Editor: Đào Tử 🍑
________________________
Tâm trạng xấu của Lôi Nhã Đình không kéo dài được bao lâu, đám thần tiên kia lại phát hồng bao!
Bùi Diệp nằm ở dưới, phát hiện tinh thần của Lôi Nhã Đình xuất hiện một tia dao động, ngừng hô hấp, cô biết nữ chính đã bắt đầu đoạt hồng bao.
Cô gái, cô tỉnh táo một chút đi!
"Thời buổi bây giờ thần tiên rảnh rỗi lắm à?"
Đếm đầu ngón tay một chút, hôm nay mấy vị thần tiên này đã phát ít nhất ba cái hồng bao.
Lần đầu tiên là Tụ vận phù, Lôi Nhã Đình trúng thưởng hơn bốn vạn, khí vận trừ đi 23-- cái này nhắm mắt cũng biết không có lời.
Lần thứ hai là nước thần, Lôi Nhã Đình dùng hai lần, tổn thất hai ngày tuổi thọ -- đối với vài cô gái mà nói thì cái đó không tính là gì.
Lần thứ ba lại là cái gì?
Bùi Diệp đang suy nghĩ, trên giường trên, nữ chính đã dùng tốc độ tay cẩu độc thân hơn hai mươi năm của mình nhanh chóng cướp được【 Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn 】 phát hồng bao.
【 Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn 】: Ngươi phát hồng bao? ? ? Ngươi lại đi đâu thu đồ đệ? @ Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn
【 Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn 】:Trước đó vô tình gặp được một tiểu bối, đứa bé ấy thiên phú rất tốt, bí tịch nhập môn không bao lâu đã có thể hiểu hết, mấy loại tâm pháp và bí kỹ ta chuẩn bị cũng không còn tác dụng nữa. Trong nhóm không phải cũng có vài tiểu bối thực lực chưa tới Địa Tiên hay sao, những công pháp này cho họ sử dụng chắc sẽ có hiệu quả, bỏ đi thì thật đáng tiếc.
【 Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn 】: Hừ, khoác lông mang sừng, thứ gọi là thiên phú mạnh cũng bình thường thôi.
Trong nhóm, nhìn thấy hai vị đại lão sắp đánh nhau, chúng thần tiên run lẩy bẩy, dồn dập lấy cớ rời khỏi.
Lôi Nhã Đình thấy trong nhóm không có động tĩnh, cũng lén lút rời khỏi, lấy hồng bao vừa cướp được ra.
Đó là một khối ngọc, nghe nói khối ngọc này là do vị thần tiên kia chuẩn bị cho đồ đệ của mình.
Lôi Nhã Đình lật qua lật lại không biết sử dụng thế nào, trong đầu chợt nhớ tới cốt truyện tiểu thuyết tu chân, dùng móng tay nhọn độc ác cắt qua ngón tay của mình, lấy máu nhỏ lên khối ngọc.
Một tia bạch quang lóe lên rồi tắt.
Ngọc giản hóa thành tia sáng chui vào mi tâm Lôi Nhã Đình.
Một nháy mắt, vô số nội dung kỳ ảo xuất hiện trong đầu của cô ta, mỗi một chữ đều hằng sâu trong trí nhớ.
【17:33 phút, nữ chính Lôi Nhã Đình học một bộ tâm pháp tu tiên nhập môn, khí vận -125 điểm, công đức - 666 điểm 】
Bùi Diệp nhìn ghi chép hệ thống nhảy ra, sắc mặt hờ hững như cũ.
Lôi Nhã Đình nằm trong chăn mừng thầm, dưới giường bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại lớn muốn điếc lỗ tai.
"Chết cũng muốn yêu! ! !"
"Yêu đến chết không buông -- "
Bạch Hiểu Hiểu đang buồn bực muốn chết, nghe được tiếng chuông điện thoại của Bùi Diệp vang lên, giận dữ nói, "Này nhà quê, thay chuông điện thoại khác thì chết à!"
Muốn hù chết người?
Bùi Diệp liếc qua.
Là chị Bạch gọi tới, chắc là sợ Bùi Diệp cho leo cây.
"Tôi không quên, một lát sẽ đến, ừ, không đến trễ đâu."
Cúp điện thoại nhét vào túi, Bùi Diệp đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, từ đầu tới đuôi không nhìn Bạch Hiểu Hiểu một cái.
"Cái con nhỏ này!"
Bạch Hiểu Hiểu tức giận trợn trắng mắt lên.
"Đúng là đứa cứng đầu không có tiền cha mẹ không dạy dỗ, có chút đồ là hất hàm lên trời."
Lời trước là nói Bùi Diệp, nhưng cũng có khả năng chỉ cây dâu mắng cây hòe mà chửi Lôi Nhã Đình.
Bạch Hiểu Hiểu thầm giận, xét tới đức hạnh của mấy người bạn cùng phòng này, cô nhất định phải đi tìm dì quản lí kí túc xá đổi phòng ngủ khác mới được, MMP.
Bùi Diệp rời đi chưa đầy vài phút, ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng gõ nhịp nhàng.
Mọi người không thèm để ý, phòng ngủ của các cô gần sát tường của trường, gần đó có một trường tiểu học, vài đám học sinh tan học thỉnh thoảng sẽ cầm đá gõ vào cửa sổ.
Một lát sau, cửa sổ lại vang lên ba tiếng gõ cửa.
Bạch Hiểu Hiểu nóng nảy nói, "Cha mẹ của mấy đứa trẻ trâu này cũng không biết dạy con ư? Cả ngày chỉ biết cầm tảng đá gõ cửa sổ, gõ cái gì mà gõ, gõ chuông đám ma à!"
Tất cả mọi người biết Bạch Hiểu Hiểu là vì bị Lôi Nhã Đình vả mặt mới nổi giận như thế, ai cũng không thể khuyên được cô.
Trưởng phòng Chu Tuệ Vinh cười nói, " Để mình mở cửa sổ nhắc nhở chúng, Hiểu Hiểu đừng tức giận nữa."
Kéo rèm cửa sổ lên, ánh mắt vượt qua tường nhìn xuống đường, không có một ai.