Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 91: A ba




Thời gian rời nhà đi trôi qua dài như vậy, tiểu bao tử Leila cũng không an tâm, không có a mẹ anh trai cùng người quen thuộc, ngay cả có a ba cảm giác rất muốn thân cận cũng khó làm cho nhóc quá an tâm được, rốt cục theo a ba đi tới, tiểu tử kia mắt sắc nhìn đến màu sắc quen thuộc, vui thích kêu ra tiếng vang dội.

Đám người Phách Nhĩ Abby cũng bừng tỉnh từ trên người Allen, bọn họ tìm kiếm lâu như vậy đột nhiên nhìn thấy, đương nhiên cũng phát hiện tiểu ấu tể ngồi xuống ở trên đầu hắn, trừ bỏ thần thái thú hình lớn nhỏ thì gần như giống nhau như đúc với hắn. Cái này thì càng kinh ngạc rồi, bọn họ trong lúc vô ý cứu Lotter, thế nào Allen bọn họ bên này cũng tìm được Leila rồi, hai hài tử thế nhưng đều chạy ra ngoài, việc này cũng thật lớn chuyện rồi, nhưng ngay sau đó làm cho bọn họ mơ hồ còn ở phía sau.

"Mau đi đi, bọn họ đều là tộc nhân của anh, có ấn tượng không?" A Địch A Tư đứng ở bên cạnh Allen, A Tư giơ giơ cằm lên cười hì hì nói đối với thú nhân còn đứng yên bất động: "Thế nào cũng không nói chuyện, có phải cận hương tình khiếp hay không, nhưng mọi người gặp được rồi, nhanh đi nhận thức một chút."

Allen tâm tình thực phức tạp, trước mắt mọi người là tộc nhân của hắn, hắn có thể cảm giác được hơi thở quen thuộc, nhưng mà trong đầu lại một điểm trí nhớ cũng không có, đây là để cho hắn bất đắc dĩ, hít sâu một cái biến thành hình người, theo hắn nhích người thì tiểu ấu tể cũng biến hóa theo sát sau, ôm đứa bé trong lòng lập tức đi tới phía trước mặt, nên đối mặt thủy chung đều là nên.

"A ba, là anh trai, anh trai." Leila tiểu bao tử cố chấp duỗi ngón tay chỉ vào phía trước, nhóc nhìn đến anh trai, cũng cảm giác được, thật cao hứng, cái này có phải chứng tỏ rất nhanh liền được nhìn thấy a mẹ hay không. Vừa nghĩ đến tiểu bao tử mừng rỡ vui vẻ ngay tại trong lòng Allen, hiển nhiên thực vui vẻ.

Leila ngay từ đầu kêu gọi, ai cũng không để ý, trừ bỏ Phách Nhĩ bên này, Lan Kỳ bọn họ cũng chỉ coi là nhóc là kêu thú nhân nào đó trong bộ lạc Dực Hổ tộc. Nhưng nhìn lại theo phương hướng ngón tay nhỏ thịt của nhóc, vừa nhìn liền không được, một đoàn da lông ngắn màu đỏ vàng nhìn quen mắt đó là cái gì cái gì vậy, sẽ... sẽ sẽ không là như bọn hắn tưởng đi.

Nhìn hai cha con càng ngày càng gần, tuy rằng thú hình hai cha con rất giống, nhưng đứa nhỏ hình người còn nhỏ địa phương giống nhau cũng không rõ ràng, vẫn là có thể nhìn ra một hai phần. Phách Nhĩ mắt nhìn mà cảm xúc trong lòng phức tạp không biết bao nhiêu, cuối cùng hắn vươn tay lấy ra một ấu tể khác trong lòng, vừa rồi Leila kêu vui thích, trong lòng tiểu ấu tể đã tỉnh, chính là có điểm mơ hồ còn không biết đây là đâu phải làm sao.

"Em ơi..." Ngủ mơ hồ, Lotter tựa như nghe được tiếng kêu của em trai, mở to mắt nhìn vừa vặn chống lại, song bào thai mắt đối mắt, Lotter hé miệng ra liền nở nụ cười, cuối cùng là tìm được em trai trở về rồi, lúc này có thể về nhà ăn cơm đi...'cái này không phải trọng điểm' 囧~

"Ực, hai... hai đứa?" A Tư trợn mắt há hốc mồm, đầu chuyển rồi chuyển nhìn xem Allen ôm Leila lại nhìn xem Phách Nhĩ nâng Lotter, quẹo bên trái quẹo phải không ngừng sau vài cái mới chọt chọt huynh đệ bên người, khô cằn nuốt nước miếng một cái, có điểm không tin sự thật: "Ca ca đệ đệ cái gì, cái này không phải như tôi nghĩ chứ?"

Bộ dạng A Tư không quá hết hy vọng kích thích A Địch một chút, người sau thật ra bình tĩnh không ít, sửa sang lại sắc mặt, nghiêm trang: "Đúng vậy, nhìn màu lông lớn nhỏ tuyệt đối là một song bằng bào thai."

Chuyện thực Lotter Leila là đôi song bào huynh đệ thật là làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ kinh ngạc một phen, nhưng rốt cuộc là mới lạ nhiều một chút, xong rồi sau đó liền bắt đầu hưng phấn, đây là một đôi tiểu ấu tể song bào nha, không sai không sai. Ở sau đó thì chỉ có chút hâm mộ ghen tị, Allen này cũng quá vận khí, vừa lượm một con trai, còn chưa có xong đâu, mặt khác một đứa lại đi ra rồi, một ngày liền được hai hài tử, loại người thắng nhân sinh như thế là ghét nhất.

Trong chuyện này ngay cả Allen khiếp sợ nhất, thế nào cũng thật không ngờ mình sẽ có hai hài tử, đã sớm tiêu hóa xong lời Ngạc Duy nói, cho rằng mình khả năng chỉ có một đứa nhỏ, ai ngờ đến còn có thể một tặng một đâu, ừm, nghe ý tứ Leila thú nhân phía trước ôm hẳn là anh trai, trong lòng mình mới là em.

"Đi thôi." Phách Nhĩ nhìn chăm chú khuôn mặt Allen, đúng là người quen thuộc, nhưng hình như có chút thay đổi, người cũng gầy yếu nhưng thân cốt cũng càng thêm cường tráng, chỉnh thể mà nói trạng thái tinh thần đều rất tốt, yên tâm trong lo lắng, tràn ra tươi cười thật tình, ngồi xổm người xuống nâng tiểu ấu tể trong tay đặt xuống trên đất, khe khẽ vỗ vỗ mông nhỏ của nhóc, cổ vũ để cho nhóc đi tới phía trước.

Lotter đã sớm chú ý tới người ôm em trai, nhìn thực quen mắt, có chút chần chờ bước trước hai bước, Allen tâm lĩnh hồi thần cảm kích liếc mắt nhìn Phách Nhĩ một cái, nhớ không được nhưng từ trong động tác của hắn biết được hẳn là đồng bọn quen thuộc, Allen kéo kéo khóe miệng ngồi xổm xuống, muốn tới đón tiếp đứa con trai lớn.

Tiểu ấu tể Lotter nghiêng nghiêng đầu nhỏ lông xù, chần chờ nhìn nhìn thú nhân phía trước, mũi nhỏ lại ngửi ngửi, nhìn đến em trai khua tay múa chân về phía mình kêu gọi rốt cục nhóc quyết định đi về phía trước, chỉ là...

"Lotter —— "

Thình lình xảy ra tiếng gọi trong trong trẻo mang theo vội vàng, tựa như còn ẩn ẩn có nghẹn ngào làm cho trong lòng người ta căng thẳng, tầm mắt mạnh mẽ dời đi. Lúc này mới phát hiện một chỗ bình nguyên địa phương đối lập với thú nhân Dực Hổ cùng Ngạc Duy Lan Kỳ, chính là ở phương hướng bên kia là một bụi cây, muốn đi bộ lạc Dực Hổ thì cần đi qua phiến bụi cây này. Lúc này một đám người không biết từ khi nào thì chui ra từ trong rừng, vây đứng ở nơi đó, đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là một giống cái.

Liễu Thư giờ khắc này là tâm tình gì, ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ, vừa ra cánh rừng liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứa nhỏ mình lo lắng tìm kiếm nửa ngày, há miệng không cần nghĩ ngợi liền kêu lên, trong đó còn mang theo hỉ cực mà khóc, cuối cùng là tìm được rồi. Chỉ là vui sướng còn chưa kịp phóng xuất ra toàn diện, ánh mắt liếc đến bóng dáng quen thuộc, nhất thời làm cho cô sững sờ ngay tại chỗ.

Người mong nhớ ngày đêm, ngày đêm tưởng niệm, tâm tâm niệm niệm, ngày ngày chờ mong, vốn tưởng rằng phải thật lâu thật lâu mới có thể tìm kiếm được, cũng có đôi khi cuộc sống chính là tràn ngập vô số biến hóa, thế nhưng sẽ ở loại thời điểm này để cho người này đột nhiên liền xuất hiện.

Lăng lăng đứng ngốc, lẳng lặng nhìn chăm chú, ánh mắt Liễu Thư gần như chỉ dừng ở trên người hắn, nhìn kỹ từng chỗ từng chỗ không chút bỏ qua. Thân hình gầy yếu làm cho cô đau lòng, lúc ấy đều nói bị thương rất nặng, không biết có khỏi hẳn hay không, hoặc là có thể lưu lại di chứng gì hay không, trong lòng lo lắng từng chút từng chút toát ra. Liên quan còn có từng tí ủy khuất tích góp trong thời gian này, bỏ rơi cô lâu như vậy cuối cùng đã trở lại rồi. Trong lòng các loại suy nghĩ ý tưởng đều hóa thành bột phấn ở sau khi tiếp xúc đến đôi mắt tối đen kia.

Allen nhìn cô là cái ánh mắt gì, Liễu Thư nói không được, nhưng cô có thể cảm nhận được, là hương vị hạnh phúc, đắm chìm ở dưới tầm mắt của hắn cô cảm thấy mình hoàn toàn được nhìn chăm chú, thương sủng, liếc mắt một cái trong đó chỉ có cô, nhưng mà nay.

Cảm giác được tim bị nhéo đau, hơn nữa lộ ra lạnh, ánh mắt xa lạ, hoàn toàn là ánh mắt nhìn người xa lạ, môi dưới bị cắn chặt, cẩn thận hít vào một hơi bình phục xuống buồn đau ở trong lòng.

Được, rất tốt.

Đám người Liễu Thư xuất hiện khiến cho xôn xao, Allen vẫn luôn duy trì tư thế nửa ngồi sau khi nghe được tiếng la lên đó, tim mạnh mẽ nhảy dựng sau đó tựa như bị một cái tay vô hình tay níu chặt, thế nhưng làm cho hắn cảm giác được đau đớn, trong mắt mang theo kinh ngạc nhìn qua. Chỉ liếc mắt một cái liền để hắn không thể dời tầm mắt, từ trên đất chậm rãi đứng lên, cảm nhận được trên người bị tầm mắt đánh giá, hắn đột nhiên phá lệ khẩn trương. Nếu như bị A Tư bọn họ biết hắn lúc này rối rắm nhất định phải hô to gọi nhỏ, nhưng, chính là như thế. Thú nhân chân tay luống cuống chỉ biết ôm tiểu ấu tể vào trong lòng, từ người tới nhìn kỹ, thẳng đến khi nhìn thẳng vào mắt, nếu không phải tự chủ tốt hắn quả thực muốn chật vật quay đầu rồi, từ trong ánh mắt đối diện truyền đến cảm xúc nhiều lắm, đau lòng tựa như càng thêm lợi hại, nhưng vì sao sẽ như vậy?

"A mẹ." Mềm mại khẽ kêu, Lotter vừa nhìn thấy ma ma nhà mình, cái gì a ba đệ đệ gì đều đã quên, chẳng những kêu mềm manh, miệng hổ còn nứt ra rồi mang theo chòm râu nhỏ, vui thích bước động bốn cái móng vuốt nhỏ thí điên thí điên liền bay nhanh chạy qua về phía Liễu Thư, một đầu tiến vào trong lòng a mẹ đang hạ cong thắt lưng tiếp đón, các loại rầm rì cọ xát làm nũng bán manh, thật sự là càng ngày càng đáng yêu. Truyện Tiên Hiệp

Cái từ 'A mẹ' này đại biểu tin tức thật sự là nhiều lắm, hai tiểu ấu tể là đứa nhỏ Allen, như vậy nói cách khác a mẹ bọn họ...

"Đây là bạn lữ Allen." Vi Nhi trừng mắt to nhìn, đánh giá kỹ Liễu Thư từ trên xuống dưới mấy lần, mới lạ quan sát xong, lôi kéo A Thước Na hưng phấn nói: "Một giống cái rất được, ai ai, cậu xem cô ấy mặc quần áo không giống với chúng ta, khác biệt rất lớn đấy."

A Thước Na không có tâm tình nghe Vi Nhi nói mấy cái này, cô đang nhìn Liễu Thư, so với Vi Nhi càng cẩn thận, hai hài tử xuất hiện trước tiên, ngay sau đó là chính chủ, Allen bàng quan sở dĩ biến hóa, không thể không nói trên đời này có thể dẫn tới thú nhân này dao động như thế cũng chỉ có bọn họ, A Thước Na thoáng chua sót nghĩ.

Lotter vừa động những người khác đều khôi phục thái độ bình thường, mà Phách Nhĩ bên này cũng không ngốc, đã phát giác không đúng trước tiên.

Carmen cau mày nhìn kỹ Allen, đúng vậy, đây thật là bản thân hắn, ngay cả có một chút biến hóa, nhưng độ quen thuộc từ nhỏ đến lớn tuyệt đối sẽ không nhận sai, nhưng một khi đã như vậy vì sao...

"Ai ai mọi người có cảm thấy Allen phản ứng có điểm kỳ quái hay không, Liễu Thư, Liễu Thư à, cậu ấy, cậu ấy thế nào cũng không có phản ứng, không đi lên ôm một cái an ủi một chút." Abby cũng là một đầu mờ mịt, thấy Allen vẫn ở tại chỗ nhìn, ôm đứa nhỏ một chút ý tứ đi lên đều không có, quả thực là khiến người khó chịu.

"Đúng vậy." Đạt Nhĩ cũng vò đầu cả mặt khó hiểu, bình thường săn bắn trở về, vừa thấy được bạn lữ đã sớm dính lên rồi, Allen thật sự là có định lực.

Ngay cả Đạt Nhĩ đều phát hiện không đúng, huống chi những người khác, Abby Phách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, từng người kinh ngạc.

Allen thì sao, ôm đứa nhỏ trợn tròn mắt, nhìn đến giống cái xuất hiện hắn liền các loại không bình thường, xuất hiện đủ loại cảm xúc trước không đề cập tới, hẳn là a mẹ của ấu tể con trai của mình sôi nổi kêu chạy trong lòng người ta đi, mình đang ôm cũng giãy dụa muốn đi xuống cầu ôm một cái sờ sờ một chút, như vậy nói cách khác giống cái này là bạn lữ hắn không thấy mặt, mẹ của ấu tể của mình.

"Khụ khụ, đừng để ý, Allen hắn, trong đầu hắn đã không có trí nhớ trước kia." A Tư thấy rõ ràng tình huống, vội vàng đi lên giải vây, nhưng cái này không thua gì một quả bom hạng nặng.

"Cái gì kêu là đã không có trí nhớ trước kia, anh ấy làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Thư ôm Lotter nhìn như đang an ủi ấu tể nhà mình, vừa vặn lòng không ngừng chú ý một người khác, giờ phút này lại vội vàng hỏi, trong lòng cũng có dự cảm không tốt.