Editor: Đào Tử 🍑
_________________________
Trong phòng tràn ngập tiếng nói cười của đàn ông cùng đám oanh oanh yến yến của hắn.
Chị Bạch đẩy Bùi Diệp, nháy mắt với cô một cái.
"Hôm qua em cho Đỗ thiếu leo cây, bây giờ tốt nhất nên xin lỗi người ta, nếu không người ta sẽ có ấn tượng rất kém." Chị Bạch kề bên tai cô nói nhỏ, "Có thấy không, mấy tên hào môn đời thứ hai ở bên cạnh, tất cả đều là bạn của Đỗ thiếu, nếu cưng biểu hiện không tốt, bọn họ sẽ có cảm tình ư? Đi nói lời xin lỗi đi, đừng bỏ lỡ cơ hội lần này."
Bùi Diệp đến hấp dẫn ánh mắt vài tên trẻ tuổi.
Tiểu Hồng rất đẹp, nếu cẩn thận trang điểm biết cách ăn mặc, trong giới giải trí cũng là mỹ nhân hiếm có.
Một tên nháy mắt với Đỗ thiếu.
Dáng dấp xinh đẹp như vậy, khó trách Đỗ thiếu phải bắt tới tay cho bằng được.
Đỗ thiếu nhấp một hớp rượu, chất lỏng trượt vào cổ họng, chảy xuôi xuống bụng, toát ra một cỗ nóng ấm.
"Tới đây, ngồi xuống uống hai ly, uống xong hiểu lầm ngày hôm qua coi như xóa bỏ."
Đỗ thiếu rót cho Bùi Diệp một ly rượu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cô lại đó ngồi.
Bùi Diệp đảo mắt nhìn thoáng qua rượu đã bị hạ thuốc.
Hôm qua Đỗ thiếu đã chịu thất bại, lượng thuốc lần này hạ không ít.
"Không uống là không nể mặt anh đâu!"
Đỗ thiếu thấy Bùi Diệp không cử động, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Chị Bạch thấy vậy có hơi gấp gáp, hôm nay Bùi Diệp lại không chịu hợp tác thì tiền cô ta nuốt vào sẽ phải trả lại cho Đỗ thiếu.
"Hây dà, đừng thất thần nữa!"
Bùi Diệp cuối cùng cũng động, xoay người tiến đến cầm chén rượu lên, Đỗ thiếu không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ, sắp thành công rồi!
Một giây sau, một cái chân dài giẫm chính xác lên xương quai xanh trước ngực của hắn, chất lỏng màu vàng trong suốt rơi thẳng vào mặt hắn.
Bùi Diệp lạnh mặt nói, "Uống ngon không?"
Đỗ thiếu ngây ngẩn cả người, hắn không thấy rõ động tác của Bùi Diệp.
"Mẹ nó! Ông mày cho thể diện rồi còn không cần!"
Đỗ thiếu lên cơn giận dữ, chửi ầm lên.
Bùi Diệp không phải người dễ chọc, hơi nhún chân liền khiến xương quai xanh của hắn lõm vào, đau đến nỗi hắn trực tiếp kêu a a.
Bạn của Đỗ thiếu vừa lên liền bị cô một tát cho một phát ù cả tai, hơn một trăm sáu mươi cân thịt ngã vào một bên ghế sô pha, đụng vào mắt đều nổi đom đóm.
Chị Bạch với mấy cô em bồi rượu bị dọa sợ thét lên, nhưng còn chuyện khiến bọn họ càng sợ hãi hơn đã xảy ra.
Mấy cô gái vừa chạy ra cửa phòng bao, bỗng thấy choáng váng phải lui về phòng.
Một luồng gió âm lãnh lướt qua, cùng với đó là mùi hôi thối xuất hiện, hồng ảnh đột nhiên đứng trước cửa phòng.
Phòng bao nhếch nhác bỗng trở nên im lặng, sau đó một chuỗi tiếng thét có đề xi ben lớn hơn được thét ra, giọng chị Bạch chói tai nhất.
Nếu có người tu đạo ở đây, sẽ có thể thấy được trong phòng tràn ngập âm khí, sát khí cao tận trời, nhiệt độ không khí cũng thấp đến đáng sợ.
Thân ảnh màu đỏ liếc qua Bùi Diệp, nhìn thoáng qua Đỗ thiếu dưới chân cô, mặt quỷ âm u tử khí hiện lên một tia giãy dụa.
Một lát sau, cô ta im lặng nghiêng người bước sang hai bước, ánh mắt nhìn thẳng vào mấy tên hồ cẩu bằng hữu của Đỗ thiếu và chị Bạch.
Đám hồ cẩu bằng hữu không nhận ra thân phận của thân ảnh màu đỏ nhưng chị Bạch lại hoảng sợ, nghẹn ngào hô, " Tiểu, Tiểu Dĩnh. . ."
Nghe thấy chị Bạch gọi mình, khóe môi thân ảnh màu đỏ câu lên thành một đường cong.
Tóc dài nhiễm huyết tinh nhanh chóng dài ra giống như thuỷ triều bọc chặt chẽ đầu chị Bạch lại.
Một con mắt của thân ảnh màu đỏ nhìn chằm chằm chị Bạch, một con mắt thì nhìn về phía Bùi Diệp.
Thấy cô không chú ý đến mình, cầm lấy tóc dài quăng chị Bạch vào một góc, chị Bạch bị tóc của nữ quỷ bọc kín lấy đầu nên hô hấp khó khăn, không ngừng giãy dụa.
Chỉ là theo thời gian qua đi, động tác của cô ta càng ngày càng nhỏ.
"Chờ đã!"
Bùi Diệp buông chân ra, quét chân qua đem Đỗ thiếu đạp sang một bên.
Thân ảnh màu đỏ do dự, đôi mắt tĩnh mịch dường như lộ ra mấy phần sợ hãi.
Cuối cùng cô ta không cam lòng lựa chọn thỏa hiệp.
Mặc dù không buông đầu chị Bạch ra nhưng đã chừa cho cô ta một cái lỗ mũi, không bị ngột chết là được.
"Cô tên Tiểu Dĩnh? Lam Dĩnh?"
Khó trách ban đầu cảm thấy bóng quỷ váy đỏ này hơi quen mặt hóa ra là người nguyên chủ Tiểu Hồng quen biết.
Lam Dĩnh và nguyên chủ quen nhau, thế nhưng đã hai tháng Tiểu Hồng chưa gặp Lam Dĩnh, chị Bạch nói Lam Dĩnh gặp may, làm vợ lẽ cho người ta, sống ngày tháng tốt lành.
Chỉ là. . .