mà cãi.” Tân Hoạt đi đến gạt hai người đang kéo nhau ra mỗi người mỗi hướng, còn cô thì đi thẳng về phía trước.
Thật tức chết cô mà.
Triệu Manh Manh, Hàn Yên Yên, Trương Thế Khải: “???” rốt cuộc đụng đến dây thần kinh nào của người đàn bà điên kia rồi?
Trên đoạn đường tối đen không một ánh đèn, cô đi xuyên qua bóng tối, tối đến mức mắt không nhìn thấy được gì. Đoạn đường âm u khiến người khác sợ hãi mà cô lại không chút sợ sệt đi ngang qua đó, trong lòng càng lúc càng thêm rối rắm. Cô tiện chân đá một cục đá dưới đất tựa như muốn đá bay đi cơn giận dữ, trút hết tất cả ra ngoài, mà đá còn chưa bay đi thì cô giống như nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn, trên đầu mũi chân truyền đến cảm giác đau nhức chưa từng có, cô đá trúng một tảng đá to, không phải một sỏi đá nhỏ bé mà là một tảng đá to, vậy là trong đoạn đường tối đen nghe thấy âm thanh văng vẳng, không khỏi quái dị.
“Aaaaaa...”
Đau, quá.
“Aaaaaa...”
Cô, xuyên, vào, tiểu, thuyết, rồi.