Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.

Chương 21: Ngôn Nhất (2)




“Khụ khụ…” vờ ho hai tiếng, nhìn người đàn ông chăm chú làm việc nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay gọi tôi đến… dự án kia có gì muốn bàn lại sao?”

Hắn nghe cô hỏi, mới ngước lên nhìn, tựa như hơi mệt mỏi dựa người vào ghế, êm ái thoải mái mày cũng giãn ra: “Dự án kia à? Không có việc gì muốn bàn.”

“Vậy anh gọi tôi đến đây làm gì?” Cô đoán không ra ý của hắn.

Tiêu Ngôn không mất kiên nhẫn, nở nụ cười tỏa sáng, trong phòng không có gió chỉ có ánh nắng len lỏi chiếu lên nụ cười của hắn, trông càng thêm chói mắt, hắn liếm môi, môi mỏng nhếch lên: “Gọi em đến, đương nhiên là vì muốn gặp em.”

Còn chưa để Tân Hoạt mở miệng, hắn có chút không tin tưởng nói tiếp: “Chẳng lẽ em không muốn gặp anh hay sao? Không thể nào, anh đẹp trai như vậy…”

Tân Hoạt: “…” Đúng là không muốn gặp.

Xin thỉnh tự trọng.

Sợ đả kích lòng tự trọng của người đàn ông kia nên không nói ra.

Tân Hoạt ngẫm lại trong lòng, chắc chắn là ngày hôm đó đạn không chỉ bay vào tay hắn, mà còn bay vào đầu hắn nữa. Thần kinh vốn dĩ đã có vấn đề, lại ảo tưởng. Không được, không thể để nhà họ Triệu đoạn tuyệt như thế, chỉ có một thằng con trai, bây giờ lại bị thần kinh, nói ra không biết còn sốc như thế nào cơ chứ. Dù sao cũng là lỗi của mình, cô đành bỏ chút tiền của thuê bác sĩ giỏi giỏi về trị cho hắn vậy. Thầm đem bệnh viện mà hắn đã chữa trị ra mắng, không có chuyên môn còn đi khám bệnh, thần kinh hắn có vấn đề còn không chữa trị kịp thời, bây giờ hắn có chút điên điên khùng khùng rồi kia kìa.

Ánh mắt Tân Hoạt nhìn Tiêu Ngôn ngày càng biến hóa, cả người cô dựa vào ghế không nói lời nào, đang đồng cảm với bệnh tình của hắn, từ cổ họng không thốt lên nỗi mấy lời nhẫn tâm.

Tiêu Ngôn đang nói chuyện cũng ngửi được mùi nguy hiểm.

Hắn đột ngột xoay người, không muốn nhìn thấy không khí lạ lùng toát ra từ người cô, nhanh chóng chuyển đổi chủ đề.

“Nếu mệt mỏi thì vào phòng nghỉ của anh nghỉ ngơi đi.”

Ném lại câu nói đó, cũng mặc kệ cô mà tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Tân Hoạt hóa đá.

Hắn rảnh rỗi như vậy à? Lúc đầu cô còn tưởng hắn đang trêu mình, bây giờ thật sự là gọi cô đến chỉ vì muốn gặp cô thôi sao? Không còn nguyên nhân khác? Nè nè, ai mà rảnh rỗi như hắn chứ, cô cũng rất bận được chưa? Tưởng cô là cái gì, gọi thì đến sao? Mặc dù đúng là như vậy, nhưng là cô đang lo cho núi tiền của mình gặp vấn đề gì? Còn nữa, hắn vừa nói cái gì? “Nếu mệt mỏi thì vào phòng nghỉ của anh nghỉ ngơi đi.” Mệt mỏi thì cô sẽ đi về, vào phòng nghỉ của hắn làm cái gì.

Khoan đã…

Phòng… gì chứ?

Phòng nghỉ, phòng nghỉ, phòng nghỉ…

Đó không phải là nơi mây mưa của các vị tổng tài trong truyền thuyết sao, vào đó không phải để ân ái với nữ chính à.

Tân Hoạt cúi thấp đầu suy nghĩ, kí ức vột lướt qua hàng loạt tư thế ái muội, gương mặt cũng vì suy nghĩ nhiều mà nổi lên một tầng đỏ hồng đáng yêu, đầu nhỏ cúi thấp của cô cũng muốn bốc khói. Liếc nhẹ ánh mắt về bàn làm về, thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn vào tài liệu không để ý đến cô thì thở phào. Mắng bản thân mình đen tối. Còn chưa kịp thu mắt nhìn về, thì Tiêu Ngôn ở bàn làm việc như cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, hắn cũng ngước lên, chạm mắt với cô. Trong một giây phút nào đó, Tân Hoạt dường như nghĩ hắn có phép thuật đọc suy nghĩ của người khác, thử nhìn gương mặt cái gì cũng hiểu rõ của hắn xem, thật gợi đòn.

“Làm sao? Xem ra tiểu Hoạt không muốn đi phòng nghỉ, nghỉ ngơi nhỉ? Em muốn đi phòng nghỉ làm chuyện gì khác sao?” Tiêu Ngôn trong mắt toàn là ý cười, tà ác đánh giá Tân Hoạt, học theo biệt danh của Triệu Manh Manh nói. Khuôn mặt hồng hồng đáng yêu của Tân Hoạt càng lúc càng đỏ vì lời trêu ghẹo của hắn.

“Anh, anh, anh… ai, ai, ai…” Tân Hoạt nổ bùng một cái trong đầu, tuy là cô đọc truyện như thế khá nhiều, nhưng là kiếp trước cũng chưa từng trải qua, kiếp này nghe nói như vậy vẫn cảm thấy thẹn thùng, lắp ba lắp bắp một hồi lâu vẫn cảm thấy nghẹn ngào khó nói nên lời.

Anh ta điên rồi, ai muốn làm chuyện khác chứ!

Không phải bây giờ trong mắt hắn hiện giờ cô trở thành một người rất phóng đãng đang mời gọi đấy chứ? Mặc dù cô đọc hơi nhiều truyện như thế, nhưng bản thân vẫn còn trong trắng chưa có trải qua… Thấy vậy, Tân Hoạt có hơi ủy khuất. Rõ ràng cái gì cô cũng không biết nha.

Thấy Tân Hoạt thẹn thùng sắp hóa thành vũng nước trôi đi trên ghế sofar, Tiêu Ngôn mới cười trừ giải vây: “Vẫn là thôi không nên trêu ghẹo em mặt mỏng. Tiểu Hoạt có muốn ăn bánh không, anh kêu người đem vào.”

“Ừm… cũng được…” Tân Hoạt ngẩng đầu, cũng không quan tâm xưng hô bị hắn biến đối, thẹn thùng vẫn còn một tầng hồng trên mặt, nhỏ giọng đáp ứng. Cho dù bây giờ hắn nói cái gì cô cũng đều đáp ứng, chỉ cần đừng nói về cái đó nữa. Da mặt cô thật sự chịu không nổi.

Nghe được sự đồng ý của cô, hắn ấn nút gọi.

“Trợ lý Lâm, đem bánh và nước đến.” Giọng hắn đều đều, nói chuyện với ai cũng lạnh nhạt. Người hắn gọi là trợ lý Lâm, đã làm việc ở đây nhiều năm, chịu được diêm vương như hắn đương nhiên là người có sức chịu đựng cao, còn trẻ mà tài giỏi, được hắn rất ưa chuộng, công việc quan trọng đều giao cho anh ta làm, kết quả thù được rất vừa lòng hắn.

Lâm trợ lý rất nhanh đã bước vào, trên tay còn bưng theo một mâm nhỏ, làm việc nhanh gọn, năng suất cao, từ khi Lâm trợ lý bước vào chuyện ngượng ngùng liền bị Tân Hoạt quẳng ra sau đầu. Cô chăm chú quan sát gương mặt góc cạnh của trợ lý, thầm nuốt nước miếng. Than ở trong lòng, mỹ nam tuyệt sắc là đây chứ đâu.

Thử hỏi xem, cái công ty Ngôn Nhất này yêu cầu tuyển chọn là gì vậy, ai nấy cũng có sắc đẹp cả. Tiêu Ngôn thì không phải bàn cái, đến trợ lý của hắn cũng xuất sắc như vậy, nhớ đến nữ lễ tân cũng không tầm thường, vậy những nhân viên khác thì sao, chẳng lẽ ai ai cũng đẹp đẽ như thế.

Thiết nghĩ công ty này nên đổi tên thành “động bàn tơ”.

Bánh bích quy, và nước ngọt ở trên bàn không nhận được cái nhìn nào của cô, như bị lãng quên nằm trên bàn lạnh. Tân Hoạt thủy chung nhìn ngắm góc cạnh của trợ lý Lâm, lại nuốt thêm một ngụm nước miếng, buột miệng hỏi: “Không biết trợ lý Lâm còn độc thân không?”

Câu hỏi vừa thốt ra đồng loạt làm cho người trong phòng cứng đờ.

Lâm trợ lý cười gượng, thấy cổ họng đau buốt, thiếu chút nữa không tìm được giọng nói của mình: “Tôi vẫn độc thân.”

Không biết là Lâm trợ lý có phải suy nghĩ nhiều hay không, nhưng kể từ sau khi hắn trả lời, liền thấy không khí trong phòng lạnh xuống rất nhiều, sóng lưng đang thẳng đứng của hắn ta giống như bị gai nhọn đâm vào, đau đớn mờ ảo. Lâm trợ lý cảm thấy nhiệt độ điều hòa chắc chắn bị giảm, hắn càng lúc càng thấy lạnh, lạnh cực điểm là khi cô gái nhỏ ở trên sofar cười cong mắt nói: “À, thế hả. Trợ lý Lâm đẹp trai như vậy mà vẫn chưa có người yêu à. Tiếc nhỉ? Anh thấy tôi thế nào?”

Một lần nữa trợ lý Lâm cảm thấy bị uy hiếp tính mạng, hắn đột nhiên tìm kiếm nguyên nhân làm hắn lạnh sóng lưng, quay lại nhìn bàn làm việc một chút, thấy ánh mắt đen thăm thẳm của sếp hắn đang chăm chú nhìn đằng này. Trợ lý Lâm gắng sức nuốt nước bọt, hít một ngụm khí lạnh, thở ra một hơi: “À tôi bỗng nhớ mình còn công việc chưa làm xong. Tôi phải nhanh chóng hoàn thành mới được.”

Sau đó hắn ta như bị ai rượt đuổi mà co giò chạy đến cửa, dù hoảng hốt cũng không quên lịch sự đóng cửa lại. Lúc cảnh cửa căn phòng của sếp đóng lại, hắn mới thấy hơi lạnh biến mất. Trợ lý Lâm sờ sờ mũi, nhớ lại mọi việc, nghĩ đến ánh mắt của diêm vương kia, bỗng thoáng nở nụ cười. Hình như, hắn vừa phát hiện ra bí mật của sếp nhỉ?

Tân Hoạt ngẩn người, đôi tay bất giác sờ sờ khuôn mặt. Dọa người như vậy sao? Cô thấy nhan sắc của bản thân rất tốt, có thể dùng mặt kiếm cơm, sao lại dọa trợ lý Lâm bỏ của chạy lấy người như vậy? Dù trợ lý Lâm nói là còn công việc chưa hoàn thành, muốn hoàn thành sớm, nhưng cũng không cần chạy nhanh như vậy. Là bị cô dọa sợ sao?

“Còn ngẩn cái gì, mau ăn đi.” Tiêu Ngôn ngồi ở bàn làm việc, cau mày, ngón tay theo nhịp điệu gõ gõ trên mặt bàn như có chuyện suy nghĩ, thấy cô vẫn ngẩn người thì càng bực bội, vội vàng cất tiếng nói. Một màn lúc nãy hắn đã thu vào trong mắt, tai nghe rất rõ.

Tân Hoạt “A” một tiếng, cúi đầu ăn bánh. Cô cũng cảm thấy hôm nay có chút lạnh…

Bỏ một miếng bánh bích quy vào miệng, nhai nhai, hương vị ngon ngọt đủ làm cô lãng quên câu chuyện lúc nãy, thỏa mãn giãn mày, nhưng thấy bánh bích quy cũng bị hun hơi lạnh, liền hỏi: “Anh giảm nhiệt độ điều hòa à?”

Tiêu Ngôn vẫn theo nhịp điệu gõ ngón tay trên mặt bàn, hắn đang cân nhắc cái gì đó, nghe cô hỏi vội nhíu mày, âm thanh lạnh nhạt cũng thiếu đi sự nhiệt tình như ban nãy: “Không có.”

“Sao tôi cứ thấy lạnh lẽo thế nào ấy nhỉ?” Tân Hoạt cúi đầu, nhìn bánh bích quy trên dĩa và ly nước ngọt kế bên, tự hỏi một câu.

Tiêu Ngôn cúi đầu nhìn tài liệu, lạnh nhạt hừ một tiếng.

**

Lần thứ hai được Tiêu Ngôn rảnh rỗi gọi đến, Tân Hoạt đã quen cửa quen nẻo đi đến phòng làm việc trên tầng cao của hắn. Có vẻ như lần này hắn đã chu đáo thông báo hay sao ấy, mà nữ lễ tân mới được thay vào lại niềm nở đón tiếp cô, cũng không ngăn chặn mà lịch thiệp chỉ tay về hướng thang máy mời cô đi.

“Tổng giám đốc đang đợi cô, mời cô đi hướng này.” Nữ lễ tân mới thay nở nụ cười thương mại, giọng nói phái nữ đều đều mềm mỏng.

Còn muốn đưa cô đến tận phòng tổng giám đốc, liền bị cô trở tay từ chối. Phải nói Tân Hoạt bị thái độ niềm nở đón tiếp này dọa sợ, gương mặt hồng hào giờ có chút trắng bệch, thà rằng cứ lạnh nhạt mà đón tiếp cô đi, đằng này cứ ưu ái như thế làm cô hơi hoảng sợ. Giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mà cô lại không dám ăn.

Tiếng thang máy đang từ từ đóng, lúc thang máy còn chưa đóng hẳn cô thấy một bóng dáng quen thuộc nhếch nhác ở phía sau, khi thang máy đóng cô còn sững sờ.

Tân Hoạt theo thói quen liếm môi, nhìn số tầng nhảy lên của thang máy đầy thâm ý. Bóng dáng lúc nãy nếu cô không nhận lầm thì là của nữ lễ tân hôm trước, Tiêu Ngôn thật sự làm theo lời cô nói. Nhìn bộ dạng lúc nãy của cô tay bỗng dưng cô có chút mủi lòng. Còn đâu sự sinh đẹp khinh thường người khác như lúc trước nữa, tóc cô ta bết lại đầy mồ hôi, trên gương mặt cũng có mồ hồi lấm tấm nhiễu xuống, giống như không có trang điểm nhợt nhạt đến sợ, tay còn ôm một thùng lau nhà cỡ lớn, nhìn cách cô ta nhíu mày thì thùng lau nhà kia thật sự không nhẹ chút nào. Xem ra đã bị giày vò không ít, mặc dù hơi mủi lòng nhưng cô không nghĩ sẽ xin giúp cô ta. Còn nhớ cô đã từng nói “cho cô một cơ hội cuối cùng” nhưng là cô ta nhất nhất không chịu, ngậm quả đắng cũng không phải hoàn toàn do cô mà ra.

Đứng trước cánh cửa gỗ phòng Tiêu Ngôn, cô đưa tay gõ gõ.

“Vào đi.”

Giọng hắn từ bên trong vẫn lạnh nhạt như cũ, cô mở cửa phòng ra, từ tốn đi vào.

“Em đến rồi à?” Hắn nhìn thấy cô đi vào, môi nở nụ cười lấy lòng, hỏi hỏi.

“Mắt của anh không thấy sao còn hỏi?” Tân Hoạt trả lời đáp lại, thuận thế ngồi xuống ghế sofar.

Tiêu Ngôn cũng nhận thấy bản thân hỏi hơi dư thừa, không tức giận với lời nói của cô, ngược lại nụ cười còn như được tiếp thêm, chói lóa mắt nhìn.

Tân Hoạt nheo mắt, muốn át đi cảm giác chói mắt từ nụ cười của hắn, không nhịn được cũng hỏi hắn: “Anh nói với lễ tân đấy à?”

“Đúng rồi, đặc biệt chào đón em. Thế nào, ổn không?” Hắn ngồi ở bàn làm việc gật gật đầu, cả người dựa vào ghế dựa thả lỏng, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.

Tân Hoạt vuốt trán: “Đặc biệt chào đón làm tôi sợ hết hồn. Thôi anh vẫn nên để họ làm việc như thường đi, bình thường tôi bị hắt hủi quen rồi, bỗng dưng được đón tiếp như vậy làm tôi sợ hãi một phen đấy.”

Tiêu Ngôn giống như là nhớ đến thái độ nữ lễ tân lúc trước, tâm trạng hắn cũng đè nén theo: “Có anh ở đây, sao lại để em bị hắt hủi.”

Cô bĩu môi, lời đường mật từ miệng hắn cô đã quá quen thuộc. Gặp nhau với tần suất như vậy, cô như được tiêm miễn dịch, nghe lời như thế mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

“Gọi tôi đến đây lại có việc gì?”

“Đương nhiên là muốn gặp em… Không có việc gì thì không thể gọi em sao?” Hắn bị cô lạnh nhạt, bày ra bộ dáng ủy khuất, hai tay chống lên cằm, ánh mắt đáng thương.

“Không thể!” Tân Hoạt không thèm nói lời dư thừa với hắn, cũng không thèm liếc mắt một cái đến bàn làm việc. Thật ra, bộ dáng đó cô chịu không nỗi, bệnh nhan khống của cô sẽ trổi dậy mất.

“Thế, anh kêu người đem bánh nước vào cho em nhé?”

Tân Hoạt hai mắt lóe sáng, nhớ đến trợ lý Lâm cực phẩm nhanh chóng gật đầu cái rụp, không nhìn hắn nên không để ý thấy tia sáng trong mắt hắn đã tối đen.

“Đem bánh nước đến.”

Bước vào phòng là một trợ lý nữ.

Tân Hoạt bĩu môi, trợ lý Lâm của cô đâu rồi…

Tiêu Ngôn nhìn biểu tình trên mặt cô, môi cũng nhếch lên thành một vòng cung, thỏa mãn ý cười tràn ra trong mắt.

“Anna cô cứ để trên bàn là được.” Hắn nhìn cô trợ lý vừa đi vào, cất giọng nói với cô ta, trong giọng cũng treo ý cười nồng đậm.

Anna gật đầu, tuân theo lời sếp, đem bánh và nước ngọt của cô đặt ở trên bàn. Lúc Anna khom người, mái tóc ngắn của cô ấy buông xõa rơi xuống, từng cọng đen nhánh óng mượt, khuôn mặt thon thả xinh đẹp được tô điểm thêm. Nhan sắc quyến rũ, sự cuốn hút phát ra không chút bày vẽ nào, tự nhiên thu hút người khác.

Tân Hoạt nhìn đến ngây ngẩn, cô quả thật cảm thấy công ty của Tiêu Ngôn toàn là cực phẩm. Nuốt nước miếng một lần nữa Tân Hoạt hỏi nhỏ: “Chị đã có người yêu chưa?”

Nghe xong ý cười trên mặt Tiêu Ngôn biến mất hẳn, khóe miệng đột nhiên co rút khiến hắn hơi đau.

Anna cười nhẹ, đáp: “Chị chưa.” Nhìn cô gái nhỏ ngồi ở sofar ngũ quan thanh tú, khiến Anna cũng một phen yêu thích, giọng nói ngọt ngào không thể kiềm nén. Anna dường như không nhạy cảm bằng trợ lý Lâm, cô ấy không phát giác được xung quanh có vấn đề gì, chỉ một lòng yêu thích cô gái nhỏ trước mắt, cô ấy cảm thấy làm chị em cũng rất tốt, hợp ý cô ấy.

Mũi nhỏ của Tân Hoạt hít hít, cười cong cả hai mắt: “Chị thấy em thế nào?”

Tiêu Ngôn nghẹn lời, mặt hắn tối sầm. Ngón tay của hắn một lần nữa lại gõ đều đều trên mặt bàn suy tư.

Bệnh nhan khống của Tân Hoạt, giới tính nào cũng bị phát bệnh.

Sau đó không biết vì sao, mỗi lần Tân Hoạt đến Ngôn Nhất, trà bánh hay bất cứ thứ gì Tiêu Ngôn cũng đích thân ra trận đem đến cho cô, cung phụng phục vụ cô đến tận răng. Nào có phải người đàn ông trầm tĩnh ngồi yên một chỗ ở bàn làm việc nữa.

Nhưng từ khi có được số điện thoại của cô, cô liên tục bị hắn làm phiền, tức giận đến nỗi sắp giết chết Triệu Manh Manh rồi... Cũng may cô vẫn là con người biết kiềm chế, vẫn chưa phạm tội.