Editor: Đào Tử
___________________________
Liễu Diệp Tiên nghe thấy động tĩnh cũng tiến đến ghé vào một bên khác cửa sổ, vừa nhìn sắc mặt đã tái xanh.
Dưới lầu ký túc đèn đường lẳng lặng sáng lên, bóng cây trùng điệp đổ dài trên mặt đất, theo gió đêm khẽ chập chờn.
Dưới ánh trăng tĩnh lặng nên thơ, trình diễn một tiết mục mở màn khiến dịch vị trong người sôi trào.
Nữ sinh váy vàng phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
Cô ta dùng hai tay bám lấy mặt đất bò hướng ký túc xá, nhưng lực quá nhỏ không bằng lực lượng kéo cô về phía sau.
Bóng người dùng hai tay đầy máu kéo đi, há miệng, lộ hàm răng bén nhọn như cá mập.
Đây tuyệt đối không phải người bình thường!
Dựa vào răng nhọn khác hẳn người thường cộng với lực cắn kinh người, một ngụm đã cắn một khối thịt lớn nơi bắp đùi.
Mạch máu bị vỡ, máu tươi bắn tung toé.
Nữ sinh dưới dục vọng cầu sinh chống đỡ không ngừng hét lớn kêu cứu.
Kết quả lại dẫn tới càng nhiều cái bóng lắc lư tập trung lại phía cô ta.
Có người nghe thấy động tĩnh ra xem xảy ra chuyện gì.
Đối phương cố gắng đẩy kẻ tấn công ra, người sau phản ứng chậm chạp nhưng lực đạo mạnh một cách quỷ dị.
Lúc này, một bóng người từ bóng cây lao ra.
Khoang miệng như chậu máu to, cắn một phát đâm sâu vào tận thịt lẫn xương cổ.
Chỉ kịp hét thảm một tiếng, cơ thể cứng ngắc giãy giụa vì đau đớn kịch liệt đột nhiên mềm nhũn ra.
Sinh viên ký túc nghe được động tĩnh thò đầu ra, thấy cảnh này bị dọa sợ liên tục thét lớn, sắc mặt trắng bệch.
Có người hô to giết người, cũng có người lấy điện thoại ra gọi báo cảnh.
Nhưng không ai dám ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, quản lý ký túc xá thấy không thích hợp khóa cửa lại, lập tức gọi điện thoại báo cảnh.
"Thụy, Thụy Quân... Đó là cái gì?"
Phòng ngủ ba người tại lầu sáu, độ cao này lại thêm bóng đêm ảnh hưởng, người bình thường rất khó nhìn rõ việc xảy ra dưới lầu.
Bản thân Liễu Diệp Tiên còn cận thị nhẹ.
Từ khi uống linh tuyền hạ sốt, cô phát hiện mắt mình đặc biệt sáng rõ, tầm mắt ở xa càng rõ hơn.
Cô cho là công dụng của linh tuyền, trên thực tế là sau khi thức tỉnh dị năng thể năng được tăng cường.
Có điều Liễu Diệp Tiên là dị năng hệ trị liệu, khả năng cường hóa thân thể ngũ quan có hạn, không mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
"Giết người!"
"Mau báo cảnh sát!"
Cô run rẩy lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị gọi.
"Vô dụng..."
Hướng Thụy Quân thầm nắm chặt miêu đao trong tay.
Tận thế năm năm, cảnh tượng tương tự cô đã nhìn rất rất nhiều.
Đối với người sống sót không nhìn thấy tương lai, tử vong ngược lại là giải thoát vĩnh hằng.
Cô biết tận thế nhất định sẽ tới, nhưng khi tận thế thật sự tiến đến, nội tâm như có cỗ lực lượng cuồng loạn xông trái đụng phải, khiến cô suýt không ức chế nổi dâng lên hung niệm.
Cô có thể trùng sinh một lần thay đổi cơn ác mộng tiệc sinh nhật, vì sao lại chẳng thể thay đổi tương lai tận thế giáng lâm!
Trùng sinh vì cái gì?
Vì để cô lần nữa sống trong tận thế, tại tận thế đau khổ vùng vẫy, mỗi ngày đối mặt với những con Zombie quái vật vừa xấu thối lại buồn nôn kia?
"Tất cả đường dây đều bận, không ai nhận..."
Liễu Diệp Tiên không ngừng tay, gọi hai lần vô dụng, đành đổi hướng gọi xe cấp cứu bệnh viện.
Nghe thanh âm bàn phím số, nội tâm Hướng Thụy Quân đạt tới cực hạn bực dọc.
Cô đột nhiên giơ tay đẩy Liễu Diệp Tiên.
Đối phương bất ngờ chưa kịp chuẩn bị lùi lại mấy bước ngồi bệt xuống giường, điện thoại trong tay cũng theo đó lộp bộp rơi xuống đất.
"Thụy Quân..."
Liễu Diệp Tiên thì thào một câu, dẫn tới Hướng Thụy Quân cao giọng gào thét.
"Tận thế tới có hiểu không?"
"Phía dưới kia là Zombie!"
Hướng Thụy Quân hết kìm nén nổi bộc phát cảm xúc, hai mắt trừng lớn gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, tơ máu giăng đầy.
"Chị cho rằng giờ là thời buổi nào?" Nàng dùng trái tay chỉ ngoài cửa sổ, "Gọi xe cứu thương có ích gì?"
Dữ tợn trong khoảnh khắc khiến Liễu Diệp Tiên cảm giác lạ lẫm.
Cô mờ mịt.
"Vậy chị nên làm gì?"
Zombie chỉ từng xem trong phim tiểu thuyết về Zombie.