Editor: Đào Tử 🍑
________________________
Pháp lệnh triệu hoán âm sai này khiến đám âm sai dưới kia run lẩy bẩy, hắn còn tưởng là nhân vật quan trọng nào triệu mời, vội vã chạy tới một chuyến.
Lúc mới nhìn thấy Bùi Diệp, hắn cũng giật nảy mình, trên đời sao lại có người hung ác dữ vậy!
Càng sợ hãi mặt quỷ càng làm ra vẻ mặt không cảm xúc.
Kết quả --
Thì ra là chuyển phát nhanh!
Tin nhắn hệ thống viết vật chuyển phát là ngọc Cửu Khiếu, người nhận hàng còn cách người gửi hàng có bảy tám bước.
Điên à?
Bùi Diệp bày ra vẻ mặt đương nhiên nói, "Bọn họ là quỷ, hai vật này họ không cầm được nên tất nhiên phải đốt gửi xuống cho họ rồi."
Người đàn ông nghe xong im lặng thật lâu, cuối cùng từ trong tay áo móc ra một chiếc hộp đựng và một bó dây thừng đen, ném qua để Bùi Diệp tự mình làm.
"Trả tiền trực tiếp hay thông qua hệ thống?"
Bùi Diệp nói, "Trả qua hệ thống đi, tôi đâu có tiền của quỷ. Kí tên người gửi ở đâu?"
Người đàn ông kia nói, "Điểm chỉ vào là được."
Việc lăn dấu tay đối với người mù chữ như cô rất hữu dụng, Bùi Diệp không nói nhiều lời ấn một cái.
Người đàn ông nhận chiếc hộp được buộc bằng dây thừng đen kia, một luồng khí đen từ trong tay áo bao bọc lấy chiếc hộp chặt chẽ.
"Hai con quỷ phòng 4021 học viện hộ lí Ngũ Đạo thành phố T, có chuyển phát nhanh cho hai ngươi, nhận hàng mau lên."
Vừa dứt lời, hắn ném chiếc hộp về phía hai con quỷ đang nơm nớm lo sợ bên cạnh.
Ông lão vô thức chụp lấy chiếc hộp, suýt bị dọa đái ra quần.
Là Hắc vô thường giao hàng chuyển phát nhanh cho bọn họ. . .
Cái chuyện trâu bò này ông có thể khoe mẽ cả đời!
Ông lão cung cung kính kính ký nhận hàng, rồi đánh giá 5 sao cho hắc vô thường, thuận tiện nhấn tất cả các đánh giá-- ví dụ như "Có thông báo trước khi giao hàng", "Đưa hàng tận nơi", "Người nhận có mặt mới giao hàng", "Thu tiền chuyển phát sau khi nhận hàng", "Thái độ phục vụ tốt", "Hàng đóng gói không tổn hại" . . .
"Đa tạ Hắc vô thường đại nhân, Hắc vô thường đại nhân đi thong thả!"
Hắc vô thường trợn mắt trừng một cái, hừ một tiếng nhưng vẫn chưa đi.
Ngược lại đem ánh mắt đặt trên người Bùi Diệp, nhìn một lúc lâu mới biến thành bóng đen trở lại vòng xoáy.
"Đây là Hắc vô thường?"
Ông lão nói, "Đúng vậy, khí tức của hắc vô thường đại nhân những tiểu quỷ phía dưới sẽ không nhận lầm."
Hắc vô thường là quan sai của Phong Đô, đồng sự cộng tác gọi là Bạch vô thường.
Hai vị quỷ sai này là lão đại của bộ Câu hồn, tất cả âm sai câu hồn đều nghe lệnh của hai người họ, mà bọn họ lại nghe lệnh của Phong Đô Đại Đế.
Chú ngữ của Bùi Diệp lại triệu mời Hắc vô thường đến, cái thao tác này đúng là chưa từng gặp bao giờ.
Một lát sau, bà lão hỏi Bùi Diệp, "Cháu với Vô thường đại nhân quen biết nhau à?"
"Không quen, không biết."
Cô vốn cho là triệu mời âm sai chuyển phát nhanh ở gần đây thôi, cho nên Hắc vô thường đến cô cũng không thấy sai ở chỗ nào.
Có lẽ Hắc vô thường có việc nên ở gần đây.
Nghĩ đến vụ án kia của Lam Dĩnh, có khả năng lắm.
Bà lão lảm nhảm không dứt, "Nghe một số lão quỷ nói, âm sai cùng cấp bậc với Hắc vô thường đại nhân trong tay có mấy suất đầu thai. . ."
Bà muốn tìm cách đi cửa sau, cùng ông nhà tìm một cái thai tốt mà đầu thai cùng nhau, kiếp sau không tách rời.
Nhớ lại thì hai người đã chết rất nhiều năm.
Tới bây giờ vẫn chưa đầu thai quanh quẩn bên mộ địa, bởi vì hai người họ không rút được chung một số, không thể đầu thai cùng một chỗ được.
Ông lão hút một điếu thuốc.
"Đầu thai tốt chỗ nào? Còn không bằng làm quỷ, làm người có thể đi dạo khắp nơi, đi nhanh như gió ư?"
Bà lão sống ở thời phong kiến, phụ nữ đều phải bó gót sen.
Cả đời bà phải chịu khổ vì cái chân nhỏ này, đi đường phải từ từ chậm rãi, khẽ động một cái hay đi đường lâu chân cũng đau âm ỉ.
Sau khi làm quỷ bà muốn đi đâu thì đi, muốn bay thì bay.