Tào Ý không nghĩ tới Ôn Như Hối tháng sau nhậm chức, tháng này đã đến, lúc trước khi Lý Ngoan mới lên kinh, Tào Ý từng viết thư cho Ôn Như Hối ủy thác hắn trông nom, lần này hắn đến Tào Ý phải lấy lễ để tiếp đón nhưng nếu nói chuyện khác, thì cửa ra sạch sẽ thoáng đãng ở kia.
Y căn dặn Lý Ngoan khách khí chút, không thể quá mức ngông cuồng, Ôn Như Hối làm người thanh liêm ghét cái ác như kẻ thù, không ưa nhất chính là đám người thích diễn như Lý Ngoan. Lý Ngoan không chút để ý đáp ứng tựa như có tâm sự.
Hai người một trước một sau đi ra tiền sảnh, Ôn Như Hối một thân áo bào hệt năm đó, nghe tiếng mừng rỡ quay đầu lại, hiển nhiên là đang ngóng trông Tào Ý đến, đợi thấy rõ Lý Ngoan sắc mặt khó coi đi phía sau y, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa kịp thu hồi tựa như bị gió lạnh tháng hai thổi qua, lãnh nhạt xuống.
Lý Ngoan cùng hắn nhìn nhau đều sinh chán ghét, hừ nhẹ một tiếng, nói với Tào Ý: “Đại bá tìm ta, ta đi đây.”
Tào Ý cũng không vạch trần, biết Đại bá tìm còn đi theo sau y đuổi tới đây, rõ ràng là đối với y không yên lòng theo tới thăm dò tiếng gió. Chỉ là thái độ lúc trước Lý Ngoan đối xử Ôn Như Hối cũng không như vậy, lúc nói đến người này cũng coi như ôn hòa nhã nhặn, tình cờ quái gở hai câu, cũng rất nhanh thấy tốt liền thôi chẳng hề khiến Tào Ý khó xử.
Sau khi vào kinh hai năm gặp lại giống như kẻ thù vậy.
Ôn Như Hối thấy Lý Ngoan rời đi vội vàng nghênh đón, cùng Tào Ý hàn huyên vài chuyện. Tào Ý khách khí, có hỏi liền đáp, cuối cùng suy tư một chút, đề nghị: “Ngươi mới đến, đối với chỗ này cũng chưa quen, hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo?”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng động nhỏ dường như là tiếng cành cây bị gãy, Ôn Như Hối không để ý, ngược lại Tào Ý lộ ra vẻ hiểu rõ.
“Vậy chúng ta đi chèo thuyền, trước kia ngươi thích cái này nhất.”
Tào Ý đáp: “Mặt hồ đóng băng rồi.”
Ôn Như Hối mỉm cười, khắc phục nói: “Vậy đi nghe khúc, chọn những gì ngươi thích nghe.”
Du hồ nghe khúc, ăn chơi chè chén, đây là những thứ Tào Ý những năm mười lăm mười sáu thích, nhưng chỉ trong một chốc y đã nhà tan người mất, thời gian tinh lực đều dành cho việc kiếm tiền cùng chăm sóc Lý Ngoan.
Mặc dù sau này Lý Ngoan vào kinh, y cũng hết sức chăm lo việc làm ăn của Lý gia, khi bồi tiếp khách thương nói chuyện làm ăn cũng có du hồ nghe khúc, nhưng y vội vàng cùng những người này lá mặt lá trái, nào có thời gian thưởng thức.
Ôn Như Hối thấy y cười không nói, hiểu được điều gì, âm thầm xấu hổ, muốn nói chút lời bù lại, Tào Ý lại nhấc chân đi về phía cửa sổ. Ôn Như Hối chỉ coi mình nói chuyện đề cập chuyện quá khứ làm y đau lòng, trên mặt vội vàng, vừa muốn đuổi theo, chỉ thấy cánh tay Tào Ý nhẹ nhàng đẩy một cái, mặt Lý Ngoan từ phía sau cửa sổ lộ ra, Ôn Như Hối thoáng chốc như bị đóng đinh tại chỗ.
Tào Ý cười mập mờ: “Nghe đủ chưa, không phải tìm Đại bá sao?”
Lý Ngoan bị tóm cũng không giận ngược lại hừ nhẹ một tiếng, giận dỗi Tào Ý, trong miệng rầm rì oán giận còn về giận cái gì, Ôn Như Hối nghe không rõ. Ôn Như Hối kinh ngạc nhìn hai người cách cửa sổ nhìn nhau, lại tự dung một chỗ, người khác không xen lời vào được, càng không hòa vào được.
Hắn chợt hối tiếc không kịp, nếu như lúc trước hắn không lựa chọn chỉ lo thân mình, mà vì Tào gia nói mấy câu, bây giờ cũng sẽ như xưa làm bạn với Tào Ý, có phải sẽ không tới phiên Lý Ngoan hay không.
Tào Ý dỗ Lý Ngoan đi, quay đầu lại thấy Ôn Như Hối hồn bay phách lạc chỉ làm như không nhìn thấy.
Ôn Như Hối tha thiết mà nhìn y, còn tưởng rằng Tào Ý sớm đã biết Lý Ngoan ở bên ngoài nghe lén, mới mượn cớ từ chối, bây giờ Lý Ngoan vừa đi, chỉ mong Tào Ý đáp ứng hắn. Nhưng Tào Ý lại khép ống tay áo lại không hề tiếp lời của hắn, lòng Ôn Như Hối lúc này như tro tàn, càng hận chính mình nhu nhược, lẩm bẩm nói: “Ngươi nhất định còn oán hận ta, nửa năm gần đây ta viết thư cho ngươi không thấy ngươi hồi âm.”
Tào Ý chần chờ nói: “… Thư gì?”
Ôn Như Hối sững sốt.
…
Lại nói Lý Ngoan, bị Tào Ý hai ba câu dỗ đi, trong lòng tức giận, nhìn cái gì cũng không ưa, trước mặt đụng phải Đại bá tìm hắn, thấy Tào Ý không có ở đây, cũng lười giả bộ ra vẻ, tỏ rõ không thèm để người Lý gia ở trong mắt, để cho Đại bá có chuyện nói mau.
Ngày ấy cùng Lý Ngoan tình cờ gặp ở “Khách trọ Thiêm Hương”, tình cảnh tuy xấu hổ, còn chưa kịp bắt chuyện đã bị nương tử tới cửa một tát lật tung, còn coi Lý Ngoan cũng giống hắn đi ăn vụng.
Vốn định thuận nước đẩy thuyền, đem chất nữ nhà thân mẫu phu nhân mình nhét vào phòng hắn, làm nhân tình, bây giờ thấy Lý Ngoan nghe lời Tào Ý như vậy, trong lòng không khỏi thấp thỏm, hôm nay đến chính là đến thăm dò ý tứ hắn. Lý Ngoan như dự liệu kể lễ cợt nhả, nhìn trái nhìn phải mà nói với hắn, đừng nói một câu trả lời chắc chắn, cho dù ám chỉ cũng không cho.
Trong lòng Đại bá từ lâu đem hắn ra mắng đầy đầu, trên mặt lại tươi cười, bị ép đành phải bê ra toàn bộ, xem Lý Ngoan coi làm sao giả ngu, ai biết tên này vỗ ót một cái, giả vờ sợ sệt nói: “Cũng không dám nói như vậy, nói nữa để Tào Ý nghe thấy, Tàm Đậu Đại Táo cũng không một lòng với ta, cái gì gió thổi cỏ lay đều phải chạy đi nói cho Tào công tử của bọn họ biết.”
Đại bá khó hiểu nói: “Ngươi thú thê nạp thiếp thiên kinh địa nghĩa, Tào Ý dựa vào cái gì quản ngươi?”
(*) Thiên kinh địa nghĩa (天经地义: tiānjīngdìyì): lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.
Trong lòng Lý Ngoan cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ lão già này thật sự không biết xấu hổ, làm người như hắn vậy.
Trên mặt hắn không hiện ra, tiện đà khoa trương nói: “Y mà nghe thấy lại muốn ghen, muốn cùng ta ầm ĩ, Tào Ý ầm ĩ lên rất khủng khiếp, muốn dỗ muốn ôm, hận không thể trói ta treo ở bên hông, nói y hai câu, y liền ủy khuất vô cùng, khóc sướt mướt, khóc lóc lăn lộn om sòm, bảo ta viết giấy cam đoan đời này kiếp này chỉ yêu một mình y! Ta đây nếu muốn nạp thiếp, Tào Ý sống thế nào đây!”
Đại bá: “…”
Tàm Đậu Đại Táo im lặng đi theo bên cạnh, sắc mặt quái dị, làm như không nghe thấy.
Trong lòng Đại bá nói Lý Ngoan thật sự là một tên không biết xấu hổ, sợ thê tử thì sợ thê tử, thoải mái thừa nhận có gì không thể, vậy mà còn phải gài Tào Ý vào.
Năm đó mẫu tử Tam phòng đột ngột qua đời, từ trên xuống dưới nhà họ Lý náo loạn, may nhờ Tào Ý dùng thủ đoạn ngăn cơn sóng dữ, ai mà không biết Tào Ý thích mềm không thích cứng, tâm hắc thủ độc, chuyện một khóc hai quậy ba thắt cổ, nghe tới như chuyện Lý Ngoan sẽ làm.
Lý Ngoan không ngừng nhắm mắt nói mò, giọng thì lớn vô cùng, ồn ào đến mức mấy nha hoàn hạ nhân đi ngang qua vẩy nước quét nhà nghe toàn bộ một chữ cũng không rơi xuống đất, từng người che miệng cười trộm, không bao lâu từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều biết Tào công tử thanh phong tế nguyệt kia là người âm thầm thích ghen tuông lại còn dính người, đối với thiếu gia của bọn họ yêu đến muốn chết muốn sống.
(*) Thanh phong tế nguyệt (清风霁月: qīng fēng jì yuè): ẩn dụ cho sự yên tĩnh và xinh đẹp
Mặt già của Đại bá đỏ bừng bị Lý Ngoan nói đến không biết ngừng, bán sống bán chết chạy trốn.
Lý Ngoan không nhịn được cười lạnh, suy tư một phen, quay người đi về tiền sảnh, đi nghe Ôn Như Hối cùng Tào Ý nói cái gì, lúc trước là nghe trộm, lần này là quang minh chính đại nghe, mặc dù không ủng hộ câu “Thú thê nạp thiếp thiên kinh địa nghĩa” kia của Đại bá, nhưng cũng bởi vậy mà truyền chút cảm hứng, hắn cùng Tào Ý vốn là phu thê, là phu thê vậy phải cùng nhau tiếp khách, hắn có gì không nghe được chứ.
Lý Ngoan nghênh ngang đẩy cửa đi vào, hai người đang trò chuyện trong sảnh vừa thấy hắn vào tự giác dừng lại.
Ôn Như Hối lạnh lùng thoáng nhìn hắn phất tay áo quay người.
Lý Ngoan nghĩ thầm, đúng là có bệnh, sĩ diện cái gì.
Chỉ là sao hắn mới vừa đến, hai người liền không nói? Trình độ của Lý Ngoan ở phương diện đối nhân xử thế không nói xuất thần nhập hóa, chỉ là Ôn Như Hối là người thành thật có nhiêu nỗi lòng đều viết trên mặt, ở trước mặt hắn thực sự như trong suốt.
Lý Ngoan lúc này ý thức được, trước khi tiến vào hai người không phải ở sau lưng mình liếc mắt đưa tình, chính là đang nói hắn, người trước tất nhiên không thể, Lý Ngoan đối với Tào Ý cực kì yên tâm, chỉ có người sau.
Ngón tay hắn co giật phát run lại để ra sau lưng, trên người đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc này nổi lên sát tâm, nhanh chóng suy tư gia thế Ôn Như Hối, chức quan, ân sư thụ nghiệp là ai, cùng ai kết thù, hắn nên bắt đầu từ chỗ nào ra tay.
Tào Ý thấy sắc mặt hắn không đúng, đôi môi trắng bệch, mới trong khoảnh khắc đã toát mồ hôi lạnh, không tính toán chuyện Lý Ngoan xông vào, ân cần nói: “Ngươi làm sao vậy?” Y tiến lên kéo tay Lý Ngoan, Lý Ngoan lại giống như đầu óc bị gì, bỗng nhiên thức tỉnh, sau đó đẩy Tào Ý ra vọt vào trong viện ọe một tiếng, đem nước trà sáng sớm uống vào bụng phun ra sạch.
Tào Ý hoảng hốt, bất chấp Ôn Như Hối, đuổi theo Lý Ngoan đi ra ngoài, Tào Ý chăm bệnh lâu thành y, thấy Lý Ngoan không nóng, đầu cũng không đau, biết không quá đáng lo phỏng chừng do sáng sớm ăn đồ gì không sạch sẽ, lúc này đỡ hắn đi vào trong sảnh ngồi, gọi Tàm Đậu Đại Táo đi mời đại phu.
Lý Ngoan rầm rì lẩm bẩm, trước mặt Ôn Như Hối không chút kiêng dè làm nũng, ôm eo không cho Tào Ý đi.
Tào Ý có chút không quen, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, lại lo lắng Lý Ngoan hơn, nhỏ giọng trách cứ: “Hồ đồ, đừng khiến người ta chê cười.”
Lý Ngoan lớn tiếng ồn ào: “Chê cười thì chê cười, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù làm trò cười thì làm sao, đừng nói chê cười, tán đi một thân gia tài này, một tay quyền to chắp tay nhường cho, đi làm tên ăn mày, người mang tội giết người, thổ phỉ, vậy thì thế nào?”
Ôn Như Hối nghe thấy lời này, thoáng chốc sắc mặt trở nên khó coi, da mặt đỏ lên trợn mắt nhìn Lý Ngoan. Lý Ngoan lại vùi đầu ở eo Tào Ý, tại góc độ y không nhìn thấy, hướng về phía Ôn Như Hối ác liệt khiêu khích nhếch miệng nở nụ cười.
Tào Ý đối với những chuyện trong bóng tối này không hề hay biết, quả thực không có cách nào với Lý Ngoan, đành phải lúng túng nhìn Ôn Như Hối, nói khẽ với Lý Ngoan: “Vậy ngươi buông tay, ta đi gọi người chuẩn bị xe vẫn phải để đại phu nhìn.”
Lý Ngoan lại ôm chặt y hơn hung hăng cọ cho đã nghiện, mới bằng lòng thả người.
Tào Ý vừa đi, trong sảnh chỉ còn lại hai người không ưa nhau, Ôn Như Hối lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là rất biết giả vờ, những năm gần đây vẫn luôn như vậy.”
Sắc mặt Lý Ngoan còn chưa khôi phục, trong dạ dày như dời sông lấp biển nhưng cũng không muốn yếu thế trước mặt Ôn Như Hối, kiên cường chống đỡ lên tinh thần, lười biếng dựa vào ghế, không thèm để ý nói: “Vậy thì thế nào, ai kêu Tào Ý chấp nhận bộ dạng này của ta, nếu như y quyết tâm không rảnh để ý tới, ta dù vắt hết óc nghĩ kế, y cũng coi ta xa lạ.”
Lời nói hắn mang thâm ý, rõ ràng muốn làm cho Ôn Như Hối không thoải mái.
Quả nhiên Ôn Như Hối bị hắn nói đến mặt trắng bệch, không tiếp lời nữa.
Không bao lâu, Tào Ý an bài xong xe, một chiếc cho Lý Ngoan, một chiếc cho Ôn Như Hối, chỉ nói ngày khác lại hẹn, nghiễm nhiên Lý Ngoan bệnh, tâm tư y cũng không còn. Ôn Như Hối buồn bã ủ rũ, cũng không so đo quay người rời đi.
Lý Ngoan được Tào Ý đỡ, xe ngựa chạy đến y quán, một chốc thì la đau đầu, một chốc lại la miệng đau.
Lời này chính là đùa giỡn lưu manh, đau đầu còn có lý có căn cứ, chứ miệng đau là cái bệnh quái gì? Huống hồ Ôn Như Hối vừa đi bệnh của hắn liền tốt hơn nửa, xuống đất nhảy nhót tưng bừng, nhưng dựa vào Tào Ý một chút giống như tái phát bệnh cũ năm xưa, nhất định phải được Tào Ý hôn hắn dỗ dành hắn.
Tào Ý biết rõ còn hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Ngoan ngửa mặt nằm ở trên đùi Tào Ý, tay chỉ miệng mình, cười đến giảo hoạt lại đắc ý, ý là bảo y tự nhìn rồi làm.
Hắn nhắm hai mắt, nghe được Tào Ý cười nhẹ, trái tim tê dại, dưới bụng khô nóng, chỉ chờ Tào Ý khom lưng hôn hắn, liền muốn đè cổ y lại không muốn y rời đi, hết nghiện rồi nói sau.
Hơi thở Tào Ý càng ngày càng gần, Lý Ngoan tâm thần nhộn nhạo, hương mực tràn ngập nơi chóp mũi hắn, chỉ nghe tiếng Tào Ý ấm áp, từng câu từng chữ mà chất vấn.
“Lý Ngoan, nửa năm qua Ôn Như Hối viết thư cho ta, đều đi đâu rồi?”
Hai mắt Lý Ngoan đột nhiên mở bừng, trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, toàn thân lại đổ một trận mồ hôi lạnh nữa.