Quý Đằng tránh khỏi tầm mắt các sai dịch và phán quan gặp phải trên đường, nhanh chân tót thẳng vào trong sảnh xét xử. Nhớ lại dạo trước Lý phán quan có từng nhắc qua, Trầm Đường nằm ở góc trong cùng của sảnh xét xử, theo lối đi chính thẳng một đường là sẽ tới.
Càng vào sâu bên trong, xung quanh càng vắng vẻ, sau cùng thì hầu như chẳng còn ai lui tới. Quý Đằng như được tiếp thêm can đảm, chạy ù vào trong.
Thế nhưng nếu cứ chạy miết mà không biết điểm dừng thì rất dễ khiến người ta thấy hoang mang, nên dần dần, trái tim Quý Đằng cũng bắt đầu nhấp nhổm như chiếc chìa khóa treo bên hông, đập thình thịch thình thịch. Phải đến mấy lần cậu bỗng nảy sinh ý định bỏ cuộc, nhưng cứ nghĩ đến chuyện ca ca giờ đây không biết đang nếm chịu khổ đau ở nơi nào, cậu lại bấm bụng chạy tiếp.
Chạy mãi chạy mãi, Quý Đằng thở hào hển, lúc này cậu đã hoàn toàn không nhớ nổi chung quy thì mình đã chạy dọc cái hành lang trang trí giống hệt nhau này bao lâu rồi. May mà chỉ phải chạy theo một đường thẳng, chứ nếu còn phải rẽ tới rẽ lui, thì kiếp này e là chẳng tìm thấy được đường ra rồi. Nghĩ lan man đã đời, mới chợt thấy nực cười, bản thân đã ngủm từ đời nào rồi, còn bày đặt kiếp này kiếp sau gì nữa?
Đầu thì nghĩ ngợi lung tung, chân lại rẽ vào một khúc ngoặt, cuối cùng cậu cũng trông thấy cảnh vật phía trước dần dần thay đổi, thành cả một vùng đen kịt, chứ không còn là lối đi dài dằng dặc tưởng chừng như vô tận nữa, đã đến được phía cuối con đường.
Rốt cục cũng tới nơi rồi!
Quý Đằng ba chân bốn cẳng xộc về phía đầu mút, để rồi nhận ra bản thân mừng hơi vội rồi. Tận cùng thì đúng là tận cùng thật đấy, cơ mà ở nơi tận cùng này lại chẳng có cái gì cả, chỉ thấy một bức tường đá lạnh lẽo, trông có khác nào hành lang dẫn thẳng đến vách núi không chứ.
Sao lại thế này?
Quý Đằng ngỡ ngàng, cửa đâu? Không có cửa ư?
Quý Đằng rờ rẫm vách núi, cẩn thận rà hết một lượt, quả thật là một vách đá kiên cố, hoàn toàn chẳng có dấu vết của cánh cửa bí mật nào, mà cũng chẳng thấy cái lỗ nào để tra chìa khóa vào cả.
Chuyện, chuyện này rốt cục là sao đây?
Quý Đằng đang mải nghĩ ngợi, thình lình có người vỗ vai cậu, làm cậu sợ giật bắn mình, lấy hết can đảm quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Lý phán quan mặt mày hầm hầm.
“Thằng oắt con chú mày, anh xem chú như anh em tốt, thế mà chú dám chuốc say rồi trộm chìa khoá của anh?” Lý phán quan mắt long lên sòng sọc mà trừng Quý Đằng, như thể cả thế giới đều có lỗi với anh ta.
Rõ ràng là ông rủ tôi nhậu nhẹt bù khú cơ mà, tôi chuốc rượu ông hồi nào, bụng bảo dạ là thế, song Quý Đằng nào dám nói ra miệng, đành phải luôn mồm tạ tội: “Đại ca phán quan ơi, em thật có lỗi với anh quá, cũng bởi ca ca em mất là do em, nên em mới muốn tìm hiểu xem chung quy thì anh ấy đang ở đâu. Phải chi anh vẫn nhớ rõ đã luân chuyển huynh ấy đến nơi nào—”
“Không lẽ lỗi tại anh?” Phán quan quạu rồi nha, “Ngày nào cũng ngỏm cả đống, chú với thằng anh chú chết cách nhau những mấy canh giờ, chú có biết mỗi canh giờ có bao nhiêu người xuống lỗ không? Nếu gặp phải giờ lành chết tốt, thì chỉ trong một khắc thôi, số hồn ma về tay anh đã đủ để hạch tội suốt một năm trời rồi có biết không hả? Làm thế quái nào mà anh nhớ cho nổi?”
Quý Đằng cũng hiểu chuyện này dĩ nhiên không thể trách Lý phán quan được, thầm mắng mình vô ý vô tứ quá, đành phải rối rít xin tha.
Cũng còn may khi việc mà Lý phán quan nói, rằng đã xem cậu như anh em một nhà, không chỉ là lời giỡn chơi, ngó cái kiểu trách mắng của anh ta, coi mòi cũng không định tố cáo mình với cấp trên. Quý Đằng nhờ đó mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lý phán quan mắng cho hả dạ rồi, thấy Quý Đằng vẫn khư khư giữ lấy cái chìa khóa, mới nói: “Chú vẫn mang nặng cái tư tưởng phàm tục thế hả, bộ chú tưởng thứ này có hình dạng cái chìa khóa, thì nhất định phải có cửa cho chú mở hay sao?”
Quý Đằng mừng rơn, liền hỏi tới: “Thế vụ này là sao ấy ạ?”
Lý phán quan đanh mặt đáp: “Chìa khóa này kỳ thực chính là chứng minh thư ở Âm Dương Đạo, dùng để quản lý phán quan đấy. Mỗi một phán quan vào giờ nào khắc nào đang ở chốn nào, Tổng tư hình đều biết cả.”
“Tổng tư hình?” Quý Đằng chưa từng nghe về cái tên này.
Lý phán quan bày ra cái mặt khó ở rồi kể tiếp, bên trên phán quan Âm Dương Đạo, có mười ba quan tư hình, quản lý mọi chuyện lớn nhỏ, mà cấp trên của họ chính là Tổng tư hình, chấp chưởng toàn bộ sự vụ ở Âm Dương Đạo. Chẳng qua bởi vì Tổng tư hình cũng kiêm nhiệm chức tùy tùng cho Hình Tu, cho nên chỉ cần Hình Tu không muốn đi làm, thì Tổng tư hình cũng theo đó mà bãi công.
Quý Đằng hỏi: “Tổng tư hình là người như thế nào vậy?” Tuy rằng lần trước gặp phải Hình Tu, dường như Tổng tư hình đều kè kè theo bên cạnh y, cơ mà trong tình huống đó ai mà dám ngước mặt lên nhìn ngang ngó dọc, thế nên Quý Đằng mới thắc mắc.
Sắc mặt Lý phán quan càng bợt bạt hơn, lặng thinh hồi lâu, mới đáp nhát gừng: “Chớ có nhắc tới cái tên này, phỉ phui cái miệng.”
Kế đến Lý phán quan mới lại nhớ ra vẫn còn chưa mắng Quý Đằng đã mồm, “Trầm Đường ngoại trừ là nơi bảo quản sổ tử ra, thì còn là văn phòng làm việc của Tổng tư hình,” Lý phán quan xách lỗ tai Quý Đằng lên mà quở trách, “Đến anh còn chẳng dám mon men tới gần nữa là, thế mà chú lại dám lăm le mò tới, chán sống rồi có phải không?”
Nào có— cơ mà chẳng phải tôi đã chẳng còn là người sống rồi hay sao—
Quý Đằng quýnh quáng gỡ tay anh ta ra hòng cứu vớt cái tai đáng thương của mình, lại không nén nổi máu tò mò: “Nếu cái chìa khóa này vô tác dụng, vậy tại sao lại nói rằng chỉ có dùng chìa khóa của phán quan mới đi vào được? Thế bình thường các anh muốn vào đó thì phải làm sao?”
Lý phán quan hứ một tiếng, “Ai nói tụi anh không có chìa khóa? Chẳng qua nó không phải là cái này, thế thôi. Máu của bọn anh mới là chìa khóa chân chính kia kìa, chỉ cần dùng máu phán quan nhỏ xuống chỗ đất này, thông đạo sẽ được mở ra— Oái, sao chú mày cắn tay anh hả?!”
Quả nhiên đúng y như lời Lý phán quan nói, một giọt máu vừa chạm đất, Quý Đằng liền có cảm giác hụt chân, cả người nhanh chóng chìm xuống. Quý Đằng cảm thấy mình đang rơi liên tục như thể vừa ngã vào một vực sâu vạn dặm! Toàn bộ cảm nhận về không gian, thời gian, xúc giác, ánh sáng đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại duy nhất tiếng gió rít khiến lòng người khiếp hãi cùng với tiếng hú đinh tai nhức óc.
Lâu thật lâu sau đó, tiếng gió bên tai mới ngưng lại, mà dường như khung cảnh trước mắt cũng dần bừng sáng, Quý Đằng thấp thỏm cố mở to mắt ra nhìn, lúc bấy giờ mới nhận ra, bản thân đã lạc vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nơi đây ánh nắng chứa chan, đối lập rõ rệt với những sảnh xét xử lúc nào cũng bị bóng đêm bủa vây của Âm Dương Đạo. Quý Đằng nhận ra bản thân đang đứng trên một cái bệ bạch ngọc, xung quanh chim hót líu lo, hương hoa thơm ngát, bướm lượn vờn quanh, xa xa có những hàng dương liễu tha thướt, đằng sau còn thấp thoáng thấy được hồ nước loang loáng, trên mặt hồ là khói sương lượn lờ dẫn vào sâu trong rừng thẳm, phong cảnh nên thơ xiết bao, hệt như được trở về nhân gian của những ngày hè tháng sáu. Ban đầu cậu còn hân hoan trước khung cảnh sáng sủa này, sau mới bắt tay vào tìm kiếm thử, song lại chẳng thấy bóng dáng mặt trời đâu, chỉ thấy một bầu trời rực sáng, thứ soi sáng nơi này hẳn không phải là vầng thái dương, có điều hiệu ứng tạo nên lại chẳng khác mấy. Trong khi từ tốn quan sát nơi này, Quý Đằng mới chợt nhận ra, mình hoài niệm thế gian ngập tràn ánh mặt trời tới cỡ nào, nơi có những thành trấn, phố chợ tấp nập, hoặc cũng có thể là mảnh rừng hoang sơ không một bóng người, vầng dương rực rỡ tựa như vĩnh viễn ở bên ta, thậm chí chói lọi đến mức chán ngán.
Thế mà chỉ vừa mới đến Âm Dương Đạo có ba tháng thôi, cậu đã nhận thấy tầm quan trọng của nhân gian, dù nó chỉ tồn tại trong thầm lặng, chứ chẳng hề lồ lộ ra.
Quý Đằng hít hà một hơi thật sâu, cậu muốn mang toàn bộ bầu không khí thấm đẫm mùi bùn đất xen lẫn hương cỏ hoa này vào hết trong buồng phổi, cảm tưởng như là đang nằm mộng.
Nhưng rồi, sau lưng bỗng dưng có một luồng sức mạnh, kéo phăng Quý Đằng lên khỏi mặt đất ngập tràn ánh dương quang, đưa vào lại ngôi đình có cái bệ bạch ngọc, trước mặt cậu thình lình xuất hiện bản mặt như đòi nợ của Lý phán quan, là người này đã kéo cậu trở về với hiện thực.
Lần này Lý phán quan thật sự nổi trận lôi đình rồi, trên tay vẫn còn vết thương ngoài da, mà ngó bộ dạng phỏng chừng vết thương lòng còn lớn hơn, anh chỉ thẳng mặt Quý Đằng, tức đến nghẹn họng. Quý Đằng tự biết mình có lỗi với Lý phán quan, mới thỏ thẻ: “Phán quan đại ca, là em không phải với anh, nhưng vì trong lòng cứ canh cánh chuyện của huynh trưởng, mãi không buông bỏ được, xin anh yên tâm, lỗi lầm này em sẽ nhận hết, bị phán tử hình hay xẻo thịt đều sẽ không để liên lụy đến anh. Chỉ mong anh cho phép em tìm hiểu tình hình của huynh trưởng, ơn này em nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp, quyết không nuốt lời.”
Quý Đằng giãi bày nỗi lòng, Lý phán quan nhìn cậu chằm chặp một hồi, thái độ mới dịu lại: “Cũng đâu phải anh máu lạnh vô tình đến vậy, nhưng chú thử nhìn lại bản thân mình mà xem.”
Quý Đằng sửng sốt, cúi xuống dòm thử, vốn dĩ thân xác cậu đã hóa thành thực thể, thế mà giờ đây đã mờ ảo đến gần như trong suốt.
“Chú nhìn mà coi cái cảnh sắc tươi đẹp này, nào có giống với thứ tồn tại được ở Âm Dương Đạo?” Lý phán quan lắc đầu thở than, “Đây đích thực là nhân gian chân chính đó! Hình Tu, quân vương của Âm Dương Đạo, bởi vì quá yêu thích cảnh vật dương gian, nên đã tìm đến một mảnh đất hoang vắng, thi triển phép thuật để đổi lấy quang cảnh trần gian về đây, đặt đại cho nó một cái tên là Trầm Đường, nói là nơi bảo quản sổ tử chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa thôi. Thế nên ánh nắng này, hoa cỏ này, đều thật sự là từ dương gian đưa về hết đấy! Phán quan bọn anh bởi vì là địa tiên, nên chẳng bị sao, nhưng mấy thứ hồn ma bóng quế như chú, ở Âm Dương Đạo có thể hóa thành thực thể, song một khi lên đến dương gian, sẽ lập tức biến trở về dạng hồn phách, đã thế chú mày lại còn thảnh thơi dạo chơi dưới ánh mặt trời, có phải muốn sớm bị hồn phi phách tán không hả?”
Đúng lúc này Quý Đằng mới chợt nhận ra cả người mình đang đau đớn tột cùng, xương cốt như muốn rã hết ra, chân đứng không vững nữa rồi, cả người ngã khụy xuống đất. Mình mẩy đau rát như thể bị hỏa thiêu, cơn đau xâm chiếm từng tấc da thịt, nỗi thống khổ này còn khủng khiếp hơn việc tự tay cắt bỏ ‘thằng em’ đến cả ngàn lần!
Lý phán quan vẫn lải nhải với thái độ bàng quan: “Cơ mà cái tốc độ phát bệnh dị ứng ánh nắng chậm như rùa bò này của chú, anh đây vẫn là lần đầu tiên mới thấy đó nha.”
Quý Đằng lúc này đã chẳng đủ sức thốt lên được lời nào, ý thức cậu giờ đây như một gốc cây già cỗi, lớp vỏ bong ra từng mảng từng mảng, cậu vốn định kêu cứu mạng, song lại nghĩ tới chuyện mình làm gì còn mạng để mà cứu, thế thì nên kêu thế nào cho hợp lý nhỉ?
Trong lúc cậu còn đang mải đấu tranh nội tâm, Lý phán quan đứng quan sát một hồi, thấy cậu nếm mùi đau khổ cũng đủ rồi, mới moi từ bên hông ra một cái túi da trông rất tinh xảo, to cỡ lòng bàn tay, trùm một phát bao lấy toàn thân cậu, ngay khi tứ phía bỗng dưng tối mịt, Quý Đằng tức khắc cảm thấy khỏe hẳn lên, biết ngay là Lý phán quan đã giải cứu mình, liền rối rít nép vào trong cái túi da ấy nói lời cảm tạ.
Lý phán quan vẫn chưa thôi cằn nhằn: “Chú nghĩ thử mà coi, lỡ đâu bị ai phát giác nơi này thông đến trần gian, vậy thì chẳng phải sẽ có biết bao nhiêu là hồn ma nhân lúc tối trời mà lẻn ra đây để chuồn về dương thế hay sao, thành ra mới phải dùng máu của phán quan để làm chìa khóa chân chính, phải xác thực được thân phận địa tiên thì cổng mới mở ra. Để linh hồn lọt được vào đây chính là trọng tội đó, hai ta mau về thôi. Chú cũng thật là, không biết nghĩ cho anh gì hết, lỡ đâu mà bị tóm thì hai ta tiêu tùng cả lũ—”
Lý phán quan mới nói được tới đây, thì chợt ngưng bặt rồi làu bàu chửi rủa gì đấy, kế đến thì gấp rút tuôn hẳn một tràng: “Thôi xong, lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, thì chú mày cũng phải ở yên trong đó nghe chưa, cấm có hó hé tiếng nào đấy”
Dứt lời, Quý Đằng liền nghe thấy tiếng y phục của Lý phán quan quét xuống đất sột soạt, có vẻ như vừa quỳ xuống hành lễ: “Hạ quan tham kiến Tổng tư hình đại nhân.”
Thì ra là bị Tổng tư hình bắt tại trận rồi, thế quái nào vận may chưa bao giờ mỉm cười với mình vậy ta! Đương khi Quý Đằng đang thầm nghĩ, thì hình như nghe thấy có tiếng ưm a nghèn nghẹn vang lên bên ngoài túi da. Ở bên trong túi da, Quý Đằng vẫn cảm nhận được thân nhiệt nóng hầm hập của một người đang áp sát lại.
Để rồi sau đó là một trận ẩu đả nảy lửa, đôi bên hăng tiết vịt tới nỗi cái túi chứa hồn của Quý Đằng bị quăng quật tới tấp, sau cùng, có vẻ như Lý phán quan đã giãy thoát được, “Tư hình đại nhân, xin hãy tự trọng.” Nghe giọng anh ta có vẻ lúng túng dữ lắm.
Nếu không phải tại sáng nay Quý Đằng lỡ đọc được mớ ‘chiến tích huy hoàng’ trong công cuộc ‘bị thả dê’ của ông anh mình, thì chắc chắn cậu đã suy nghĩ theo hướng Tổng tư hình đại nhân vừa áp dụng hình thức trừng phạt thể chất nào đó với Lý phán quan rồi, cơ mà giờ đây ấy à, thế giới này đã chẳng còn lành mạnh nữa rồi.
Sau đó cái túi lại bị giật mạnh, Quý Đằng đoán có lẽ là Lý phán quan vừa bị dựng dậy, một giọng nói như đang chòng ghẹo vang lên, “Hôm nay ngọn gió nào đưa cưng tới đây, không ngờ cưng lại chịu khó đến thăm tôi thế này?”. Ngôn Tình Xuyên Không
“Ai nói!” Lý phán quan luống cuống né ra thật xa, chối phắt.
Thái độ của người nọ căn bản là chẳng thèm tin: “Nếu không muốn gặp tôi, cớ sao cưng lại tự mình đến Trầm Đường? Trước đây chẳng phải cưng toàn nhờ những phán quan khác đến đưa sổ tử giùm đó ư?”
Lý phán quan ấp a ấp úng mãi vẫn chưa trả lời được.
Người kia lại nói tiếp, giọng điệu có vẻ hồ hởi lắm: “Mọi khi chỉ có những lúc quân thượng xuất tuần tôi mới có quyền đi theo ra bên ngoài Âm Dương Đạo, còn đâu đều không được phép rời khỏi Trầm Đường. Cưng thừa biết điều này mà vẫn đến đây, còn chẳng phải là cố ý đến thăm tôi đó ư?”
“Cố ý cái mốc xì!” Đến nước này thì Lý phán quan cũng sắp sửa bị chọc cho điên tiết lên rồi, cơ mà mới nạt được một tiếng, lại như chợt nhớ ra vị trước mắt đây là Tổng tư hình, thế là lại sợ một phép, “Tư hình đại nhân, xin đừng trêu chọc hạ quan.”
Sau đó, chiếc túi lại bắt đầu rung lắc kịch liệt hơn, Quý Đằng đoán rằng, hai người họ lại nhào vô vật nhau túi bụi rồi. Cậu náu mình bên trong túi lắc lư không ngừng, rõ ràng Lý phán quan chẳng phải đối thủ của vị kia, Tổng tư hình chẳng qua là đang chơi mèo vờn chuột mà thôi, chốc chốc lại còn chỉ điểm vài chiêu cho Lý phán quan nữa kìa.
Quý Đằng ở trong túi chờ đợi, cuối cùng cũng ngộ ra chuyến này người đen đủi nhất không phải cậu, mà chính là Lý phán quan.
Thế này có tính là quấy rối tình dục nơi công sở không ta? Quý Đằng ngồi ngay ngắn trong túi da, trầm tư suy tưởng về một khái niệm mà đáng lý ra phải hàng nghìn năm sau mới xuất hiện trong đời sống.
Sau đó Quý Đằng không thể không nghĩ tới một vấn đề nữa.
Nếu cứ để yên thế này, chẳng nhẽ cậu lại phải nghe hết từ đầu tới cuối à? Nghe lén chuyện của người khác, hơn nữa lại còn là chuyện khiêu dâm do chính Lý phán quan – người luôn đối đãi với mình như huynh đệ ruột thịt – trình diễn trực tiếp, phải chăng sẽ tạo nên chướng ngại kép về cả mặt tâm lý lẫn sinh lý cho bản thân? Quý Đằng cúi đầu nhìn xuống, trong lòng nước mắt tuôn như mưa, này người anh em vừa tự động về lại bên ta sau khi đến Âm Dương Đạo ơi, sao ta có cảm giác nhà mi sớm muộn gì cũng sẽ lại tàn phế mất thôi.
Đúng lúc này, dường như thần phật hiển linh sau lời thỉnh cầu của Quý Đằng, nên một tiếng phựt vừa dứt, Quý Đằng đã thấy mình như bị ném đi mất, kế đến là một tiếng phịch, cậu đã nằm yên trở lại.
Quý Đằng suy đoán tình hình hiện tại, hẳn là trong lúc hai người họ quần nhau tơi tả, thắt lưng của Lý phán quan hoặc là vô tình hoặc là cố ý bị giật đứt, túi da thì vốn được cột vào dây thắt lưng ấy, mà giờ đây nó đứt đoạn rồi, hiển nhiên cái túi cũng theo đà bay cái vèo đi luôn.
Sau đó, bên tai cậu lại vang lên tiếng nước chảy róc rách, áng chừng đã rơi xuống con sông ở cạnh đó rồi. Lý phán quan gần như chẳng hề nhận ra túi da đã văng mất tiêu, bởi anh ta vẫn đang mải mê vật lộn kia kìa. Tiếng bọn họ cãi nhau ỏm tỏi ngày một nhỏ dần, Quý Đằng liền biết không ổn rồi, có lẽ sau khi rơi xuống sông cậu đã bị cuốn trôi theo dòng nước.
Mà căn cứ theo lời giải thích của Lý phán quan, thì nơi này chính là dùng pháp thuật hoán đổi một vùng ở Âm Dương Đạo với một vùng trên trần gian, thế thì nếu cậu cứ để mặc cho bản thân trôi theo dòng nước như vậy, có khi nào trôi một hồi đến tận dương gian luôn không?
Nếu không may bị người ta nhặt được, thì họ có biết cách mở túi không nhỉ? Mà mở ra rồi, nếu đang là ban ngày, có phải mình sẽ trực tiếp hồn phi phách tán tại chỗ luôn không? Còn nếu gặp lúc tối trời, phải chăng từ nay mình sẽ sống kiếp cô hồn dã quỷ lang thang vật vờ?
Mà điều đáng sợ nhất trong số tất cả những điều đáng sợ, chính là lỡ đâu không có ai thèm nhặt túi lên, phải chăng ngay đến cơ hội được hồn phi phách tán cũng sẽ vĩnh viễn mất đi luôn, rồi cậu sẽ phải an giấc nghìn thu trong chiếc túi da này?
Quý Đằng càng nghĩ càng hoảng, bèn cuống quýt tìm cách mở miệng túi ra, song có cố cỡ nào cũng vô ích. Xem ra đây chính là túi bắt ma trong truyền thuyết, chuyên dùng để giam các loại ác ma quỷ dữ. Cậu đành phải tự an ủi chính mình, đừng lo mà đừng lo mà, biết đâu khi Lý phán quan phát hiện ra, sẽ đi tìm mình thì sao? Cơ mà lại nghĩ đến cũng bởi vì mình, nên Lý phán quan có lẽ vẫn đang phải chịu đựng nỗi nhục nhã ê chề, thế là lại cảm thấy chi bằng anh ta đừng tìm đến mình nữa thì hơn.
Cậu cứ miên man nghĩ ngợi miết, chẳng biết đã được bao lâu rồi, thì bất thần cảm thấy chênh vênh, như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước, vọng vào tai là một giọng nữ thánh thót, “Đây chẳng phải là túi bắt ma của phán quan à? Sao lại trôi giữa dòng nước thế này?”
Nếu người vớt được cậu đã biết đây là túi bắt ma, thế thì hẳn là vẫn chưa rời khỏi Âm Dương Đạo đâu, Quý Đằng nhờ đó mà thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa nghe tiếng thiếu nữ này sao mà êm tai quá chừng, làm Quý Đằng không khỏi cảm thấy tim hồng như bay phấp phới quanh mình.
Người nọ hình như vừa cầm cái túi xóc lên vài lần, giọng nữ lại vang lên: “Hình như bên trong có chứa đồ.”
Quý Đằng đánh liều một phen, hét lớn về phía miệng túi: “Cô nương kia ơi, tôi không phải là ác ma đâu, có thể làm phiền cô mở miệng túi ra giúp tôi được không?”
Bên ngoài yên ắng một chốc, Quý Đằng lật đật nói tiếp: “Tôi sẽ không làm hại tới cô đâu, do xảy ra chút chuyện nên tôi mới bị nhốt vào đây, không tự mình thoát ra được thôi. Nếu cô chịu giúp tôi ra ngoài, ơn này tôi nguyện kết cỏ ngậm vành, nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của cô.”
Lại một lúc lâu nữa trôi qua, rốt cục thiếu nữ mới lại cất lời bằng ngữ điệu dè dặt hơn: “Ra đây đi.”
Nhận thấy cái túi bị dốc ngược xuống, để rồi có ánh sáng lọt qua khe hở, Quý Đằng bèn nói: “Tôi ra đây, đừng sợ nhé.”
Nói đoạn, cậu nhào thẳng về phía ánh sáng, cùng lúc đó, cậu loáng thoáng nghe được tiếng thiếu nữ đáp lại gì đó, nhưng ai rảnh mà đi nghiền ngẫm nội dung câu nói ấy đâu chứ.
Quý Đằng ngã lịch bịch ra khỏi miệng túi, rồi rớt xuống đất bằng tư thế vồ ếch, nhận thấy có thứ gì đó mềm mượt như nhung lướt trên gương mặt mình, một làn hương hoa cỏ thoảng qua, cậu âm thầm cảm nhận thử, hình như mình vừa đè lên đầu gối người ta rồi. Quý Đằng động não một chút liền hiểu ra, nhất định là vị cô nương này ngồi xuống rồi, mới trút đổ cái túi để mình thoát ra, thế nên ngay khi vừa ra khỏi túi, cậu cũng cứ thế mà bổ nhào lên người nàng ta luôn.
Thế này thì đúng là lỗ mãng cực kỳ, thất lễ vô cùng, cả đời Quý Đằng chưa từng tiếp xúc với bất kì cô gái nào ở cự ly gần thế này cả, nên mặt đỏ phừng phừng đến tận mang tai, vội chống tay bò dậy, đồng thời ngẩng mặt lên giải thích: “Cô nương, tiểu sinh vô ý mạo phạm——” [1]
Để rồi Quý Đằng tiến vào trạng thái 囧rz nè [2] ngu người nè đực mặt nè đần thối nè hết thuốc chữa nè ngã ngửa nè sốc nặng nè—— Làm gì có cô nàng nào đâu? Cái người đang bị mình đè lên này, chẳng phải Hình Tu – Chủ nhân của Âm Dương Đạo, người mà trước đó chỉ có dịp ngắm sơ dung nhan qua ảnh phản chiếu trên sàn nhà – thì còn ai vào đây?
Cậu chàng ngơ ngác chống tay trên gối Hình Tu, làm ra một hành vi mà khắp thế gian này không một hồn ma nào dám cả gan làm, ấy chính là tựa người vào đầu gối Hình Tu, đồng thời nhìn vào mắt y một cách vô cùng chăm chú nhưng lại chẳng chút đắm say nào; đã thế lại còn dám nghĩ đến một việc mà khắp thế gian này không một hồn ma nào dám cả gan nghĩ, ấy chính là giọng nói êm tai như vậy, lẽ nào Hình Tu là một cô nàng giả trai?
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, Quý Đằng có cảm giác như mắt mình hoa cả lên, nơi đáy mắt Hình Tu như ánh lên những vệt sáng lạ lùng, khiến cậu chẳng dám ngắm thêm, vội vàng liếc ra chỗ khác. Kế đến, cậu trông thấy bên cạnh Hình Tu có một con chim hình thù kỳ quặc khác thường, nó nghiêng đầu nhòm cậu, cái mỏ xám ngoét không ngừng khép mở, thình lình cất lên giọng nữ đầy dịu dàng: “Gan tày trời nha~!”
Má ơi! Kẻ lên tiếng ban nãy có phải Hình Tu đâu, mà là con chim này nè!
Lúc này Quý Đằng mới chợt hồi tưởng, lúc cậu nhảy ra khỏi túi có nói với nó là “Đừng sợ nhé”, giọng nữ kia có đáp lại cậu một câu, bây giờ nhớ tới, chính xác thì lời của nó lúc đó là “Kẻ đừng sợ là ngươi mới đúng.”
-Hết chương 3-
Chú thích:Thời xưa, nam giới có học thức sẽ tự xưng là tiểu sinh, tỏ ý khiêm nhường ↑Cái mặt 囧 đầy biểu cảm này thì chắc mấy bạn đều thấy qua rồi nhỉ, thêm cái “rz” đằng sau nhìn giống tư thế quỳ bò nhăn mặt của QĐ lắm luôn ↑