Mất đi trí nhớ, bởi vì bị thương nghiêm trọng và ngoài ý muốn tự tỉnh lại sau đó liền hoàn toàn đã không có trí nhớ, Liễu Thư biết loại chuyện này có bao nhiêu cẩu huyết không tưởng tượng nổi, nhưng nó hiện tại cứ như vậy đã xảy ra, cảm giác thực buồn cười, nhưng cô nhưng không cách nào cười ra được, cố gắng khẽ động khóe miệng, cuối cùng vẫn không thể nhúc nhích.
Trong lòng còn đang ôm chặt Lotter, nháy mắt chớp đi ẩm ướt bên trong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thú nhân đứng ra giải thích hết thảy một cái, lại nghiêng đầu nhìn thú nhân làm cho mình tưởng niệm chờ đợi có hơn nửa năm. Trong đôi mắt không có sủng nịnh mình quen thuộc, ánh mắt xa lạ nhìn chăm chú làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, cô khó chịu nghiêng mặt đi thẳng chống lại Phách Nhĩ, thanh âm thật thấp mang theo ách: "Đi về trước thôi."
"Hai hài tử này không cẩn thận trốn thoát đi ra ngoài, hại mọi người đều lo lắng tìm kiếm thật lâu, vẫn nên nhanh chóng trở về, miễn cho tộc trưởng cùng Vu y bởi vì chúng ta đi ra lâu lắm lại lo lắng sốt ruột." Ôm sát Lotter nhìn xem Leila được Allen ôm vào trong ngực, miệng trương trương, cái gì cũng chưa nói, cô hiện tại một chút cũng không muốn đối mặt người này, thở sâu, trực tiếp xoay người đi phía sau bụi cây. Nơi này cách bộ lạc cũng không xa, đi bộ cũng sẽ không tốn thời gian bao lâu, đương nhiên phi hành thì sẽ nhanh hơn, nhưng đây là dĩ vãng, tại vài ngày trước Liễu Thư cũng sẽ tọa Noah hoặc là ai đó một chút, nhưng hiện tại Allen ở đây, nhưng cố tình hắn hiện tại ngay cả cô cũng không nhớ được, muốn hắn đến chở, không có tâm tình.
Không biết có phải hiểu biết ý tưởng Liễu Thư hay không, Phách Nhĩ cũng không nói gì khác để cho nhóm đồng bạn mang theo con mồi cũng bước nhanh đuổi kịp. Trong lúc tiếp đón Lan Kỳ cùng Ngạc Duy, hai người cũng không phản đối, đi bộ thì đi bộ thôi, nhìn đến loại tình huống này, làm cho người ta lo lắng lại bất đắc dĩ.
"A mẹ..." Nhìn mẹ ôm anh trai liền đi rồi, Leila ủy khuất, tay nhỏ bé liền không ngừng duỗi đi phía trước, đồng thời còn không ngừng chụp trước ngực Allen, miệng bĩu bĩu ồn ào vội vàng kêu, có thể nghe rõ cậu đây là muốn a ba đuổi theo a mẹ.
"Cậu thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?" Carmen Ngả Đạt Abby đi ngang qua Allen đang đứng tại chỗ, Abby cuối cùng không nhịn xuống, cau mày cẩn thận nhìn chằm chằm Allen, cuối cùng chỉ tay vào chính mình bất mãn nói: "Ngay cả huynh đệ là tớ cũng không biết?"
Allen yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng giống cái có thể là bạn lữ của mình dần dần biến mất ở trong bụi cây, trong lòng buồn đau không biến mất ngược lại tăng lên, đứa nhỏ trong lòng kêu la càng làm cho tâm thần hắn càng loạn, hầu kết cố gắng lăn lộn vài cái, muốn bình phục một chút, thì lúc này các tộc nhân đã tới rồi, nhìn mặt Abby hai giây, trong đầu một điểm liên hệ cùng mặt này cũng không có, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu: "Anh là ai?"
Abby che ngực làm vẻ thống khổ, nhe răng trợn mắt mà có tức giận dựng tóc: "Tớ đã lý giải Liễu Thư, tớ nghe được lời này của cậu còn khó chịu, huống chi là cô ấy, cậu cậu quả thực là hỗn đản." Túm tóc trên đầu đều sắp chỉ thẳng vào mũi Allen, có thể thấy được Abby có bao nhiêu lòng đầy căm phẫn, nhưng biểu tình Allen vẫn không hề thay đổi, làm cho hắn có tức cũng chưa phát ra được.
"Cậu câm miệng cho anh." Ngả Đạt bình thường không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, nhưng mà thời khắc mấu chốt đối với em trau cũng đắn đo rất tốt, một cái mắt lạnh liềnu thành công làm cho Abby ngậm miệng, nhưng ánh mắt hắn chợt nhìn về phía Allen cũng không tốt đi nơi nào: "Tớ không biết cậu rốt cuộc sao lại thế này, nhưng trí nhớ biến mất thật là khiến chúng ta vô cùng kinh ngạc. Cậu mất tích có nửa năm toàn mọi người bộ lạc toàn lực đi tìm cậu, nhưng vẫn không có thu hoạch, trong đó bạn lữ của cậu qua khổ sở nhất cũng vất vả nhất, nhìn đến hai hài tử của cậu sao, bọn họ khỏe mạnh hoạt bát như vậy đều là tự cô ấy chăm sóc. Cho nên tớ hy vọng cho dù cậu đã quên chúng ta những huynh đệ này cũng phải nhớ tới cô ấy."
"Tôi... Thực xin lỗi... Cô ấy..." Allen đã muốn mặc kệ có nhớ hay không, vừa rồi giống cái kia vừa xuất hiện liền để tâm thần hắn loạn hoàn toàn, hắn chính là theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lời nói ra miệng cảm giác nghe thế nào cũng thật yếu ớt. Hung hăng nhắm mắt lại, thời điểm lại mở ra nhìn về phía Leila trong lòng thành thật đợi thì động dung lên, nhìn lại Ngả Đạt: "Tôi sẽ nhớ lại, tất cả."
"Chỉ mong vậy." Ngả Đạt thở dài, vươn tay vỗ vỗ huynh đệ gặp lại sau sinh tử này, đây vốn là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh loại trò khôi hài này, ngẫm lại đều thấy đây là chuyện làm cho người ta rất đau đầu. Trí nhớ Allen rốt cuộc có thể khôi phục hay không có lẽ vẫn phải nói sau, chẳng qua, rốt cuộc người không có việc gì, trở về rồi, đây đã là vạn hạnh.
"Sau khi trở về đi gặp Vu y." Carmen tiến lên vô cùng nhiệt tình cho Allen một cái ôm, sau đó khiến mọi người vô cùng thụ sủng nhược kinh, đương nhiên không chỉ là hắn, ngay cả Ngả Đạt Abby đều là một dạng biểu tình, Carmen thế nào đột nhiên liền đổi tính rồi, nhưng mà nguyên nhân này đương sự cũng không giải thích, mặc kệ đã xảy ra cái gì, có một việc không thể phai mờ, người bọn họ kỳ vọng đã trở lại, đây là đáng giá cao hứng.
"Oman cậu cũng đã quên?" Đây đều là vô nghĩa, thế nhưng ngay cả đứa nhỏ cùng bạn lữ của mình đều không nhớ rõ, huống chi những người khác, cho dù người này là anh trai của mình. Không ngoài sở liệu nhìn đến mê mang cùng ngây thơ trong ánh mắt Allen, Carmen cũng thở dài một phen, giải thích cho hắn nghe: "Là anh trai của cậu, anh ấy hiện tại hẳn là ở bộ lạc, sau khi trở về có thể thấy rồi."
"Tôi, anh trai." Allen cũng nghĩ tới thân nhân khác của mình, chỉ là người không ở trong đàn thú nhân này thật có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó nhớ tới bóng dáng mảnh khảnh vừa rồi đó, trong lòng buồn khổ lan tràn, không có một khắc nào giống như bây giờ hắn đều muốn gõ nát đầu mình, để tìm trí nhớ mình mất đi trở về, vô cùng khẩn cấp.
Thú nhân cảm tình là thâm hậu, ngay cả Allen quên bọn họ, nhưng mọi người ở đây, bạn tốt này lại tích góp từng tí một, cho nên dọc theo đường đi mọi người đều sôi nổi giới thiệu mình một lần nữa. Mà Allen cũng đều nghiêm túc cẩn thận nhớ kỹ một đám người, có thú nhân vì để cho Allen liên tưởng, còn nói rất nhiều chuyện lý thú ngày xưa ở chung. Nhưng ngay cả nghe có rõ ràng hơn nữa, Allen vẫn không thể nhớ tới một nửa điểm nào, chẳng qua thời điểm mọi người nói không có gì bất ngờ xảy ra sẽ xuất hiện miêu tả Liễu Thư rất nhiều, mỗi khi Allen nghe đều sẽ ngây người, những người khác nhìn mà thổn thức không thôi. Kỳ thực Allen cho dù là không có trí nhớ, đối với Liễu Thư cũng không phải tất cả đều hoàn toàn không có phản ứng, tối thiểu hắn hiện tại mặt tê liệt chỉ cần nhắc đến Liễu Thư sẽ có mấy phần biến hóa, trên điểm này đám người Lan Kỳ cùng A Tư có quyền lên tiếng nhất.
"Allen ở chung cùng bọn họ thực vui vẻ, quả nhiên hắn trở về là chính xác, hắn không thuộc về đại hải chúng ta." Vi Nhi cùng A Thước Na tay kéo tay đi ở phía sau, nhìn phía trước thú nhân cười đùa trong đó, nghiêng đầu nhìn cô thành tâm tự đáy lòng mà nói: "A Thước Na cậu nhìn kỹ sao?"
"Cậu đang nói cái gì?" A Thước Na mặt không đổi sắc.
"Cậu rõ ràng tớ đang nói cái gì, hắn có bạn lữ có ấu tể, hơn nữa là thú nhân trên đất bằng." Vi Nhi có thể xác minh nói cô phát hiện chuyện khó lường, A Thước Na hẳn là sinh ra cảm tình không có khả năng đối với Allen, cô cảm thấy mình nên nhắc nhở cô ấy.
"Tớ biết." Miệng có tư vị chua sót.
"Biết mà cậu còn..." Vi Nhi còn muốn nói, nhưng bị A Thước Na một ngụm đánh gãy.
"Tớ cái gì cũng không làm không phải sao? Vi Nhi lo lắng của cậu là dư thừa, tớ là tế tự tương lai tộc trai ngọc, chỉ biết ở lại đại hải, cậu yên tâm." Lúc này A Thước Na biểu tình nghiêm túc, Vi Nhi còn muốn nói khác cũng không thể.
Liễu Thư rời khỏi bọn họ trước tiên cước trình không nhanh, có lẽ cũng là đang đợi người phía sau, dù sao đám người Allen chạy một hồi liền đuổi theo, Leila nhìn đến a mẹ lại bắt đầu kêu, Allen do dự một chút vẫn buông tay ra để cho nhóc đi qua, mình thì không tới gần. Không phải hắn không muốn mà là hắn thật sự không biết đối mặt Liễu Thư như thế nào, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại khát vọng ở sau khi nhìn thấy người, hy vọng, hy vọng có thể gắt gao ôm chặt giống cái trước mặt, nhưng thú nhân không có trí nhớ chống đỡ lại khiếp đảm, ừ chính là khiếp đảm, hắn có chút không dám. Nếu loại ý tưởng này bị A Tư biết nhất định kinh ngạc miệng không thể khép, thú nhân hắn nhận thức trừ bỏ mặt tê liệt ra, vốn không có gì hắn không dám, tư thế không muốn sống thời điểm tranh đấu cùng mãnh thú không cần nói rất hung tàn.
"Ôm một cái, a mẹ..." Vừa rời khỏi trong lòng a ba, tiểu tử kia liền giống như con yến nhỏ quăng đầu bổ nhào trên đùi Liễu Thư, ôm chân muốn cọ lên trên như con gấu túi, còn không ngừng làm nũng, tiểu mô dạng manh đó làm Vi Nhi nhìn mà hận không thể tiến lên ôm hung hăng xoa bóp, chỉ là rốt cuộc cũng chỉ có thể nhìn xem, hành động gì cũng không có.
"A ba sao?" Lotter bị Liễu Thư ôm, vòng cổ a mẹ ánh mắt đang nhìn chằm chằm Allen, khi nhóc nhìn đến Allen cũng không giống như Leila lập tức nhận thức thân, có vẻ Allen thời điểm rời đi bọn họ quá nhỏ, cho dù là dựa vào Liễu Thư vẽ ra giúp, tiểu bao tử vẫn thực xa lạ, nhưng đến từ trong huyết thống vô cùng thân thiết là không thể xem nhẹ, tiểu tử kia vẫn cảm giác hắn rất tốt, rất muốn thân thiết một phen, lại... liếm mao lông cho nhau.
Vừa rồi trong đầu buồn bực bỏ đi, trong lòng thực loạn, cho dù là hiện tại cũng không hoàn toàn bình phục xuống, cô cho rằng tâm nguyện của cô rất nhỏ, cho tới nay cô đều khẩn cầu Allen có thể trở về, được tìm được, càng về sau cô càng thầm nghĩ người sống khỏe mạnh là được. Nhưng mà hiện tại thì sao, người là khỏe mạnh như nguyện, nhưng đã quên cô, đả kích lập tức đến mãnh liệt làm cô chịu không nổi, quả nhiên lòng cô quá nhỏ.
Trong lòng bị đè nén, nhìn người cũng không thích, cúi đầu nhìn xuống Leila, nghĩ đến vừa rồi đứa nhỏ này được a ba nó ôm thực sung sướng, lại rối rắm cũng bởi vì hai anh em bọn họ chạy ra ngoài mà lo lắng tìm, cũng lo lắng không thôi, bất đắc dĩ thở dài ngồi xổm xuống kéo con trai nhỏ vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ vài câu.
"Luôn sẽ nhớ ra thôi, sau khi trở về để cho Vu y cẩn thận nhìn xem." Phách Nhĩ ở sau người an ủi nói: "Hiện tại người đã trở lại, cái khác cũng không trọng yếu, không phải sao?"
Lời này Liễu Thư đương nhiên biết, nhưng suy nghĩ cẩn thận, tức giận trong lòng chính là một chuyện khác, nâng mắt nhìn chằm chằm Allen, vừa vặn tầm mắt của hắn vẫn không rời đi ba mẹ con, mãnh liệt đối mặt Allen liền muốn nhìn qua một bên, nhưng tầm mắt giống cái cũng không biết có phải rất nóng hay không, hắn ngược lại không mở nổi.
"Đây là a ba của con, con để cho hắn nhìn xem con." Leila đều thân thiết qua với Allen, tiểu bao tử Lotter đáng thương còn cái gì cũng không hiểu được, Liễu Thư đẩy đẩy tiểu tử kia đi phía trước, trong lời nói mở miệng cổ vũ cũng là hoàn toàn nhận thức Allen.