Lý Ngoan ngoài miệng rầm rì, lẩm bẩm cái gì Tào Ý lừa hắn, nhất định phải viết thư lên tiếng phê phán, Tề Uyển thấy vậy khóe miệng giật giật, miễn cưỡng phối hợp nói: “Vậy được rồi, ta ngược lại muốn xem coi ngươi làm sao lên tiếng phê phán đệ muội.”
Hai thiếu niên vây quanh chiếc bàn thấp, Lý Ngoan cắn đầu bút suy nghĩ khổ sở, muốn viết chút lời riêng ngọt ngào tình tứ tí, bị hai mắt Tề Uyển như chuông đồng nhìn trừng trừng lại ngượng ngùng, muốn phô trương thanh thế thể hiện khí thế đấng trượng phu của gia đình*, có thể làm Tào Ý cảm thấy mới lạ đó nhưng nếu thật sự viết như vậy, còn tự mình giao phó, không đem hắn cùng người mang thư đá ra khỏi cửa đã coi như Tào Ý khách khí đối đãi rồi.
(*) Phu cương (夫纲): là nội dung “Tam tòng tứ đức” của nữ tử xưa, phụ nữ ở nhà hết thảy đều nghe lời trượng phu. (Baidu)
Mấy lời nói riêng này nói ra phải trong lòng hai người biết rõ, tựa như Đại Táo này trong mắt người thường chỉ là Đại Táo bình thường nhưng đối với Lý Ngoan thì ý nghĩa bất đồng, chỉ là bị Tề Uyển nhìn như vậy không khỏi quá hủy phong cảnh, làm cho hắn có vẻ như tên lưu manh cứng đầu cứng cổ.
Nghĩ đến Tào Ý, trong lòng Lý Ngoan liền ngọt ngào, hạ bút như bay, chỉ chốc lát sau liền lưu loát viết đầy ba trang giấy lớn, Tề Uyển muốn đến gần nhìn, Lý Ngoan cứ như che chở báu vật vậy, trịnh trọng gấp làm ba, cửa sổ xe vừa nhấc lên, dặn dò Tàm Đậu đưa cái này về.
Tàm Đậu gật đầu đáp lại: “Nhất định tự mình giao tận tay Nhị thiếu phu nhân.”
Hắn xoay người lên ngựa, mới vừa định rời đi, lại bị Lý Ngoan gọi lại.
“Ngươi ở nhà khác làm việc, gọi như vậy là phải, nhà ta không quy củ này, nếu gọi cũng phải gọi một tiếng ‘Tào công tử’, nhớ kỹ?” Lý Ngoan nằm nhoài trên cửa sổ xe, ngửa mặt nhìn về phía Tàm Đậu, trên mặt hắn cợt nhả, ý cười lại chưa tới đáy mắt, nhìn thấy Tàm Đậu vã mồ hôi lạnh không dám đáp lời.
Lý Ngoan lười biếng vung tay lên: “Đi đi.”
Gió phớt qua mặt mang theo hơi thở ngày thu, gió run rẩy cuốn đi những chiếc lá vàng như báo hiệu một mùa đông giá lạnh sắp đến. Lý Ngoan nghiêng đầu ra nhìn, giơ tay lên đón lấy.
Tề Uyển lại gần, hai người lấy lá cây cuốn thành kiếm nhỏ, chọc tới đâm lui lẫn nhau, xuất phát chưa được nửa ngày, thậm chí còn chưa ra khỏi Lưu Châu, đã cảm thấy đường đi thật nhàm chán. Tề Uyển nghĩ đến cái gì, mừng rỡ vỗ tay: “Nghe mẫu thân ta kể trong kinh có nhiều đồ chơi tốt lắm, ngươi muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, viết xuống hết đi, đợi chúng ta đứng vững gót chân, rủ mấy người mới quen cùng đi, nhiều người mới náo nhiệt.”
Lý Ngoan hi hi ha ha gật đầu phụ họa, chẳng hề lưu manh thấy Tề Uyển hưng phấn dội nước lạnh hắn, nhưng trong lòng không ngừng cười lạnh, cái học đường kia bự cỡ lòng bàn tay mà đã chia bè chia phái, càng không cần phải nói trong kinh, sợ là hắn và Tề Uyển mới đến phải ăn chút đắng.
Lý Ngoan dựa ngồi trong xe, ăn điểm tâm do hai vị phu nhân một già một trẻ Tề gia chuẩn bị, nhìn cảnh vật xung quanh lui lại sau khung cửa sổ theo tiếng bánh xe lăn bánh, thoáng kiêu căng mà tưởng: Vậy thì như thế nào.
Lại nói Tào Ý, theo tình cảm Tề Uyển gọi một tiếng “Đệ muội”, tự mình đưa lão nương cùng nương tử hắn cung kính đưa về phủ. Lúc náo nhiệt nhiều người, người tán liền yên tĩnh lại, Tào Ý thân đơn bóng chiếc đi trên đường, một đường nghe người bán hàng rong gõ gõ đập đập, nhấc theo cái sọt không ngừng rao, vừa xốc lên nhìn, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt Lý Ngoan thích ăn.
Y theo thói quen định sờ bên hông lấy tiền, người bán hàng kia cười rạng rỡ hỏi y muốn bao nhiêu, Tào Ý bị hỏi đến sững sờ, theo tuổi dần lớn y từ lâu đã không ăn những thứ này, muốn mua cũng là mua cho Lý Ngoan.
Tào Ý lắc đầu, mất mác mà nở nụ cười, một tay giao tiền một tay cầm bánh, thấy bên cạnh có mấy đứa nhỏ trông mà thèm đứng chờ, ngược lại cực kỳ giống dáng vẻ Lý Ngoan khi còn bé trông người khác mà thèm, dứt khoát giơ tay lên gọi bọn nhóc chạy tới chia cho.
Cả đám nhảy cẫng hoan hô cùng nhau tiến lại vây quanh Tào Ý.
Lý Ngoan đi nhưng khắp nơi đều là bóng dáng Lý Ngoan, Tào Ý dùng tiền mua náo nhiệt, náo nhiệt rồi lại cũng trở về cô đơn, về đến nhà vắng vẻ, vốn nên đi đến cửa tiệm nhưng y lại muốn ngồi bên bàn ngẩn người.
Trong lòng Tào Ý rối bời nghĩ mình thật sự là một tên biến thái? Lý Ngoan do chính tay mình nuôi lớn. Nhưng nhớ lại khung cảnh vừa rồi Lý Ngoan quay ngựa lại, chạy về phía y, lại không ngừng rung động, nghĩ thầm, biến thái thì biến thái.
Nghĩ như vậy, thoáng như nghe tiếng ngựa hí, âm thanh vó ngựa đạp lên phiến đá. Chỉ trong chớp mắt Tào Ý hoàn thành nhận thức bản thân, làm biến thái sao dễ vậy không khỏi cười nhạo lắc đầu, y nhớ Lý Ngoan nhớ đến xuất hiện ảo giác rồi.
Ngoài cửa có người đẩy cửa đi vào, Tào Ý cả kinh mới phát giác thật sự có người đến, trong lòng y ngầm mong đợi, vội vàng đứng dậy, giữa lúc bối rối thiếu chút nữa va vào bàn.
Cho dù năm đó bị đuổi ra khỏi Lý phủ trong ngày tuyết rơi dày, y cũng chưa từng chật vật như vậy.
Đợi y không kịp phản ứng mà chạy ra ngoài mới phát hiện người trở về là Tàm Đậu, Tào Ý khó nén thất vọng, còn tưởng Lý Ngoan ở trên đường gây họa đuổi Tàm Đậu trở về thông báo để y đi dọn cục diện rối rắm, hoặc là nửa đường thay đổi chủ ý, chết sống không chịu đi kinh thành, sợ bị mắng liền bảo Tàm Đậu trở về thăm dò ý tứ.
Vẻ mặt Tàm Đậu vi diệu: “Tào công tử… thiếu gia bảo nô tài, để cho nô tài tới…”
“Nói.”
Tàm Đậu khổ mà khó nói, cũng lần đầu tiên gặp chuyện hoang đường như vậy, chưa từng thấy ai vừa mới ra cửa liền viết thư nhà.
“Đưa thư nhà.”
Tào Ý sửng sốt, vẻ mặt khiếp sợ, thiên tính vạn tính không tính được tới Lý Ngoan lại làm chuyện bất ngờ như vậy, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, giơ tay nhận lấy ba trang giấy lớn đầy chữ, khiển trách: “Một tháng một phong thư là được rồi, lần sau đừng để y quậy như vậy, cứ nói là ta nói.”
Trong miệng y răn dạy, trong mắt lại mang theo ý cười, Tàm Đậu lòng sinh nghi hoặc, hai người này thực sự kỳ quái, lúc thiếu gia cười không phải thật sự đang cười, lúc Tào công tử nổi giận cũng không phải thật sự nổi giận.
Tào Ý mở thư vừa nhìn, không có xưng hô, không có kính ngữ, y giống như nhìn vào mấy con chữ nghệch ngoạc này có thể nghĩ ra lúc Lý Ngoan viết thư ra sức đắc ý thế nào.
Lưu loát ba trang giấy lớn, lời đầu không khớp lời sau nghĩ đến cái gì liền viết cái đó, câu trước còn muốn ăn món thịt xào măng y làm, câu tiếp theo nói đoàn xe đi tới đỉnh núi, chợt nhớ tới mấy năm trước hai người vào núi đào sâm, lại nói tiếp một câu, liền oán giận lúc nhỏ Tào Ý quản hắn quá nghiêm khắc cần phải ôm hắn nhiều nữa mới đúng.
Tào Ý mỗi lần xem một hàng, ý cười trong mắt lại sâu thêm một phần, y lưu lại chỗ này thông qua những chuyện nhỏ nhặt nhớ đến Lý Ngoan; Lý Ngoan một đường đi xa ngắm núi nhìn sông, như xuyên qua núi sông để nhớ về Tào Ý.
Y đọc kỹ thư hai lần, vốn tiện tay để ở trên bàn, cảm thấy qua loa quá, nên đem kẹp lại ở trong sách, kẹp ở trong sách cũng không ổn, cuối cùng thư nhà kia được Tào Ý cẩn thận mở ra vuốt thẳng, cất vào dưới gối, y xoay người nhìn lại, thấy Tàm Đậu còn chưa đi, muốn nói lại thôi mà nhìn mình.
“Thiếu gia nói, bảo công tử hồi âm cho y, nói… nói nếu không chịu, bảo nô tài khóc lóc lăn lộn om sòm, nói công tử da mặt mỏng chịu không nổi cái này.”
Tào Ý: “…”
Tàm Đậu trai tráng cao bảy thước, vẻ mặt xấu hổ nghẹn đỏ.
Tào Ý cười nhẹ nói: “Biết rồi.”
Y cầm bút muốn viết, hạ bút lại cảm thấy khó xử, thiên ngôn vạn ngữ một câu cũng không nghĩ ra được, nói nhớ nhung thì buồn nôn quá, viết giáo huấn thì không hiểu phong tình, không biết lúc Lý Ngoan viết thư nhà có xoắn xuýt nhiều như y hay không.
Đành phải Lý Ngoan viết cái gì, y hồi cái đó: Thịt xào măng ăn ngon lúc làm lại phiền phức, trước đây kêu Lý Ngoan giúp y lột măng cũng không chịu; đào sâm thì thôi càng không cần nhắc tới, bò không được vài bước liền mượn cớ lười biếng nhất định phải kêu Tào Ý cõng; mặc dù nghiêm khắc với hắn nhưng Lý Ngoan chiếm tiện nghi cũng không ít.
Khuôn mặt tuấn tú của Tào Ý đỏ lên lại viết thêm một câu cuối, giống như tán tỉnh liếc mắt đưa tình.
Ngẩng đầu thấy Tàm Đậu nhìn mình chằm chằm, Tàm Đậu ngượng ngùng sờ đầu cười ngây người, giải thích: “Công tử hôm nay luôn cười, ngày thường cũng chỉ có cười nhiều với thiếu gia thôi.”
Tào Ý sững sờ, y ngược lại không có ý thức được chuyện này.
Vừa quyết định muốn làm tên biến thái thì không còn cảm giác đạo đức gì cả, tất nhiên là trải qua đại nạn, sinh ly tử biệt, thói quen làm việc không tuân theo luân thường đạo lý, bằng không lúc đó cũng sẽ không mang theo Lý Ngoan từ Lý gia ra ngoài tự lập. Vốn định dặn Lý Ngoan chớ trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lý Ngoan tâm tính chưa định lại cố chấp, trong kinh thời cuộc khó lường, ai có thể nói được chuyện ngày sau.
Tào Ý đem thư đưa cho Tàm Đậu, bảo hắn đi giao lại, trong lòng thoáng kiêu căng nói: Cho dù chờ hắn hai năm thì đã làm sao, coi như Lý Ngoan là tự tay y chăm sóc, thì lại làm sao?
Lúc này cũng đã qua nửa ngày, mặt trời hạ về tây, đoàn xe dừng một chút đi một chút, vừa ra khỏi Lưu Châu, thư nhà của Lý Ngoan cũng đứt đoạn mất, hai tháng sau đến trong kinh thành, thư nhà mới lần thứ hai đưa tới.
Tàm Đậu ăn gió nằm sương, chạy đi mà râu ria mọc đầy, đem thư nhà cất trong ngực giao cho Tào Ý, lúc đó Lý Ngoan đang ở học đường nơi kinh thành cùng Tề Uyển một người ôm một giường ấm ức. Tề Uyển tức giận đến khóc lớn: “Cái này cũng bắt nạt người khác quá rồi, ra ngoài chơi đều tiêu tiền của chúng ta, sau lưng còn nói xấu chúng ta nhà quê vào thành, trong nhà đều làm quan thì làm sao là tài chủ một phương thì làm sao, dựa vào cái gì mà chà đạp chúng ta!”
Lý Ngoan an ủi: “Đừng khóc, khóc cũng nhỏ giọng một chút, đừng cho người ta chê cười, ngày tốt ở phía sau, hôm nay ai bắt nạt ngươi, ngươi đều nhớ kỹ.”
Tề Uyển không kìm được khóc thút thít, học đường đã sớm đóng cửa, hai người không thể ở khách điếm, đành phải co rúc ở trên giường, ôm quần áo mà ngủ. Tiếng ngáy của Tề Uyển dần vang lên, Lý Ngoan gối đơn khó ngủ, ở dưới ánh đèn lần nữa xem lại thư qua lại cùng Tào Ý.
Hai năm sau, Lý Ngoan trở về từ kinh thành, đã vượt xa quá khứ. Cùng hắn chơi chung một chỗ, chỉ cần xách ra một người thôi, trong nhà đều làm trong triều đình hô mưa gọi gió, tùy tiện lộ chút tin tức ra ngoài cũng đủ để Lý gia nhân cơ hội kiếm được một khoản tiền, chớ đừng nói chi là quan hệ bình thường qua lại, quan thương lui tới.
Lý Ngoan lại về Lý gia nhưng không như ngày trước như chó rơi xuống nước phải nhìn sắc mặt người khác, căn bản không để người khác vào trong mắt, kết quả sau khi trở lại tháng đầu tiên liền bị Tào Ý hung hăng chỉnh đốn một trận, lúc này mới đàng hoàng làm người, thu hồi bộ dáng ở bên ngoài của hắn.
Lý gia suy tàn, Tam phòng đột ngột qua đời, Đại phòng Nhị phòng không dùng được, toàn bộ dựa vào Tào Ý, vốn tưởng rằng Lý Ngoan ở bên ngoài từng va chạm xã hội, đợi Tào Ý không bằng tự chuẩn bị, tâm tư các nhà rục rịch, cho dù trắng trợn nhét người vào phòng Lý Ngoan cũng chẳng lạ lùng gì.
Bây giờ thấy chỉ có Tào Ý mới có thể chỉnh đốn Lý Ngoan, không còn dám manh động, đối xử với Tào Ý như đối xử với Bồ Tát sống vậy.
Chỉ là vài ngày trước Lý Ngoan đi kỹ viện bị Tào Ý tại chỗ bắt về, phu phu trẻ giận dỗi, tâm tư Đại bá liền nổi lên đã sớm mò tới trong viện Lý Ngoan.
Từ lúc Lý Ngoan từ trong kinh trở về liền cùng Tào Ý chia phòng ngủ, đây là chuyện quý phủ đều biết. Đều đang đồn tình cảm hai người không bằng ngày trước, đã lòng sinh ý lạ, sợ chẳng bao lâu nữa Lý Ngoan sẽ hưu thê nạp thiếp, còn nói hắn bất mãn Tào Ý quản sự đã lâu, sợ cái nhà này cho y quản sẽ đi theo họ Tào.
Trong miệng Đại bá gọi cháu trai tốt đẩy cửa xông vào, đón đầu bị Lý Ngoan lấy quần áo ném ra, loáng thoáng nhìn thấy trên giường có người, trong lòng giật nảy, hình như đang quấy rầy chuyện tốt của Lý Ngoan.
Lý Ngoan mặt tối sầm từ trên giường bò dậy không để ý mình còn để trần, cầm quần áo lên khoác lên người Tào Ý, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Đại bá hắn.
Hôm qua hắn say xỉn, tỉnh lại ở trên giường Tào Ý, vốn muốn mượn cơ hội này vuốt ve ôm ấp, ai biết xui xẻo ngay lúc thì Đại bá hắn xông vào. Lý Ngoan nghiến răng vừa định làm khó dễ, Đại bá lại thức thời rời đi. Hắn chân trước đi, chân sau Tàm Đậu tiến vào, tình thế khó xử mà nhìn hai người: “Tào… nhị thiếu…”
Vẻ mặt Tàm Đậu quái lạ, nhớ tới Lý Ngoan dặn dò, trong lúc nhất thời không biết nên gọi Tào công tử hay là Nhị thiếu phu nhân.
Lý Ngoan cả giận nói: “Lại làm sao?”
Tào Ý mặc quần áo tử tế, vén màn giường lên, bảo Tàm Đậu đến vấn tóc cho y.
Tàm Đậu kiên trì nói: “Có vị khách họ Ôn tới thăm, nói muốn gặp Tào công tử.”
Hắn vừa nghe tên này, liền đau đầu nhức óc, cả người không thoải mái, đúng là bám dai như đỉa, giống như thuốc cao bôi trên da chó, lại ở trong kinh trải qua hai năm chịu trông nom của hắn, cũng không tiện trực tiếp lấy chổi đuổi người.
Sáng sớm chuyện gì cũng không thuận, ai cũng đến đối nghịch với hắn, Lý Ngoan đầy mặt bi phẫn muốn tìm bất mãn, đem giày vứt xuống đất nằm trên giường khóc lóc om sòm nói: “Ngày này không có cách nào qua sao!”