CHƯƠNG 25: LƯU MANH XÚI GIỤC TRẺ NHỎ LÀM CHUYỆN XẰN BẬY A~
Hôm sau, cấm địa thứ hai của Tiên Giới —— Thánh Tiên Thiên Trì không thấy bóng dáng của Đại La Kim Tiên đâu, chỉ thấy một lão Ô Quy hệt như một tiểu giả sơn(1)đang nằm phơi nắng giữa Thiên Trì. Mai lão Ô Quy lởm chởm đá, che đi dấu vết tang thương của năm tháng, nhãn tình ảm đạm nhưng thần tình thư thái, tựa hồ cảm thấy có người tiến vào Thánh Tiên Thiên Trì.
“Quy gia gia.” Tuyết Linh Hầu từ trên mây xoay người đáp xuống đất.
“Nguyên lai là tiểu hầu tử nhà ngươi! ” Lão Ô Quy thả lỏng phòng bị, cười hỏi: “Hôm nay lại mang cái gì hay ho đến đây?” Lão Ô Quy bảo vệ Thánh Tiên Thiên Trì đã hơn năm nghìn năm, ngoại trừ thường xuyên có vài nhóm hảo hữu tìm đến đây uống trà nói chuyện phiếm ra, thì cũng chỉ có một mình con hầu tử này dám làm trái ý Tiên Tôn chạy đến Thánh Tiên Thiên Trì bắt lão kể về chuyện ngày xưa, mỗi lần đến đều tặng vài món lễ vật.
Tuyết Linh Hầu vòng tay về phía sau, rồi lại chìa ra, biến ra một quả đào tiên tươi ngon mọng nước, màu sắc phấn hồng hấp dẫn mê người, giọt sương tinh oánh đọng trên cuống lá, khiến cho lão Ô Quy nhìn thấy liền thèm chảy nước dãi.
Mai rùa nhìn như một tòa tiểu sơn chậm rãi đứng lên, lão Ô Quy hóa thành một Tiên Nhân mắt mờ chân chậm. Quy Tiên chống Long Đầu Quải Trượng(2), chòm râu tuyết bạch dài đến ngực, trên gương mặt già nua lộ ra nụ cười hiền hậu.
“Tuyết Linh Hầu, hôm nay, ngươi lại muốn nghe cố sự gì?” Cố sự đã kể hơn một ngàn năm, Quy Tiên thấy nhiều biết rộng cố sự từ Tiên Giới cho đến Nhân Gian muốn kể cũng kể không hết, muốn nói cũng nói không xong, khiến cho Tuyết Linh Hầu lúc nào cũng muốn nghe.
“Hôm nay, ta đến đây mục đích là mời Quy gia gia ăn đào tiên.” Tuyết Linh Hầu tươi cười khả ái, che giấu một chút sơ hở.
“Thật đúng là hảo hài tử.” Quy Tiên tiếp nhận đào tiên trên tay nó, thả lỏng người cắn một miếng, hương vị ngọt ngào nhu nhuyễn mọng nước, Quy Tiên thất thần hệt như người vừa bị trúng tà.
Ngay sau đó, có một Tửu Hồ Lô đứng trên đỉnh Thiên Trì, hút nước trong Thiên Trì vào bình Hồ Lô, sau khi đầy bình, Tửu Hồ Lô lập tức hóa thành một đạo quang rồi biến mất, đúng lúc Quy Tiên hoàn hồn.
“Sao quả đào tiên này lại có mùi rượu nhỉ?” Quy Tiên ngờ vực hỏi.
“A? Có sao? Đào tiên mà cũng có mùi rượu sao?” Tuyết Linh Hầu bày vẻ mặt kinh ngạc.
Quy Tiên lại cắn thêm một miếng nữa, xác định lại lần nữa, “Quả thật là có mùi rượu, ta vừa rồi bị say một chút, hình như là Tiên Nhưỡng ngàn năm thì phải.”
Rượu càng ủ lâu hương càng bay xa, để càng nhiều năm càng làm say đắm lòng người, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể chống lại uy lực của Tiên Nhưỡng ngàn năm. Tuyết Linh Hầu trong lòng hiểu rất rõ bỗng nghĩ lại thủ đoạn của Huyền Thanh, không khỏi hầu mao dựng ngược.
Nguyên lai là Huyền Thanh muốn nó thu hút sự chú ý của Quy gia gia, vừa nghe nó kể Quy gia gia là một con rùa vạn năm, Huyền Thanh liền xoay ngươi, đưa nó đến vườn đào tiên chọn một gốc đào thụ tưới Tiên Nhưỡng ngàn năm lên, sau khi tưới xong, Huyền Thanh hái một trái đào tiên bảo nó đưa cho Quy gia gia ăn.
Gốc đào tiên kia sau khi uống Tiên Nhưỡng ngàn năm xong liền hóa thành hình người, đi vào giấc ngủ dài có lẽ gần một trăm năm sau mới có thể tỉnh dậy mà tiếp tục tu hành a~~
Vạn nhất bị Tiên Tôn phát hiện, Tuyết Linh Hầu không biết phải giải thích chuyện này với Tiên Tôn như thế nào đây?!?!?
…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…
(1) Tiểu giả sơn: Một núi đá nhỏ.
(2) Long Đầu Quải Trượng: Là cây gậy mà những người cao tuổi ngày xưa hay chống.
About these ads