Xuống Núi

Chương 22: Đêm rằm không trăng




Tỉnh giấc sau một đêm chẳng an lành gì xong vừa mới xuống lầu đã thấy hai bố chủ nhà nghỉ đang tất bật chuẩn bị bàn thờ và vàng mã. Minh Khang thấy thế thì mở điện thoại ra mới phát hiện hôm nay là ngày rằm. Vừa thấy khách xuống, cô con gái đã niềm nở còn ông bố thì trông không vui vẻ gì. Ông nghiêm mặt:

- Hôm nay là ngày rằm, các cậu đừng nên ra ngoài thì hơn.

Nói rồi ông quay người vào bếp tiếp tục tất bật chuẩn bị đồ cúng. Cô con gái ở bên cạnh thấy bố mình vào bếp mới xích lại gần hai người nhỏ giọng:

- Bố tôi vốn kỳ lạ như thế đấy nhưng sau cùng ông cũng chỉ có ý tốt thôi, các anh đừng để bụng.

Lạc Tâm phất tay cười nói không sao rồi cô gái lại tiếp tục nói:

- Mà bố tôi nói cũng đúng đấy, hôm nay là rằm, từ nhỏ tôi chưa từng rời khỏi làng nhưng cũng từng nghe người ta kể rằng ngày rằm tới là trăng sẽ tròn. Tuy nhiên, ở đây các anh sẽ không thể nhìn thấy trăng đâu. Bố tôi dặn là những lúc như thế sẽ có ma quỷ hoành hành. Ban đầu, tôi không tin cho tới khi…

Cô nói đến đây thì ngừng lại, chắc là gặp phải gì đó rất khó nói. Lạc Tâm thấy vậy cũng đoán được một phần là có thể do oan hồn tối qua. Nghĩ vậy anh cũng hỏi luôn:

- Là do HAI oan hồn lang thang trong nhà nghỉ này mỗi đêm đúng không?

Khi nói, anh cố tình nhấn mạnh vào số từ hai. Điều đó làm cô con gái và ông bố ở bên trong phòng bếp sửng sốt.



Ông bố lau khô đôi tay ướt sũng của mình rồi đi đến trước mặt anh. Ánh mắt ông có chút buồn và thương cảm. Được một lúc, ông mới trầm giọng kể:

- Tôi thấy cậu có vẻ cũng là người hiểu biết về mấy chuyện này. Nếu có thể, tôi mong cậu có thể giúp đỡ gia đình chúng tôi…

“Đó là vào một buổi tối, hôm đó trăng sáng chúng tôi đã chuẩn bị đóng cửa rồi thì bỗng thấy một đôi trẻ, là người ngoài làng, đi tới tìm chỗ trú qua đêm. Trông cô gái có vẻ khá lo lắng và sợ hãi nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều mà đưa cho họ một phòng ở tầng bốn. Vì dù sao cũng là một đôi nam nữ, con tôi còn nhỏ còn tôi thì không muốn ảnh hưởng tới giấc ngủ. Đêm hôm đó tôi không hề biết trên ấy có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, rồi hôm sau nữa và một tuần sau, tôi chưa bao giờ thấy đôi trẻ kia ra khỏi phòng. Vậy là, tôi lên phòng kiểm tra tình hình. Chắc cậu cũng biết được tình hình ở nơi này rồi đúng không, tôi thừa nhận là tôi có chút lo lắng cho hai người đó.

Quả nhiên, khi tôi dùng chìa khóa để mở cửa, một thứ mùi tanh kinh khủng và cảm giác ớn lạnh bao trùm lấy tôi. Tôi lấy hết dũng cảm để mở đèn lên. Và tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng rùng rợn nhất trong cuộc đời tôi, cảnh tượng ấy khiến tôi không bao giờ quên được. Cô gái đêm hôm ấy, nằm trên chiếc giường đẫm máu, phần bụng bị phanh ra. Tôi sợ hãi chạy ra khỏi căn phòng đó và gọi điện thoại thông báo với cảnh sát.

Sau khi khám nghiệm tử thi, tôi được biết cô gái đó đã mang thai còn người mà tôi cho là bạn trai của cô ấy đã chạy ra khỏi nhà nghỉ vào khoảng ba giờ kém đêm hôm đó. Chúng tôi đã báo cho cơ quan cấp cao hơn để điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa thể tìm được người đó…”

Nói tới đây, ông ngồi thụp xuống ôm đầu rồi tự trách bản thân mình. Giá như ngày đấy ông không để cho họ phòng xa như vậy, rằng ông nên chú ý tới biểu cảm của cô gái và rằng ông chính là hung thủ gián tiếp giết chết người con gái ấy cùng với đứa con trong bụng của cô.

“Hai tuần sau khi cô gái nọ chết, ở hành lang bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân đi trên hành lang, tiếng trẻ con khóc và cả tiếng khóc cùng với giọng oán giận:

- Tại sao không nghe tôi gọi…

Chúng liên tục vọng tới trong đêm tối nhưng tôi lại không thấy sợ hãi mà là cảm thấy tự trách và đôi khi còn tự oán hận bản thân mình.”

Kể xong ông nắm lấy tay anh, giọng thành khẩn:

- Xin cậu, hãy giúp cô gái đó cùng đứa trẻ được siêu thoát.



- Được tôi sẽ giúp ông.

Lạc Tâm nhắm hai mắt lại. Anh có thể cảm nhận được một chút tâm trạng của người đàn ông này. Ông đang dằn vặt và tự trách bởi một việc ông không hề có lỗi bởi phía sau con người có vẻ cục cằn này chính là một con người lương thiện.

- Cảm ơn. Cậu có cần chuẩn bị gì không?

Lạc Tâm nhìn ông cười nói:

- Không cần đâu ạ. Hôm nay cháu sẽ ra ngoài, bác trông bạn cháu được không ạ?

Lạc Tâm nói xong thì quay người đi ra ngoài. Minh Khang thấy vậy thì chạy tới kéo anh lại hỏi:

- Sao anh không dẫn tôi theo, dạo này anh chẳng dẫn tôi theo bao giờ cả.

Anh ngại ngùng gãi đầu:

- Vậy sao, nếu cậu muốn thì đi cùng đi. Nhưng phải bám sát tôi đấy.- Nói rồi anh quay sang nhìn ông chủ nhà nghỉ- Cậu ấy đi theo cháu rồi, vậy bác có thể chuẩn bị cho chúng cháu hai phần cơm tối được không ạ?

Thấy ông chủ gật đầu, anh mới nói cảm ơn rồi quay người đi ra ngoài.

Lạc Tâm dắt Minh Khang tới vị trí cây đa đầu làng, vẫn vị trí hôm trước, bà lão hôm nọ đang ngồi đấy và vót mấy thanh gỗ thành một cái que hoặc một cái cọc gì đó. Minh Khang nghĩ có thể là do con cháu trong nhà hư nên bà mới vót cây làm roi. Nghĩ đến đây, Minh Khang mới nhớ ra, hình như hôm trước Lạc Tâm có nói bà ấy là thần bảo vệ làng cơ mà chắc thần cũng có con cháu mà nhở?

Bà lão đang tập trung vót thì bỗng ngẩng đầu lên và thấy hai người đang đi tới. Bà nở một nụ cười hiền từ rồi vẫy họ lại. Anh thấy thế cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà còn Minh Khang thì do có hơi ngượng nên chỉ ngồi xổm bên cạnh anh. Bà lão thấy thế cũng không nói gì, bà chỉ cười rồi tiếp tục làm công việc của mình. Mãi tới khi miếng gỗ đã nhọn hoắt thì bà mới dúi nó vào tay anh rồi nói:



- Bé ngoan, cháu cầm lấy cái này đi, đêm nay sẽ dùng được.- Bà nói xong thì đứng dậy xong bỗng sực nhớ ra điều gì đó, bà lại nhìn anh- Đám bạn trẻ hôm trước vào làng cháu cũng gặp đúng không? Bà không ngờ lớn lên chúng nó lại như vậy, hồi nhỏ còn ngoan ngoãn nghe lời lắm mà…

Anh nghe thế thì cười nói:

- Họ chỉ đang trong độ tuổi thích thể hiện thôi, bà yên tâm, không sao đâu.

- Ừ, bà cũng nghĩ vậy. Chắc cháu cũng thấy thứ ngồi trên lưng thằng nhỏ đó rồi đúng không? Nó sẽ dẫn tụi nhỏ đó nhảy xuống giếng. Nếu có thể, bà mong cháu sẽ cứu bọn nó một mạng. Dù sao hồi nhỏ chúng nó cũng là những đứa trẻ duy nhất thích lon ton chạy theo rồi gọi bà già này một tiếng bà mà. Hầy…- Bà thở dài một hơi rồi nhìn về phía làng- Thời gian trôi qua thật nhanh.

Rồi bà mới chậm rãi bước đi, trước khi đi cũng không quên dặn dò:

- Thứ đó sẽ không ở thế giới này đâu, nếu muốn tiêu diệt nó, cháu sẽ phải “đi sâu” hơn nữa. Địa điểm mấu chốt chính là cây đa này. Nhớ nhá!

Nói xong bà đi về hướng làng rồi khuất dần và biến mất.

Nghe bà cụ nói như vậy, Lạc Tâm mới nhìn về phía Minh Khang, đưa cho cậu một tấm bùa và nói:

- Thứ mà bà cụ nói tới chính là trạng thái của ngôi làng, đó là nơi mà tất cả ma quỷ và thần bảo hộ cũng là nơi chứa linh hồn của một làng cùng tồn tại tác động tới nó có thể tác động tới cả nơi này, ma quỷ mạnh hơn thần, ma quỷ hoành hành. Thần khắc chế được ma quỷ, ma quỷ cũng phải ngoan ngoãn. Đêm nay tôi sẽ tới nơi đó. Để ý đồng hồ, nếu ba giờ sáng tôi chưa ra thì hãy nắm chặt lá bùa này trong tay rồi chạy thật nhanh, không được quay đầu nhìn lại, không được nhìn xung quanh, chỉ nhìn đường trước mặt, ai gọi cũng không nghe, hỏi cũng đừng trả lời. Cứ vậy cho tới khi thấy được nhà nghỉ. Rõ chưa.