Tân Hoạt đang dùng ánh mắt hỏa thiêu của mình nhìn chằm chằm Triệu Manh Manh. Cô đã giữ nguyên tư thế quá lâu, khiến Triệu Manh Manh ở một bên xem hài mà nụ cười cứng lại, miệng không nhếch nỗi lên, sóng lưng lạnh ngắt. Nó còn tưởng làm mình đang xem phim kinh dị chứ không phải là xem hài giải trí.
Đôi tay run run, sợ sệt mò về phía bàn ăn muốn ăn trái cây cô đã gọt sẵn, bị ánh mắt cô trừng một cái co rụt trở lại.
“…Làm sao thế tiểu Hoạt?” Triệu Manh Manh xụ mặt đổ mồ hôi hột, ở trong lòng lăn lộn một vòng, đắn đo rốt cuộc cũng không nhìn được mà tròn xoe mắt hỏi (-’๏_๏’-).
“Làm sao? Cậu nói xem làm sao?” Tân Hoạt nhạt nhẽo mở miệng, ánh mắt không tốt lên bao nhiêu, giống như chăm dầu vào lửa.
“Tớ… tớ không biết.” Nó đem trí nhớ của mình nhìn qua nhìn lại vài lượt cũng không biết bản thân đã làm sai điều gì. Dạo gần đây nó rất ngoan ngoãn nha, cái gì cũng thực nghe lời, làm sao lại chọc giận bà la sát kia rồi? Biểu hiện của nó với Tân Hoạt vô cùng tốt, chỉ thiếu điều nhìn thấy cô là vẫy đuôi cún thôi. Nó thật sự không làm cái gì sai.
So sánh ánh mắt của Tân Hoạt và Tiêu Ngôn, Triệu Manh Manh như là phải đối diện giữa tầng lớp lửa và băng. Cảm thấy tưởng tượng của mình quá mức rùng rợn, nó nổi cả da gà, nhìn nhìn Tân Hoạt, ngoan ngoãn cười lấy lòng.
“Cậu gan nhỉ? Đưa chìa khóa nhà tôi cho anh trai cậu tôi đã thiện lương mà bỏ qua. Bây giờ ai cho cậu thêm cái gan để đưa số điện thoại tôi cho anh ta?” Tân Hoạt đập bàn, tức giận trừng nó.
Cái gì mà “đưa chìa khóa nhà tôi cho anh trai cậu tôi đã thiện lương mà bỏ qua” còn không phải ngay sau ngày hôm đó cô liền cho giúp việc trong nhà nghỉ hết, bắt nó lết thân lên từ tầng lâu lau tới lau lui, dọn dẹp vệ sinh đến không còn hạt bụi, giày vò tận mấy ngày mới buông tha, làm cho nó người không ra người, ma không ra ma, phải nói cái nhà này của Tân Hoạt đặc biệt lớn, nó thấy đôi tay mình lau đến mức không còn sức, thừa sống thiếu chết, thiện lương mà cô nói là ở chỗ nào. Triệu Manh Manh nghiêm túc suy nghĩ.
Điều quan trọng hiện giờ không phải là chuyện đó, cấp thiết chính là Tân Hoạt chuẩn bị xử lí nó thêm một lần nữa, hối lỗi thành khẩn: “Không phải không phải, cậu với anh tớ đang hợp tác còn gì? Anh tớ nói không có số điện thoại không tiện liên lạc, tớ nghĩ cho cậu nên liền… đưa.”
Triệu Manh Manh khóc không ra nước mắt, nhớ đến Tiêu Ngôn ngồi ở bàn uống cà phê đắng nghét, lạnh lùng hỏi: “Số điện thoại Tân Hoạt là số mấy.”
Nó thề với lòng là lúc đó nó cực kì bất mãn, muốn ra vẻ một chút, sâu trong đáy lòng ý chí bảo vệ bạn bè cực kì vững chắc. Chưa để nó kịp thốt ra câu phản kháng, anh trai nó lại thâm thúy nhìn nó: “Hửm.” một cái, lạnh đến mức nó rét run. Vứt bỏ áy náy tiềm ẩn ở sâu, nhanh miệng đọc một dãy số.
Làm gì có nhiều lý do hợp tác với không hợp tác, nó nào có biết điều đó, song khi nghe Tân Hoạt nhắc đến mới biết được. Cũng may bản thân đã biết, bằng không nó nên giải thích như thế nào với Tân Hoạt chứ. Sợ là chưa để nó giải thích, Tân Hoạt liền trực tiếp đặt quan tài, bố thí cho nó một giấc ngủ yên vùi sâu trong lớp đất.
Nghĩ đưa số Tân Hoạt cho anh trai cũng không có việc gì, chỉ là một số điện thoại nào có phiền phức đến vậy. Anh trai nó cũng không rảnh rỗi, bận việc đến nỗi ít khi về nhà, sẽ không có thời gian làm phiền Tân Hoạt, nên là số điện thoại kia chắc là sẽ chỉ dùng cho công việc thôi. Nhưng có vẻ tình huống phiền phức hơn Triệu Manh Manh suy nghĩ nhiều.
Nhắc đến hợp tác lại thuận lợi khơi gợi cơn tức giận trong lòng Tân Hoạt, lời nói đỉnh điểm như muốn thét ra lửa: “Cậu còn dám nói là nghĩ cho tôi? Có tin tôi cho cậu cả đời đều không thể nào nghĩ về tôi nữa không?”
Triệu Manh Manh run lẩy bẩy nhìn Tân Hoạt, vứt bỏ điều khiển tivi trong tay co giò chạy, bỏ lại một câu: “A tiểu Hoạt, đột nhiên tớ nhớ ra hôm nay mình có chuyện gấp, không nói chuyện cùng cậu nữa. Tớ đi trước…”
Có biết là trước kia cô đã bị rất phiền không, ngoài bọn nam sinh ở đại học A kiên trì nhắn tin cho cô khủng bố. Mới đổi số không bao lâu lại bị một “Ngôn tổng” kiên trì làm phiền.
Lần đầu tiên hắn nhắn tin: “Anh là Tiêu Ngôn, mau đến công ty anh. Chúng ta cùng nhau bàn về dự án.”
Nói đến cái dự án kia, đương nhiên thu hút được Tân Hoạt. Nghe đến dự án cô liền nghĩ đến tiền, dự án tốt sẽ có nhiều tiền hơn, cô không chút nghi hoặc mà đến địa chỉ hắn gửi.
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty hắn, trước chỉ nghe Triệu Manh Manh nói sơ qua là anh trai nó đang mở công ty, làm ăn khá tốt, kêu cô có thể bỏ tiền vào đó. Nể mặt Triệu tiểu thư ra mặt, nể mặt Triệu gia cô cư nhiên không chút nghi ngờ nhờ nó liên lạc anh trai hẹn ra giúp cô, cùng bàn về dự án cô thấy hứng thú. Thấy Tiêu Ngôn làm việc mạch lạc, rõ ràng liền ưng giao dự án cho hắn, nhìn ra được sự bất đắc dĩ trong mắt hắn cô cũng không nghĩ nhiều, cho là hắn lần đầu tiên nhận được hợp đồng lớn như vậy, lo lắng là lẽ thường.
Nhưng hôm nay đến được công ty hắn, cô nghĩ mình sai thật rồi.
Cái tòa nhà cao lớn muốn chọc trời này là gì đây.
Bảng hiệu Ngôn Nhất ung dung sừng sững đầy khí thế. Cô chưa từng nghĩ hắn lại mở công ty lớn như vậy, nào có cái “làm ăn khá tốt” mà Triệu Manh Manh nói, phải là làm ăn quá tốt. Hình như cô đã dần quên mất thế giới tiểu thuyết phi thường đến mức nào rồi, trước giờ cứ mặc niệm là nam chính mới có thể làm tổng tài giàu có thôi, nào ngờ trong tiểu thuyết ai cũng là tổng tài giàu có. Triệu gia là cái gì cơ chứ, đình đám như vậy còn không bằng cái công ty của hắn.
Thật sự an tâm khi giao ra dự án nhỏ của mình cho hắn.
Không uổng công cô hôm nay từ bỏ giấc ngủ trưa yêu quý của mình, đội nắng đi đến công ty hắn để đem dự án.
Rất nhanh sau đó cô liền hối hận với quyết định của mình.
Cô hưng phấn bừng bừng đến quầy lễ tân nói: “Cho tôi gặp Tiêu Ngôn.”
Nữ lễ tân nhìn cô đánh giá, một mặc trang phục bình thường, có nhan sắc là kinh diễm, nghe thấy tên tổng giám đốc, trộm nghĩ có lẽ cũng như những cô gái khác đến câu dẫn tổng tài của công ty mình, trước giờ tổng tài không gần nữ sắc, cũng có một số con người không biết điều mà bén mảng đến, đè nén khinh thường trong mắt: “Xin lỗi, cô đã có hẹn trước chưa?”
“Là anh ta gọi tôi đến.” Cô gật gật đầu.
Nữ lễ tân xùy một tiếng, không tin lời cô. Tổng tài nhà các cô là ai chứ, sao có thể gọi một cô gái đến. Không mấy tin tưởng lời nói của Tân Hoạt, thái độ lễ tân cũng xuống dốc không phanh: “Xin mời cô trở về, Ngôn tổng giám đốc rất bận rộn.”
Tân Hoạt tức giận, nữ lễ tân này thái độ gì đây. Khinh thường cô? Tân Hoạt ngó sơ mình một lượt, vẫn xinh đẹp như vậy, tại sao lại bị ghét bỏ rồi. Nữ lễ tân nói như bản thân cô rảnh rỗi tìm Ngôn tổng giám đốc của cô ấy kiếm chuyện vậy, nói như trên đời này chỉ có Ngôn tổng giám đốc của cô ấy bận rộn vậy. Cô cũng bận rộn lắm đấy. Chương trình spa dưỡng da của cô cần nhiều thời gian lắm biết không.
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.” Tân Hoạt chầm chậm nói.
Nhìn thẳng nữ lễ tân thái độ rất tệ, đánh giá thái độ không chuyên nghiệp của cô ta với công việc, mặc dù cô ấy không biết cô có thật sự hẹn với Tiêu Ngôn hay không thì có thể gọi hỏi hắn, chứ không phải thái độ lên mặt với mình như vậy. Hôm nay là cô, vậy ngày mai sẽ là ai, đối với đối tác, khách hàng của Tiêu Ngôn thì làm sao, cứ giữ thái độ như vậy à? Cô liền hoài nghi tập đoàn Ngôn Nhất của Tiêu Ngôn rất nhanh liền sụp đổ, cảnh tưởng hắn rách rưới xin tiền ở ngoài đường phố khiến cô ớn lạnh. Phỉ nhổ, cô biết là không có khả năng, không có Ngôn Nhất thì còn Triệu gia làm sao Tiêu Ngôn hắn có thể lê lết đầu đường xó chợ rách rưới ăn xin được.
“Mau biến đi.” Nữ lễ tân đã hết kiên nhẫn với cô quát, tay xua đuổi như nhìn thấy ô uế mặc kệ cô nữ lễ tân lấy điện thoại ra, Tân Hoạt còn nghĩ cô ta đổi ý, nào ngờ nhìn thấy nữ lễ tân đang chơi game. Trong lúc công việc còn đang triển khai, lại chơi game?
“Tiêu Ngôn! Tôi đang ở dưới sảnh công ty anh. Anh lăn xuống đây cho tôi.” Tân Hoạt bấm gọi số điện thoại lúc nãy nhắn tin cho mình, nghe được tiếng “alo” của hắn, giọng nói không che giấu tức giận, quát lớn trong điện thoại, không đợi người trong điện thoại phản ứng, trực tiếp tắt máy.
Thang máy chuyên dụng “ting” một tiếng mở ra dưới đại sảnh. Tiêu Ngôn bảnh trai trên người tây trang sạch sẽ soái khí tươi cười ở trong thang máy, Tân Hoạt đang đứng ở quầy lễ tân liền thấy, hỏa khí bốc người, đôi chân dài thẳng tắp của hắn đi đến bên quầy.
“Ngôn tổng giám.” Hắn đi đến đâu, nhân viên gặp hắn đều cúi đầu, lễ phép gọi một tiếng.
“Ngôn tổng giám đốc, sao ngài lại tới đây.” Nữ lễ tân đã buông điện thoại, trở về với vẻ mặt tươi cười nhìn hắn đang đi đến gần mình, môi mỉm cười như chưa từng có thái độ tệ hại trước đây, hai má nữ lễ tân đỏ lên, si mê nhìn hắn đẹp đẽ.
“Làm sao vậy? Sao không đi lên, đứng ở đây làm gi?” Tiêu Ngôn không để ý, đi đến cạnh cô cúi đầu hỏi, vẻ mặt cô vì tức mà đỏ lên, đứng một mình trơ trọi ở đại sảnh rộng lớn.
Thái độ dịu dàng của hắn với cô gái kia làm cho nữ lễ tân sợ hết hồn, cô từng nói “là hắn gọi tôi đến” cô từng nói “tôi cho cô một cơ hội cuối cùng” sắc mặt càng thêm trắng bệch, mặt muốn nhỏ ra máu.
Tân Hoạt cười khẩy, mặc kệ hắn tự tiện đi đến thang máy chuyên dụng hắn vừa bước ra, có tổng giám đốc như hắn đi theo sau, cô không tin là có người dám ngăn cô lại. Lần đầu tiên cô cảm giác được mình có được đãi ngộ của nhân vật chính, đúng là thật sướng. Sắc mặt trắng bệch của nữ lễ tân kia cô có nhìn thấy qua, hả hê trong lòng, để xem còn dám khinh thường cô nữa không.
Số tầng đang nhảy lên trong thang máy, cô bất giác suy nghĩ đúng là nhà tư bản, nhiều tiền để xây tầng.
Biết rõ mọi chuyện mặt Tiêu Ngôn cũng đen lại, hỏi cô: “Anh cho cô ta nghỉ việc nhé?”
Rất giống đang thương lượng làm cho Tân Hoạt giật mình.
“Không cần.” Tân Hoạt lắc đầu.
Trong nháy mắt Tiêu Ngôn đã nghĩ cô quá là thiện lương: “Không có việc gì, cô ta không hoàn thành công việc như thế nên mới đuổi việc cũng không hoàn toàn do em.” Hắn nói như thế, vì nghĩ cô đang lo cho hắn, đuổi việc oan uổng cho người khác.
“Ý tôi là cứ chuyển cô ta đến chỗ nào nắng nóng, mưa rào, công việc vất vả càng nhiều càng tốt. Nhưng tốt nhất để mỗi lần tôi đến công ty anh đều nhìn thấy được, để cô ta thấy tôi sắc mặt liền trắng bệch không chỗ tốt mới hả dạ.” Tân Hoạt cười, lào lào nói không đổi sắc.
Nghỉ việc? Dễ như thế liền xong sao. Đương nhiên không được, trước khi cô ta nghỉ việc phải để nếm trải khổ cực một chút.
Tân Hoạt là một người không thích ăn đắng, có thù tất báo mà.
Tiêu Ngôn cảm thấy sự thiện lương vừa nhận ra bay tán loạn hết đi, nhìn Tân Hoạt thở dài. Sao lại đúng ý hắn như vậy. Thật thích cô nha.
Sau đó hắn cũng làm theo lời cô, chuyển nữ lễ tân sang một bộ phận khác, “đặc biệt” căn dặn phải để cô ta làm việc mệt nhọc một chút. Dù sao cũng không sợ cô ta nghỉ việc, số tiền đền hợp đồng thật sự không nhỏ đâu.
Phòng làm việc của Tiêu Ngôn là tầng cao nhất của đỉnh tòa nhà, một tấm thủy tinh ngăn cách nhìn qua có thể thấy được toàn vẹn thành phố trước mắt. Ngồi lên ghế sofar xa xỉ, cô nhìn hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trên bàn làm việc, đống văn kiện chất chồng chồng ở trên bàn hắn, lộn xộn cả lên. Tiêu Ngôn nhíu mày đọc văn kiện, tựa như đã quên mất sự hiện diện của cô, cà vạt đã bị hắn kéo ra, tùy tiện cởi hai nút đầu, mái tóc cắt ngắn lộ ra cái trán thật cao, sóng mũi thẳng đứng, con ngươi đen láy hút hồn, đôi môi mỏng mím lại khi đọc đến chỗ khó nhìn của văn kiện trong tay, giữa đôi mày của hắn của cau lại nhăn một đoàn. Tân Hoạt thường đọc trong truyện nói rằng: lúc hấp dẫn nhất của đàn ông là khi nghiêm túc làm việc, trước cô còn từng nghĩ hấp dẫn nhất phải ở trên giường mới đúng, bây giờ nhìn thấy hắn như vậy lại cảm thấy quả không sai. Hấp dẫn muốn chết người, cô thấy hình như bản thân muốn chảy máu mũi vì cảnh đẹp tuyệt vời, vội vàng quay đi muốn rót một chung trà lấy lại bình tĩnh. Bình trà không có nước, rót ra tách trà vẫn khô ráo.
… Cô thành công dẹp bỏ ý tưởng uống nước sang hạ hỏa một bên.