(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu - Chương 28: Nói ra có thể bạn không tin, Thiên sư thực sự rất nghèo!!!




Editor: Đào Tử 🍑

________________________



"Tin hay không tùy cô."

Trời gây nghiệt có thể tha, tự gây nghiệt không thể sống.



Lôi Nhã Đình không chịu nghe thì cứ vậy đi, Bùi Diệp không phải cha mẹ cô ta, không có trách nhiệm dạy bảo cô ta làm người, càng không có chuyện bắt cô ta cuối đầu xuống nghe lời cô.



Chu Tuệ Vinh lại nhảy ra làm người hòa giải.



Cô ta dịu dàng khuyên Lôi Nhã Đình, "Nhã Đình, nói cô nghe cô cứ nghe đi, lời của Tiểu Hồng cũng có lí."



Quỷ đều do người hóa thành, chẳng hạn như đôi vợ chồng già lúc nãy chỉ cần chịu giao tiếp với họ là có thể kết thúc trong hòa bình, đánh làm chi cho mất công?



Suy nghĩ kỹ một tí thì con quỷ lúc trước y chang.



Lôi Nhã Đình bị cô ta làm tức giận đến phát bực.



Cho dù là cô hay Mai Lập Hương, hai người đều đang có cảm giác bị cô lập.



Trước kia bọn họ đều chung tay bài xích Tiểu Hồng, thông qua việc nói xấu Tiểu Hồng nhận được sự tán thành của mọi người, bây giờ lại bị cô lập ngược lại, loại cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào.



Lôi Nhã Đình là "Người trùng sinh" còn có bàn tay vàng, trong lòng lập tức có cảm giác cao cao tại thượng, tài sắc hơn người.



Bị cô lập thì cô lập thôi có gì đâu, mình chẳng mong mỏi gì ở họ, về sau không phải người chung một đường, sau này không có họ sẽ bớt chút phiền phức.



Ví dụ như đồ tốt mà cô cướp được từ hồng bao không cần trả lời những câu hỏi tò mò của bọn họ, còn có thể danh chính ngôn thuận từ chối không cho họ dùng thử.



Đừng tưởng rằng cô không biết bọn người Bạch Hiểu Hiểu thèm thuồng lọ nước thần của cô nhé!



Nếu quan hệ quá tốt, ngược lại cô không biết từ chối lời hỏi mượn của họ thế nào.



Lôi Nhã Đình nghĩ rất thoáng, nhưng Mai Lập Hương không tốt đến vậy.



Ở trong phòng ngủ cô ta luôn có cảm giác hít thở không thông, giống như có người nhân lúc cô ta không chú ý dùng ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm cô ta.



Lúc Mai Lập Hương nhìn Bùi Diệp cầm điện thoại di động bấm bấm nhấn nhấn, trong lòng càng khó chịu hơn.



Chẳng lẽ bọn họ lập nhóm buôn chuyện, có phải lúc này đang ở trong nhóm nói xấu cô ta, nói cô ta là kẻ trộm, nói cô ta ghê tởm trộm ngọc nhét của người ta?



Vừa nghĩ tới cảnh đó, Mai Lập Hương đã đứng ngồi không yên, lăn qua lăn lại ồn ào chết đi được.



Bạn cùng phòng ở giường trên bị tiếng ồn của cô ta đánh thức, không nhịn được nổi cáo chửi một câu.



Mai Lập Hương nghe xong, thân thể kiều nhuyễn khẽ run lên, nằm lỳ ở trên giường ôm chiếc gối khóc lớn, khóc vô cùng uất ức.



Những người khác: "? ? ?"



"Không thể hiểu nổi, làm như chúng ta khi dễ cô ta không bằng."



Bạch Hiểu Hiểu đảo mắt, bây giờ năm người bọn cô đang lập nhóm bàn tán chuyện vừa rồi.



Năm người này ngoại trừ Bùi Diệp, Lôi Nhã Đình và Mai Lập Hương, chỉ có năm người còn lại.




"Bản thân làm sai trộm đồ của quỷ còn rước quỷ vào phòng của bọn mình, chúng mình chưa nói gì cô ta đã ở đó khóc lóc."



"Người ta là công chúa nhỏ đấy, thần kinh yếu ớt nhạy cảm là chuyện bình thường."



Trong nhóm đúng là rất sôi nổi, nhưng không như tưởng tượng của Mai Lập Hương, người ta chỉ phàn nàn cô ta đôi ba câu thôi.



Mai Lập Hương làm gì có cửa được bàn tán xôn xao như "Tiểu Hồng" .



Bọn họ đều ở trong nhóm thảo luận về thân phận thực sự của "Tiểu Hồng", suy diễn đến tận trời.



Không ai nhắc lại chuyện "Tiểu Hồng" là xã hội đen, cũng không nói đến chuyện cô ra ngoài bán thân, ngược lại nói tính cách cô rất tốt, những việc làm kì quái trước kia suy cho cùng chỉ để làm ra vẻ phong phạm cao nhân.



Mỗi người đều thêm một câu, từ trong trí nhớ đào ra những điểm tốt của cô.



Cuối cùng chuyện Bùi Diệp không hút thuốc trong phòng ngủ, hút thuốc lá điện tử trong phòng cũng hạn chế chắc chắn là do cô dịu dàng thiện lương, không muốn để cho bọn họ hít khói thuốc.



Tưởng tượng một phen, những điểm đen trên người nguyên chủ Tiểu Hồng đều được tẩy trắng sáng lấp lánh ánh sao.



Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Bùi Diệp.



Dù sao --



Một người vốn luôn được hoan nghênh như cô ai lại không thích?



Nếu nguyên chủ Tiểu Hồng nghe được những lời bàn luận của bọn họ chắc sẽ lộ ra nụ cười khổ -- không biết nên nói bọn họ ngây thơ đơn thuần hay là dối trá buồn nôn nữa.




Người chết như đèn tắt.



Những người này sẽ không bao giờ biết Tiểu Hồng mà bọn họ từng quen biết đã sớm chết, hồn phách đã bị âm sai đi ngang qua câu đi, giờ đang xếp hàng dưới địa phủ chờ đầu thai kia kìa.



Ngày thứ hai, sau khi Chu Thuần An giải quyết xong công việc mới nhớ tới việc Bùi Diệp nhờ hỏi thăm.



Bùi Diệp gửi cho hắn một biểu tượng cảm xúc.



"Giải quyết được là tốt rồi, vãn bối còn lo làm trễ nãi chuyện quan trọng của tiền bối."



Bùi Diệp yên lặng nhớ lại xem hai viên ngọc trong tin nhắn có phải là chuyện quan trọng hay không.



Cô gửi cho đối phương một biểu tượng cảm xúc【Nam tử hán dễ thương uống sữa】.



Chu Thuần An không phải là một đạo sĩ cổ hủ không biết gì, ngược lại hắn cũng không khác gì những người trẻ tuổi khác, cũng đọc sách, lên mạng, chơi game, biết rõ ý nghĩa của từng cái biểu tượng cảm xúc.



Bùi Diệp tuy là lão quỷ từ chân núi mới đến nhưng lại có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm sâu của từng cái meme thật khiến hắn ngoài ý muốn.



"Thuần An, báo cáo nhiệm vụ viết xong rồi à?"



Sư tỷ Sài Tư Điềm đi ngang qua, gõ gõ bàn làm việc của hắn, không để hắn chơi điện thoại quên việc.



Chu Thuần An cười khổ cầu xin tha thứ.



"Chị Tư Điềm, sẽ viết liền, lập tức viết đây, viết xong sẽ giao cho chị."




Hôm qua đột nhiên nhận được nhiệm vụ mà tổng bộ truyền xuống, Chu Thuần An đã ở nghĩa địa vùng ngoại ô ngủ một đêm, không chỉ đánh nhau với hai con quỷ còn cho muỗi uống máu cả đêm.



Thật vất vả mới lê được cái thân về, định nghỉ ngơi một chút, còn bị sư tỷ bắt phải viết báo cáo, đúng là thật mệt mỏi.



"Tổng bộ cho phân bộ của chúng ta thêm một lính mới, năm nay giao cho cậu đấy."



Thành phố T là thành phố gần thành phố thủ đô B nhất, là một trong những thành phố trực thuộc trung ương, chuyện linh dị xảy ra khá nhiều.



Bây giờ linh khí mỏng manh, thiên sư có bản lĩnh ngày càng ít, cục quản lí của thành phố nào cũng thiếu người trầm trọng.



Năm nay người mới này là do Thanh Huyền chân nhân đích thân đến tổng bộ đòi mới có được.



Chu Thuần An từ chối nhã nhặn, hi vọng Sài Tư Điềm có thể chọn một tiền bối có kinh nghiệm hơn mình.



"Em mang người mới? Chị Tư Điềm, kinh nghiệm của em còn chưa đủ, mang người mới dạy hư mầm non tốt thì sao?"



Chu Thuần An có ngộ tính thiên phú cao, tuổi còn nhỏ nhưng lại là người có thực lực mạnh hàng đầu trong cục điều tra thành phố T, thiếu sót duy nhất chính là kinh nghiệm.



Có thể chỉ dẫn người mới được hay không không chỉ dựa vào thực lực, đa phần người mới đều nhờ tiền bối có kinh nghiệm chỉ dẫn, ở sau lưng tiền bối học tập, tích lũy kinh nghiệm.



Sài Tư Điềm nhìn lướt qua danh sách thành viên bộ điều tra, bất đắc dĩ buông tay.



" Thiên sư của Phân bộ chỉ có cậu là người có thời gian tương đối rảnh thôi."



Số khác không phải làm nhiệm vụ dài hạn thì cũng đi công tác ở tỉnh khác, Chu Thuần An là sinh viên, thời gian làm nhiệm vụ khá ngắn, nên thời gian rất nhiều.



Sài Tư Điềm đã nói vậy, Chu Thuần An đương nhiên không thể cự tuyệt.



Mang người mới thì bộ điều tra sẽ giao nhiệm vụ có độ khó tương đối thấp cho hắn, cũng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời để bọn họ thích nghi nhanh và luyện tay một chút.



Khi người mới làm nhiệm vụ thì tiền bối chỉ dẫn phải hỗ trợ tận tình để đảm bảo an toàn cho người mới, đây là chính sách bảo hộ người mới mà bộ đã ban hành.



Nếu tiền bối chỉ dẫn ấy có nhiệm vụ, cảm thấy nhiệm vụ này có thể giúp người mới tăng thêm chút kiến thức người mới cũng có thể theo sau.



"Còn nhỏ thế cơ à?"



Chu Thuần An nhìn thoáng qua tư liệu người mới, phát hiện năm nay người mới chỉ có mười sáu tuổi.



"Tiếu Bàng Tí? Đúng là chỉ có cha mẹ ruột mới đặt tên này."



Tiếu Bàng Tí, người cũng như tên, nhìn bức ảnh chân dung trên tư liệu đã biết số cân của cậu không thấp.



Sài Tư Điềm nói, "Tí có nghĩa là tiền tài, chắc cha mẹ cậu ta hi vọng lớn lên cậu sẽ kiếm được nhiều tiền đây mà."



Chu Thuần An lẩm bẩm nói, "Nếu có ngụ ý này thật đừng nên làm thiên sư chớ."



Bộ không biết thiên sư là nghề có cuộc sống rất đắng cay sao?



Ăn sung mặc sướng chỉ là đãi ngộ của những thiên sư có thực lực, còn thiên sư tầng dưới đều phải trải qua ngày tháng vô cùng cơ cực.