Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.

Chương 23: Ngoại khóa (2)




Thời tiết hơi se lạnh.

Tối hôm qua trời đổ mưa to, nước chảy thoáng xuống mặt đường vẫn chưa rút cạn, chốc chốc lại thấy các vũng nước đọng lại, đoàn người đi song song nhau, tiếng nói cười đều đều rõ ràng vang vọng, dưới hình ảnh ngược phản chiếu của mặt nước hình ảnh đoàn sinh viên hiện lên mờ ảo.

Mặt trời hừng đông đã ló dạng từ lâu, ánh nắng ấm áp soi sáng chiếu rọi, tia nắng màu vàng nhạt ôn hòa phủ xuống.

Trên tán cây xanh mượt, sương sớm lan tỏa hơi nước loáng bóng.

Không khí vừa mang chút ẩm ướt, vừa mang chút ấm áp.

Hai hiện tượng đối lập này làm cho cơ thể con người khó mà thích ứng, từng đợt mồ hôi khó chịu chảy dọc.

Tiếng bước chân đang vang vọng bỗng dừng lại.

Trước mắt là cánh cửa lớn được làm bằng sắt thép lâu đời, đã gỉ sét gần hết.

Kẽo kẹt…

Cánh cửa mở ra, bên trong không có một tia sáng như cánh cửa của địa ngục, bóng tối bao trùm lấy căn phòng, mùi vị ẩm mốc lâu đời chưa được dọn dẹp. Trong phòng bụi theo đó mà bay tới mịt mù, phong cảnh như bị phủ một tầng sương khói, làm những sinh viên đứng bên ngoài không khỏi nhảy mũi một trận, hít hít cái mũi đỏ ửng đầy cảm thán.

“… Gì đây?” Một học viên nữ không nhịn nỗi kêu lên.

Bên trong nhà kho, vật dụng chất chứa đầy khắp phòng, những dụng cụ “sạch sẽ” đến mức toàn thân đều chứ bụi, bám chất đen bẩn bẩn trông ghê rợn.

“Là vật dụng cần dùng, mau lấy ra rồi đem rửa sạch đi.” Một nam sinh trấn định hơn, thở dài một cái đem ý thức của mọi người kéo lại.

Đám học viên bắt đầu với tay đem dụng cụ đi ra ngoài, ai nấy vận chuyển hăng say đến mức cả người cũng trông bẩn bẩn.

“Má nó, nói đi ngoại khóa cái khỉ gì chứ. Thuê vật dụng như vậy, ông đây thà nằm đất ngủ.” Nam sinh buông tiếng mắng chửi, hối hận không thôi, hắn ta vừa dùng đôi tay quý báu của mình để mở cửa nhà kho, hiện giờ lòng bàn tay ngửi đến chỉ có hương vị sắt bị gỉ.

“Lều như vậy phải làm sao đây?” Nam sinh còn lại phụ họa nhìn vật thể màu đen không xác định được hình dạng lên tiếng.

“Ở nhà tôi đây ăn sung mặc sướng động một ngón tay còn chưa động, có bao giờ phải chịu khổ như vậy?” Nữ sinh xoắn xoắn lọn tóc, kiềm nén không được uất ức muốn khóc lên.

“Còn cái gì mà dựng lều, giáo sư đúng là vẽ chuyện.”

“Lại còn ngủ trong túi ngủ.”

“Giao lưu bạn bè tăng tình đoàn kết cái khỉ.”

“Sao các đàn anh chị khóa trên nói ngoại khóa rất vui vẻ?”

“Đúng là gạt người!”

Sinh viên bạo loạn muốn chạy:ヽ(`Д´)ノ.

Sau khi đến nơi ngoại khóa, cuối cùng sinh viên năm ba cũng bộc phát cơn giận. Bọn họ đã vẽ ra cảnh tượng trong trí não của mình khi nghe các anh chị năm tư nói về chuyến ngoại khóa.

Nào là, ở trong khu resort hạng sang, phong cảnh hữu tình, còn có suối ấm hưởng thụ, mệt mỏi có thể đi massage thư giản, buồn chán lại đi dạo khuôn viên trò chơi, đi phòng xông hơi, rồi còn hồ bơi trước nhà để bơi tùy ý, còn có biển bao bọc chiều chiều đi dạo biển dọc cát chụp ảnh, thiên nhiên như tiên cây cối xanh mướt. Còn nói nơi đây loại gì cũng có, ăn uống no say, ăn sung mặc sưởng, ngoài việc hưởng thụ thì chỉ là hưởng thụ, không chỉ thư giãn cả người lại còn bổ mắt, nói nơi đây chỉ toàn trai xinh gái đẹp.

Giả, giả dối. Tất cả chỉ là giả.

Cái nơi khỉ ho cò gáy gì đấy.

Nếu không phải tài xế nói đã đến nơi ngoại khóa, bọn họ còn tưởng mình bị lạc vào hoang mạc khô cằn ấy chứ.

Sinh viên năm ba giận dỗi, tụ thành một đám giải trừ uất ức của mình, bộ dạng muốn trở về nhà ngay lập tức.

Nghĩ cũng đúng, đại học A tuyển chọn theo hai tiêu chuẩn, một là học siêu giỏi, hai là nhà siêu giàu. Hầu hết vào đại học A này toàn là cậu chiêu cô ấm, không chịu nỗi cực khổ, hằng ngày ở nhà người hầu kẻ hạ, không động đến một ngón tay, thức ăn dâng lên tận miệng, đến trường không lo học hành, chọc phá, chiêu trò.

Hiện giờ ngoại trừ sinh viên năm ba, thì các sinh viên còn lại của đại học A đang bước vào giai đoạn kiểm tra. Hình thức ở đại học A có chút đặc thù, từ sinh viên năm ba đến năm tư, lâu lâu lại có đợt ngoại khóa, chỉ là phân theo đợt, chưa bao giờ chạm mặt nhau. Tin đồn ở nhà trường đầy rẫy, mặc dù có chút phóng đại, hoang đường, nhưng để dụ dỗ các sinh viên non nớt mắc bẫy, bọn họ cũng không có thu dọn tàn cuộc. Phần lớn sinh viên năm tư đang ngồi trong thư viện ôn bài vở, chuẩn bị một loạt kiểm tra ác liệt, nhưng tâm trạng họ đặc biệt vui vẻ, nghĩ đến đám nhóc ngây thơ ấy đang khóc ròng nơi ngoại khóa, bọn họ càng sảng khoái hơn hẳn.

“Bây giờ phải làm sao?”

Triệu Manh Manh thấy các bạn đồng lứa than thở không ngớt, chụm lại với nhau. Nó liếc nhìn Tân Hoạt một cái muốn trưng cầu ý kiến, tầm mắt rơi vào làn da trắng nõn căng bóng dưới ánh nắng nhàn nhạt, gương mặt tinh xảo, mộc mạc không dính chút phấn trang điểm, đôi môi hồng nhuận tự nhiên mộng nước, cặp mắt đào hoa to tròn chớp chớp, lông mi dài cong vút run nhè nhẹ theo mỗi lần chớp mắt, ánh mắt trong suốt thuần khiết không nhiễm bụi trần, nhìn qua một cái lại cuốn hút không thôi.

Triệu Manh Manh nhìn một cái liền ngẩng người, tự hào vì thần tượng của nó tuyệt vời, thầm buồn rầu, sao nó không được xinh đẹp tuyệt trần như thế a.

Tân Hoạt chẹp chẹp miệng, không biết hành động của mình đang khiến Triệu Manh Manh ghen tị vì nhan sắc của mình, cô nghĩ nghĩ: “Trước hết dựng lều.”

Đã đến đây rồi, cũng không còn đường về, dựng lều nghỉ ngơi trước mới là thượng sách.

Triệu Manh Manh ngưỡng mộ Tân Hoạt, thấy cái ‘chồi hình tam giác’ đã được ‘hai người’ phí sức dựng lên thật thành tựu. Thật ra cũng không phải phí sức gì mấy, có nữ thần đại học A nhan sắc tuyệt đỉnh ở đây làm sao nó phí sức cho được. Mắt thấy Tân Hoạt cầm lều chuẩn bị dựng, vừa động vào một ngón tay đã được nam sinh thét lên kêu dừng lại, bọn họ cảm thấy nữ thần không thể làm công việc ‘nặng nhọc’ này được, cho nên liền bảo cô để đó, đám nam sinh loi nhoi lúc nãy đã tụ hợp, đánh nhau giành công giúp nữ thần dựng lều, một đám nam sinh giành giựt một miếng vải dù nhỏ bé, thiếu chút nữa đánh đến kéo đứt tấm vải.

Triệu Manh Manh nằm bên trong lều, một tay cầm trái dưa leo xanh bóng cắn xuống, một tay lướt lướt điện thoại trong vô vọng.

Tân Hoạt nghe mãi tiếng răng rắc, nhớ đến mùi vị nhạt nhẽo khó nuốt, ngứa mắt, nghi hoặc: “Ngon lắm à?”

Triệu Manh Manh nói: “Không có mùi vị gì, hơi nhạt nhẽo, lợi ích duy nhất là đẹp da.”

Nói xong còn biểu tình cắn thêm một khúc nữa, tiếng răng rắc giòn giòn.

Cô bỉu môi: “Dạo này thiếu tiền lắm sao?”

“Làm sao cậu biết được?”

Triệu Manh Manh cảm thấy giật mình, mình túng quẫn thấy rõ như vậy?

“Thường ngày cậu sẽ ăn snack.”

“Đúng là có chút thiếu tiền.” Triệu Manh Manh khóc không ra nước mắt, từ khi cãi nhau với gia đình nó bỏ đi một mạch, không có về nhà, tiền trong thẻ cũng không còn lại bao nhiêu, còn phải trả tiền nhà cho Tân Hoạt, bây giờ nó thật khốn khó.

“Sao không nói tôi biết?” Tân Hoạt thoạt nhìn có vẻ tức giận, trừng mắt.

“Bởi vì… Khoan đã cậu định cho tiền tớ?” Mắt Triệu Manh Manh như có công tắc lập tức sáng chói.

Ôi đúng là tiểu Hoạt của nó, tình chị em không thể chia lìa, không uổng công nó đi theo Tân Hoạt, quả nhiên không có công lao cũng có khổ lao, Tân Hoạt vậy mà tính cho nó tiền…

Tân Hoạt buồn cười, gập sách lại, xùy một cái vừa nói vừa giơ hai ngón tay: “Không, tôi cho mượn, lãi suất 20%.”

Triệu Manh Manh (๏_๏)/: “…” Mẹ nó, cho mượn thì thôi còn lấy lãi suất, chị em không thể chia lìa cái khỉ, đồ gian thương máu lạnh vô tình, những suy nghĩ vừa nãy coi như chưa từng có đi, tiểu Hoạt tôi thất vọng về cậu…

Triệu Manh Manh ở trong lòng đã quyết định không để ý đến cô nữa. Nhưng ngay sau đó lại thay đổi, ngó sang Tân Hoạt đang nằm dài đọc tiểu thuyết, nói: “Tiểu Hoạt, cậu không thích ăn dưa leo hả?”

“Ừm, vị nhạt như nước ốc.” Tân Hoạt không bận tâm dùng giọng mũi đáp lại.

Không biết lôi từ đâu, Triệu Manh Manh lôi ra một cuốn sổ con, tay cầm bút chăm chú hí hoáy viết, thần thần bí bí.

Ít lâu sau đám nam sinh năm ba nhận được lệnh triệu tập, lật đật chạy đi đâu đó, một tập thể đông đúc cứ thế theo một hướng chạy, gấp gáp còn không quên mắng chửi nhau.

“Mày cút đi.”

“Mày như thế mà dám mơ tưởng?”

“Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.”

“Cút đi thằng khỉ…”

Một đám nam sinh tập trung thành hàng, chen lấn nhau để đứng ở vị trí đầu. Trên bục đất cao cao ghồ ghề, cô gái chống chân nhìn xem trào phúng.

“Mau nói đi chứ?” Nam sinh đợi mãi cũng tức giận rống lên với cô gái.

Một khắc trước như nữ bá vương, một khắc sau đã bị quát mắng. Lúc này Triệu Manh Manh mới giật mình thu lại vẻ mặt lúc nãy. Nó chỉ muốn đóng giả cao thượng một chút thôi, sao khó thế, bình thường không phải Tiêu Ngôn và Tân Hoạt đều làm rất dễ sao?

Triệu Manh Manh nâng nâng hai tay, xòe ra phía trước, lớn giọng: “E hèm… tiến hành nghi thức!”

Đồng loạt các nam sinh tay lục vào túi, xấp tiền móc ra đã trao vào tay nó, hai mắt nó cong cong hình lưỡi liềm, nhìn tiền đầy ắp cười không khép được miệng. Tình cảnh hiện giờ người không biết nhìn vào còn tưởng sinh viên bị trấn lột, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện, cả hai bên đều tình nguyện, ngược lại đám sinh viên kia ánh mắt như đèn ô tô rực sáng.

“Được rồi.” Sau khi gom hết tiền nam sinh ở đây, Triệu Manh Manh mở cuốn sổ lúc nãy đã viết, các nam sinh ở dưới thấy nó làm thao tác này, tay cũng lục túi móc cuốn sổ con của mình ra, nghe giọng của nó đều đều đọc: “Tân Hoạt thích ăn lẩu chua cay, thích ăn gia vị chua cay, thích gà rán, thích trái cây, ghét ăn dưa theo, ghét nói nhiều, ghét vô dụng…”

**

Dưới ánh nắng ban trưa chói chang, các nam sinh hăng hái cầm sổ con quay về lều của mình, trên đường đi còn không quên công kích nhau đôi lời. Sau khi mọi người tản đi hết, Triệu Manh Manh mới hưng phấn đếm tiền. Nhìn số tiền dày cộm ở trong tay mình nó không khỏi vui sướng, mặc dù làm việc này có chút chột dạ, bán đứng, nhưng là mấy thông tin mật của Tân Hoạt nó thề một chữ nó cũng chưa khai ra, tình cảnh nó hơi thiếu thốn chút đỉnh, mới nghỉ ra cách kiếm tiền trái lương tâm này…

“Tiền nhiều không?”

Triệu Manh Manh hai tay đang nhanh chóng đếm đếm, nghe thấy có người đặt câu hỏi liền trong vô thức trả lời: “Vô cùng nhiều…”

“A?” Sau đó liền phát hiện có gì đó không đúng, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thấy Tân Hoạt đứng sừng sững ở đó, ánh mắt cô mềm mại nhu thuận, trên môi cũng nở nụ cười nhàn nhạt, mái tóc được cột cao của cô bị bao bọc trong cái nón màu trắng, trên người mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, đứng ngược hướng với mặt trời nhưng không bị mờ nhạt.

“Tiểu… tiểu Hoạt...” Triệu Manh Manh lắp bắp tên cô trong vô vọng, ngó thấy nụ cười của cô lập tức sợ hãi, nụ cười ôn nhu này thật sự chứa dao, “Tớ biết sai rồi… cái gì bí mật của cậu tớ đều không có nói… cậu tha lỗi cho tớ… tớ hứa sau này sẽ không làm thế nữa… à không… không có sau này…”

Tân Hoạt mỉm cười nham hiểm: “Không sao, tôi thấy cậu làm rất tốt ấy chứ, cách kiếm tiền này cứ tiếp tục phát huy.”

“…Thật sao?” Nó có chút không tin được hỏi lại.

“Đương nhiên, tôi sẽ cung cấp thông tin cho cậu tất tần tật, cậu cứ việc đi bán. Thế nào?” Giọng nói của cô hiền hòa khó thấy.

Mặc dù cảm thấy đây như một cái bẫy, nhưng sức quyến rũ quá lớn, nó liền nói: “Đồng ý.”

Tân Hoạt gật gật: “Ừ cứ việc bán, về chia phần tiền tôi bảy cậu ba là được.”

Triệu Manh Manh: “???”

Tiểu Hoạt, cậu là đồ gian thương ăn xương máu, phong kiến áp bức dân lành, cậu làm như thế có thấy lương tâm cắn rứt hay không? (╥﹏╥)