Trợ lý Lâm trở về cùng Tiêu Ngôn sau một chuyến bay dài, đầu óc hắn cũng có chút mệt mỏi, nhưng nhớ đến hạng mục chưa kịp xem lại không khép mắt nỗi, đối với việc làm công ăn lương này hắn rất nghiêm túc. Chỉ là mệt mỏi kéo dài quá lâu, hắn có chút không tỉnh táo nỗi, đi ra ngoài phòng thư ký, muốn uống chút nước.
Cầm cái cốc thủy tinh, cảm giác lành lạnh ma sát đầu ngón tay hắn, trợ lý Lâm bỗng dưng chú ý đến đại boss đáng lẽ nên nghỉ ngơi ở phòng làm việc lại đang khoát áo có vẻ như muốn ra bên ngoài, gương mặt đen kịt của đại boss làm hắn suy nghĩ.
“Sao ngẩn người thế trợ lý Lâm? Bị bệnh à?” Đồng nghiệp định vào uống nước, thấy hắn đứng chắn ở cửa mới lên tiếng, cũng theo tầm mắt hắn nhìn thấy đại boss đi ra bên ngoài.
“Không sao.” Trợ lý Lâm giật mình, lui ra khỏi cửa, cười ái ngại.
“Cậu thấy sếp mình dạo này cứ nắng mưa thất thường không?” Đồng nghiệp cũng không vội đi uống nước, ngược lại đi đến chỗ hắn lặng lẽ buôn chuyện phiếm.
“Cậu nên dừng lại đi, tò mò sẽ giết chết con người đấy. Hơn nữa đó là người để cậu có thể tám chuyện sau lưng sao? Không muốn làm công việc này nữa?” Trợ lý Lâm đứng thẳng người lên, một tay cầm ly nước, một tay đẩy đẩy gọng kính của mình, ngữ điệu lạnh đi rất nhiều.
“A… Xem như tôi chưa nói gì đi, tôi đi làm việc tiếp.” Đồng nghiệp ban nãy biết mình nói lỡ miệng, đành lái sang chuyện khác quay về phòng làm việc, ngay cả ý định đi uống nước ban đầu cũng quên mất.
Trợ lý Lâm thấy đồng nghiệp đã đi xa, hắn cũng quay về phòng trợ lý, đặt ly nước lạnh ở một bên, tay gõ bàn phím một chút bỗng dừng lại. Hắn nghĩ đến câu nói của đồng nghiệp, biết rằng tính tình sếp dạo này đúng là có hơi thất thường, dạo này hắn cũng bị sếp lạnh nhạt ra hẳn, có vẻ coi hắn như kẻ địch mà nhìn, lạnh lẽo đến nỗi hắn cũng ít đi vào phòng sếp. Hắn nhíu mày, xoa xoa thái dương, không biết vì cái gì lại lâm vào dòng suy nghĩ.
Bỗng hắn nhớ đến cô gái nhỏ có gương mặt thiên sứ hôm trước, giọng nói nhẹ nhàng rót mật vào tai, âm thanh du dương như tiếng nhạc piano, thân hình ngồi trên sofar cực kì nhỏ bé, dưới ánh mặt trời cười đến sáng rực, cong cong hai mắt hỏi hắn: “Anh thấy tôi thế nào?”
Phải nói đến ánh mắt lạnh lẽo của đại boss lúc đó, khuôn mặt than đen kịt của đại boss lúc đó, bây giờ hắn phải chịu sự lạnh nhạt này nguyên do có vẻ là vì cô gái kia nhỉ? Xem ra từ khi biết bí mật của sếp, hắn sống không yên ổn lắm.
Nghĩ đến bí mật của đại boss, gương mặt đang căng chặt của hắn cũng giãn ra, trên môi cũng mang ý cười. Ngày hôm đó trên mặt của sếp như được viết mấy chữ “Tôi thích cô ấy, cô ấy là của tôi, còn cậu cút” hắn thật không ngờ đến diêm vương mặt than kia thầm mến người khác lại trông ngớ ngẩn như vậy, một chút che dấu mình thích người khác cũng không thèm, ngược lại còn bị người ta cho ăn bơ đến ngấy, hắn có nên xuất chiêu giúp đại boss hay không? Theo hắn thấy với tính tình quái gở đó của đại boss, mà không được ai giúp đỡ hắn nghĩ cuộc cách mạng này không thành công nỗi.
Thấy diêm vương băng lãnh thông minh xuất chúng hay buông lời ức hiếp IQ của mình, hiện giờ lâm vào lưới tình ngớ ngẩn như vậy, không biết sao tâm trạng hắn tốt đẹp lên hẳn. Đúng là đáng đời tên diêm vương đó. Hắn có nên đi câu dẫn em gái nhỏ kia một chút không? Sắc mặt đại boss lúc đó chắc chắn rất thú vị.
Cưa em gái kia đổ thì thế nào nhỉ?
Trợ lý Lâm đang rất sung sướng, IQ đột nhiên quay về vang lên những hồi chuông cảnh báo nhiệt liệt, với sự thông minh và tài quyết đoán của hắn mà nói việc câu dẫn em gái nhỏ này không nên làm thì hơn, diêm vương kia đâu phải chỉ có hư danh, hắn không cần mạng nữa thì cứ làm. Nghĩ nghĩ, trợ lý Lâm liền cảm thấy không còn thú vị, đại boss à, thế lực của ngài ít đi một chút được không, cấp dưới của ngài hiện giờ muốn trêu chọc khi dễ ngài đó…
**
Một bên Tiêu Ngôn không hề hay biết mình bị nắn bóp ở trong trí tưởng tượng của trợ lý Lâm, hắn lái xe đến quán bar VIP.
Bên tai là tiếng nhạc bar xập xình quen thuộc.
Tiêu Ngôn như vị thần liếc qua đám người nhảy nhót lung tung nhìn thấy đối tường cần hẹn gặp, hắn cau mày đi đến bên góc đó.
“Sao không vào phòng vip?” Vì tiếng nhạc trong bar quá lớn, giọng nói trầm thấp mê người của hắn thuận lợi tan vào trong âm nhạc, giống như giọt nước nhỏ vào biển cả.
Người đối diện hắn không nghe thấy hắn nói gì, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt cau có của hắn cũng đủ để đoán được lời nói lúc nãy, cười cười trả lời, “Nói chuyện nơi này mới kích thích.”
Tiêu Ngôn thấy được có đàn quạ bay ngang đầu mình.
Kích thích… cách nói chuyện phải hét lớn vào mặt nhau mới nghe rõ này kích thích chỗ nào? Không phải tâm lý biến thái đi?
Hắn nhìn người đàn ông dang hai tay ôm hai người, thoải mái dựa vào ghế mềm như lạc vào tiên cảnh, vẻ mặt hưởng thụ giãn ra của cậu ta trông có vẻ rất sảng khoái, trái phải ôm ấp nhìn sơ qua không có mặc đồ phục vụ, hình như là khách tới quán chơi.
Nhìn người đàn ông trông như không thấy mình đang đứng, vẫn tiếp tục ý đồ trái phải ôm ấp, hắn lương thiện mở miệng nhắc nhở: “Minh Quân!”
Lần này có kinh nghiệm hơn lần trước, giọng nói hơi lớn, không bị tiếng nhạc bar lấn át nữa.
Minh Quân bỉu môi xua đuổi hai em ngồi bên cạnh mình, như cún con vẫy đuôi dọn chỗ cho hắn ngồi xuống, tay cầm ly rượu lắc lắc, nhấp môi một cái rồi mới cười đùa nói.
“Không cần khen trẫm, trẫm biết bản thân ưu tú.”
Sắc mặt Tiêu Ngôn đã đen nay còn đen hơn, mỗi lần gọi tên người đàn ông này hắn lại cảm thấy một lần nhục nhã. Bởi cái tên Minh Quân này giống như là khen các vị hoàng thường thời xưa vậy, minh quân, quân tốt nước lợi, hắn thật sự muốn chửi thề một câu để thỏa mãn căm tức. Đã qua nhiều năm nhưng mỗi lần gọi cái tên này, hắn đều phải nghiến răng nghiến lợi mà gọi.
Cậu thấy người đàn ông này không trả lời lại, cậu liền cảm thấy không thú vị nữa, đúng là khúc gỗ cứng nhắc không biết đùa giỡn: “Cậu gọi mình ra đây có chuyện gì để tâm sự?”
“Tâm sự? Cậu không nghĩ tớ đến để bàn việc làm ăn à? Sao tớ cảm thấy cậu gần đây giống như mấy bà tám ngoài chợ, ngoài việc nhiều chuyện, sao cậu không chú tăm làm việc bằng một phần đó đi.” Tiêu Ngôn bị bạn bè nắm thóp suy nghĩ, cảm thấy không được thoải mái, mở miệng phát hỏa.
“Ôi ôi ôi…thẹn quá hóa giận à, thôi cho tớ xin Ngôn tổng của tớ ơi, nhà tớ chỉ có một công ty nhỏ, không bận rộn trăm công ngàn việc được như ngài, ngoài việc bôn ba tám chuyện tớ còn có gì bận rộn chứ, nhưng mà ngài đừng có nổi giận rồi đem tập đoàn lớn của ngài ra đè chết công ty nhỏ xíu của tớ.” Tiêu Ngôn như quả bom chọc chỗ nào cũng muốn nổ, cậu thấy rất hứng thú, trào phúng cười cợt, nâng hai tay giả như đang lau nước mắt.
“Thôi đủ rồi.” Với công phu ăn không nói có của Phan Minh Quân kia, bao nhiêu năm nay hắn đã nếm đủ lắm rồi, nhưng với tính tình lạnh nhạt của mình, hắn thật sự không có cách nào nói lại cậu ta.
“…Vậy cậu gọi mình ra muốn bàn việc làm ăn gì?”
Minh Quân nâng niu ly rượu trong tay, nhấp một ngụm.
Tiêu Ngôn trở mặt: “Cậu nghiện kiếm tiền sao? Ra quán bar còn bàn việc làm ăn? Mình không thèm nhàm chán như cậu.”
Cậu: “???” Nếu không phải anh đã quen biết lâu với hắn, chắc chắn hắn là đàn ông thứ thiệt, bằng không bây giờ anh muốn nghĩ rằng hắn ta đang tới tháng đấy.
“…Vậy, vậy, còn có…việc gì nhỉ?”
“…” Bỗng dưng Tiêu Ngôn có chút không biết nói gì.
Không lẽ hắn lại nói với người anh em chí cốt rằng bản thân bị con gái lơ, muốn tìm cách gây chú ý à? Như thế thật sự rất mất mặt, hắn còn nhớ năm đó bản thân bị phụ nữ hạ thuốc, muốn cùng hắn lên giường ân ái, sau khi cái tên thần kinh này biết được đã đùa giỡn hắn tận một tháng trời, sau khi hắn đem Ngôn Nhất ra gây khó dễ với công ty của cậu ta, cậu ta mới bận rộn việc mà ngậm miệng lại.
Nếu hắn nói với cậu ta liệu cậu ta còn đùa giỡn hắn đến bao nhiêu tháng đây?
Đường đường là tổng tài bạc tỷ, Ngôn Nhất nổi danh, diêm vương của giới chính trị, làm mưa làm gió trong giới, ai nấy gặp hắn cũng phải nể mặt, nam thần ai ai cũng ao ước muốn có được, phụ nữ muốn cùng hắn lên giường nhiều vô số kể, thế mà lại bị một người phụ nữ lơ đi, xem như không khí, nói ra có khó tin quá không? Liệu, liệu, có mất mặt quá không?
Thấy hắn im lặng một lúc lâu, tính nhiều chuyện trỗi dậy cậu đoán mò: “Tập đoàn cậu phá sản?”
Hắn đen mặt: “…” Tập đoàn hắn vươn ra nước ngoài, còn đang thịnh vượn rất nhiều, không dễ sập.
Cậu chẹp chẹp môi, không phải phá sản, lại đoán: “Cậu mắc bệnh ung thư sắp chết?”
Tiêu Ngôn: “…” Bây giờ hắn muốn đánh người.
Minh Quân nhíu mày, tập đoàn không phá sản, cũng không bị ung thư sắp chết, lại đoán: “Cậu dây vào ma túy à? Không cai nghiện nỗi nên muốn chơi thêm? Muốn mượn tiền tớ không được đâu, Ngôn Nhất cậu giàu có như vậy, mua bao nhiêu chả được, công ty tôi nhỏ bé không đủ tiền cho cậu vét.”
Tiêu Ngôn: “…” cởi nút áo, xắn xắn tay áo, chuẩn bị đánh người.
“Khoan khoan khoan—chờ một chút, chờ một chút, cho tớ một cơ hội nữa đi—” Minh Quân giơ hai tay đầu hàng, cho cậu xin đi tên diêm vương này hễ đánh là đánh thật đấy, có đợt cậu trêu ghẹo có đôi câu, hắn ta bốc hỏa, dập cậu một trận nằm viện 1 tháng trời, cảm giác xương cốt đau đớn đứt lìa đó, cậu còn tưởng cả đời mình không đứng lên được nữa, nghe bác sĩ nói chỉ nứt xương nhẹ, cậu còn không tin, tưởng rằng bác sĩ chỉ an ủi bản thân, còn nằng nặc nhờ bác sĩ phải cố gắng chữa khỏi cho mình, bản thân vẫn còn trẻ không thể cứ mãi nằm xuống như thế… Từ đó về sau cậu rất thức thời, chỉ cần hắn chuẩn bị tư thế, bản thân có thể trốn liền trốn, không thể trốn liền năn nỉ, không phải cậu đánh không lại rồi sợ hắn đâu, người ta có câu quân tử động khẩu không động thủ mà, cậu là quân tử nên không động thủ với hắn thôi.
“Không phải phá sản, không mắc bệnh ung thư, không nghiện ma túy… vậy chắc bị phụ nữ lơ rồi.”
Thấy cánh tay đang giơ lên của hắn cứng đờ, cậu liền đoán chắc bản thân đoán trúng rồi, nếu bản thân còn đoán sai, chắc chắn bây giờ cả người bầm dập rồi. Cậu nâng tay lau mồi hôi trên trán, mặc dù hai người là bạn bè nhiều năm, nhưng mỗi lần hắn ta bốc hỏa, cậu thật sự sợ hãi.
Tiêu Ngôn giật giật khóe miệng, không xuống tay được liền thu tay lại, chậm rãi ngồi xuống ghế, vẻ mặt như có một bầu tâm sự không biết trải lòng cùng ai.
“Ha ha… vậy mà để tớ đoán trúng rồi?” Cậu kinh ngạc, ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế, mặc kệ không gian quán bar xập xình không thích hợp, anh tập trung hóng hớt: “Là ai? Tớ thật bái phục đó, là ai mà không bị núi tiền và gương mặt yêu nghiệt của cậu thu phục? Ha ha ha…”
Khóe môi Tiêu Ngôn giật giật, nhìn Minh Quân đầy thâm ý, có ai nói với cậu rằng bộ dạng cậu bây giờ trông rất vui vẻ không?
Tiêu Ngôn không được tự nhiên, càng cúi thấp đầu, thật thấp, thấp đến mức muốn rút đầu vào cổ, hắn liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “…Nếu vậy nên làm thế nào?”
Minh Quân: “Cái gì mà làm thế nào? Đương nhiên là phải xuất kích thu phục rồi, tớ thấy phụ nữ thời này mà không bị tiền và nhan sắc cậu thu phục thật sự rất hiếm. Nhất định phải chiến thắng trở về đấy!”
Tiêu Ngôn: “Nói nhảm, đương nhiên là tớ đã xuất trận rồi, nhưng mà cô ấy có vẻ… không thích tớ lắm.”
Minh Quân: “Vẫn không thích cậu?”
Tiêu Ngôn: gật gật.
Minh Quân: “Có phải người ta không hiểu ý cậu không?”
Tiêu Ngôn: “Không thể nào, tớ thể hiện rất rõ ràng mà?”
Hắn có biểu hiện rõ ràng chưa nhỉ? Rất rõ ràng cơ mà, chẳng lẽ cô không hiểu, không phải chứ…
Minh Quân: “Cậu đã làm gì con gái nhà người ta rồi? Sao lại ác cảm như thế?”
Tiêu Ngôn nói nhỏ: “Nếu đã làm được cái gì thì hay rồi…”
Minh Quân: “Cầm thú.”
Minh Quân lôi điện thoại từ trong túi, nhấn một dãy số, trong lúc Tiêu Ngôn còn đang không hiểu hành động của cậu thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng nhận máy.
Tiếng nhạc quán bar xập xình không nghe được giọng đối phương, chỉ nghe thấy thanh âm cậu vui vẻ buôn chuyện.
“Gia Lâm, tớ nói cho cậu biết, Tiêu Ngôn cậu ta bị phụ nữ lơ—”
Còn chưa kịp nói hết câu, Minh Quân đã thấy ngay má đau đớn, trời đất đảo lộn, trước mắt tối đen, từ bên trong mũi cậu như được bật công tắc, máu mũi một vệt đỏ thẫm thủy chung chảy ra. Gương mặt đẹp trai bị đỏ lên một mảng, cả người ngả ra sau, dựa hẳn vào ghế.
…Cậu, lại bị Tiêu Ngôn đánh rồi.