Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 2




Mặc dù Quý Đằng hại chết người, nhưng cũng đâu phải cố tình, thậm chí còn bắt nguồn từ ý tốt cơ mà, với cả tinh thần hy sinh vì lẽ phải cũng rất đáng ngợi ca đấy chứ.

Tuy phán quan rất muốn nói giúp cho cậu, cơ mà sau khi ngồi trước đống sách về luật hình sự chất cao như núi, lần giở suốt mấy ngày liền, vẫn chẳng tìm thấy án lệ nào hữu ích, thế nên trong lúc chờ định tội, phán quan lệnh cho Quý Đằng đi giúp việc bán thời gian.

Ý đồ của phán quan chính là cậu cứ làm trước đi đã, về phần sau này sẽ tính là làm có lương hay không công hay thậm chí phải bồi thường ngược lại cho cơ quan, thì phải đợi kết quả phán xét mới biết được. Quý Đằng cứ thế ngơ ngơ ngáo ngáo bắt đầu làm tạp dịch ở sảnh xét xử. Công việc thường nhật chính là sao chép các mẫu công văn, hoặc là chuyển phát công văn qua lại giữa vô vàn sảnh xét xử, mà cũng có thể là đến dòng dung nham để tiêu hủy công văn. Chức vụ của Quý Đằng chính là văn thư, theo cậu nhận định thì trên đời này chẳng còn công việc nào có nội dung đúng với chức danh hơn cái này đâu. 

Hiềm một nỗi, thú thật thì, vì là việc mà cậu chẳng hiểu gì ráo đã bị bắt làm, thành ra thái độ làm việc cũng chẳng tích cực là bao, chưa kể là ngày ngày đều phải phập phồng bất an không biết sau rốt thì mình có tội hay không, mà có thì tội nặng tới đâu, tháng ngày trôi qua thật chẳng dễ dàng chút nào.

May mắn thay, phán quan đối xử khá tốt với cậu, mà theo như lời anh ta thì chính là vì phần tình nghĩa với người đồng cảnh ngộ “sứt đầu mẻ trán” là Quý Đằng, nôm na là đồng bệnh tương lân á, nên đôi khi cũng sẽ ghé qua rủ rê Quý Đằng nhậu nhẹt vài tăng. Dẫu rằng trong mắt Quý Đằng, màn kịch diễn cùng phán quan hôm đó, có khác chi đưa nhau vào chỗ chết đâu, có gì đáng để mà nói tới chuyện nghĩa tình? Chẳng qua nếu phán quan đã cho là vậy, thì thôi cậu cũng chẳng buồn phản bác.

Có hôm ngài phán quan uống quá chén, mới trút bầu tâm sự, rằng bản thân anh vốn dĩ cũng là con người, lúc sinh thời mang họ Lý, mất vào giai đoạn đầu hình thành nên tam giới [1].

Quý Đằng nghe thế thì lấy làm kinh ngạc vô cùng, thật không ngờ Lý phán quan lại chả phải người đắc đạo thành tiên nên được làm quan gì sất, mà chỉ là người thường, sau khi mất mới đến đây.

Lý phán quan khoát tay, ý bảo Quý Đằng nghe tiếp.

“Đáng lý ra con người chết đi rồi thì mọi oán niệm đều tan biến hết, anh vốn cũng tưởng là vậy. Ngờ đâu, chú có biết lúc anh vừa đến Âm Dương Đạo thì phát sinh sự việc gì đầu tiên không?”

Quý Đằng lắc đầu nguầy nguậy, bởi vì cậu mang tội tự tổn thương chính mình lại còn sát hại anh ruột, nên hồn phách bị trói chặt đưa đến đây, vừa mở mắt ra đã thấy mình đang quỳ giữa sảnh xét xử rồi, có thể nói là tới theo cách thức chẳng giống ai. Thế mà Lý phán quan lại khiếp hãi ra mặt khi đến đây theo cách thông thường, không biết là đã xảy ra chuyện kinh dị gì nữa.

Lý phán quan thở dài ai oán, “Xếp hàng!”

Chuyện này thì có gì đáng sợ? Quý Đằng rủa thầm. Câu nói kế tiếp của Lý phán quan làm cậu giật mình suýt thì đánh rơi chung rượu xuống đất: “Xếp hẳn một nghìn năm mới tới lượt!”

Hoá ra trước khi chia ra thành ba cõi, nhân loại là giống loài yếu ớt nhất, về cơ bản là toàn dân đã được định sẵn phải lấy thân làm đá lót đường rồi, cảnh tượng đó gọi là đồ thán sinh linh. Thế nên mỗi ngày đều có hằng hà sa số linh hồn chết đi đổ về Âm Dương Đạo, lênh láng như quê em mùa nước lũ.

“Hình Tu, quân vương của Âm Dương Đạo,” Lý phán quan mặc dù xỉn quắc cần câu rồi, song khi nhắc đến cái tên này thì vẫn bất giác chuyển sang nói thầm, “Nói thật nhá, chẳng xứng với hai chữ minh quân tí nào.”

Lý phán quan bắt đầu không màng tới tính mạng để mà buôn dưa lê về vị BOSS cuối cùng trong cuộc đời mình.

Quân vương của Âm Dương Đạo – Hình Tu – từ trước đến nay vẫn luôn duy trì thái độ tùy hứng, hễ mà gặp chuyện không muốn xử lý liền sẽ đóng chặt cánh cổng thông đến Cửu Uyên, mặc cho các phán quan bị nhốt bên ngoài khóc cạn nước mắt, gào bể cuống họng. Mà đám tùy tùng đi theo y, nghe đâu cũng toàn nhân tài văn thao võ lược đấy, chẳng qua người ta vẫn bảo nhà dột từ trên nóc dột xuống, cấp trên không hạ lệnh thì tụi nó cũng sống chết mặc bây, chả thèm ngó ngàng tới sự vụ ở Âm Dương Đạo, khiến cho Âm Dương Đạo lâm vào tình cảnh thiếu hụt nhân sự trầm trọng, thế là nhóm phán quan đã đề ra một kế sách, trưng cầu ý kiến của đám hồn ma chính trực vô tội, lại biết viết biết vẽ, xem có ai tình nguyện không đi đầu thai nữa, mà ở lại giúp việc cho Âm Dương Đạo không. Bằng cách này vừa có thể bổ sung nhân lực, đồng thời lại còn rút ngắn được dòng người xếp hàng dài dằng dặc.



Phán quan của Âm Dương Đạo, về mặt lý thuyết thì cũng coi như thuộc hàng địa tiên [2]. Nói cách khác, Âm Dương Đạo ban phát cơ hội không cần phải trải qua quá trình tu hành, rèn luyện hay nếm trải thiên kiếp gì hết, cứ thế trực tiếp hóa thành thần tiên. Không dưng vớ được miếng mồi béo bở như thế, Lý phán quan đương nhiên chẳng dại gì mà khước từ rồi, lập tức từ bỏ con đường luân hồi chuyển thế, ở lại pháp đình làm quan, cho đến tận hôm nay.

Từ đó có thể đúc kết một kinh nghiệm rằng, trong bất kì tình huống nào cũng đều phải tiên hạ thủ vi cường, có chết cũng không ngoại lệ.

Hôm ấy, hai người Lý phán quan với Quý Đằng, à thì, tuy rằng cả hai cũng không hẳn là người nữa rồi, cùng nhau chén tạc chén thù, say sưa quên hết sự đời, thi nhau vỗ ngực hứa hẹn bao điều nghĩa khí, làm cho Quý Đằng sảng khoái tột cùng. Ngoài trừ cái lần thân xác phục hồi do hồn vía khi về Âm Dương Đạo được hóa thành thực thể ra, thì đây là lần thứ hai cậu cảm thấy may mắn xảy đến với mình.

Nhận thấy tâm trạng Lý phán quan khá tốt, Quý Đằng mượn rượu đẩy đưa, tranh thủ hỏi luôn vấn đề vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng cậu bấy lâu nay: “Ca ca tôi, huynh ấy có từng đến đây chưa?”

“Chỉ cần là người, hức, đều sẽ phải đến đây.” Lý phán quan lim dim mắt quan sát Quý Đằng một chặp, rồi như chợt vỡ lẽ ra điều gì mà ngoác mồm cười, trỏ vào Quý Đằng nói, “Chú hỏi anh, là đúng người rồi đấy. Sổ tử thì không thể đưa chú xem được, nhưng vẫn còn sổ sinh, hẳn là không sao.”

Quý Đằng tất nhiên là biết mình tìm đến đúng người rồi.

Xuống Âm Dương Đạo cũng đã lâu, cậu còn chưa rõ hay sao, tục ngữ có câu, một ngày trên trời, bằng một năm dưới trần gian. Mà ở chốn này thì câu đó phải hiểu ngược lại, đại để là một ngày trên trần gian, thì bằng những một năm dưới địa phủ. Bằng không thì chỉ với lèo tèo vài mống phán quan ở đây, làm sao mà giải quyết cho kịp đống việc tồn đọng? Mà các phán quan được phân công xử án theo ngày tử vong. Cũng tức là, những người qua đời vào tầm mùng năm đến mùng mười tháng sáu (âm lịch) năm nay, trong đó bao gồm cả Quý Đằng, đều sẽ do Lý phán quan xét xử. Mà ca ca cậu cũng chỉ chết sớm hơn cậu có vài canh giờ mà thôi, đâm ra, đoan chắc cũng sẽ về với đội của anh ta.

Lý phán quan vỗ vai cậu bồm bộp, nhận lời tra thông tin giúp cậu, hai gã đàn ông say ngật ngưỡng dìu nhau vào buồng nhỏ bên trong pháp đình, lục tung hộc tủ đựng sổ sinh.

Sổ sinh, hay còn gọi là sổ về người sống, là một dạng sổ sách ghi chép lại tội trạng cả đời của một người. Lúc một người còn sống, sổ sẽ được bảo quản trong văn phòng viết lách, do hệ thống âm phủ tự động viết lại theo thời gian thực bất kể ngày đêm. Ngay khi người đó nhắm mắt xuôi tay, quyển sổ này cũng đồng thời được đóng lại, gửi đến cho sảnh xét xử, dùng nó để luận tội.

Sổ sinh do các phán quan quản lý, chỉ cần phán quan cho phép, liền có thể lấy ra xem.

Chẳng bao lâu sau, Lý phán quan đã “A!” lên một tiếng, tìm thấy rồi, “Quý Quân, chết vì—” Anh ta thoáng ngần ngừ, Quý Đằng ghé đầu lại ngó thử, trên sổ sinh viết rõ ràng mấy chữ to tổ chảng: Chết vì nộ khí công tâm.

Quý Đằng thấy âu sầu ảo não làm sao, dẫu rằng đây là sự thật đã biết trước từ lâu rồi, ấy thế nhưng khi bị người ta dùng giấy trắng mực đen nhắc lại một lần nữa, có khác nào khơi lại vết thương lòng của cậu đâu, khiến những vết thương trên người cậu lại bắt đầu đau âm ỉ.

Cậu cố trấn tĩnh lại, tiếp tục đọc. Phần ghi chép dài lê thê bên dưới, càng xem mặt càng tái mét, Lý phán quan ngồi không thấy chán, nên chưa được bao lâu, đã hỏi thăm, “Làm sao đấy? Sao mặt mày nhợt nhạt như người chết vậy?”

“Tôi vốn dĩ chính là người chết.”

“Ặc, thế thì, bộ dạng chú bây giờ y như nhà có người thân mới mất á.”



“Nhà tôi vốn dĩ chính là có người thân mới mất.”

Nhận ra cuộc nói chuyện dần đi vào ngõ cụt, Lý phán quan rầu rĩ bỏ sang chỗ khác.

Quý Đằng nhanh chóng đọc lướt qua những dòng ghi chép trong sổ, cuốn sổ này ghi lại tội trạng cả một đời người, từ trên xuống dưới, bắt đầu từ các loại tội nhẹ nhất, mấy dòng đầu tiên toàn ba cái chuyện tầm xàm bá láp, tỷ dụ như ngày tháng năm nào đó, mưu đồ trêu ghẹo con gái nhà lành. Quý Đằng vừa tính ta thán với địa vị và thân phận của ca ca mình sao có thể làm ra loại chuyện này được, chợt nhìn thấy đằng sau còn có một dòng chữ nhỏ để trong ngoặc đơn: (Cô gái này vốn là đạo tặc giả dạng nên, thành ra bị sàm sỡ ngược lại, suýt nữa thì mất đời trai); lại một ngày tháng năm nào đó, hái trộm dưa chín trong ruộng. Quý Đằng cũng không khỏi ta thán với địa vị và thân phận của ca ca mình sao có thể làm ra loại chuyện này, lại nhìn thấy đằng sau còn có một dòng chữ nhỏ để trong ngoặc đơn: (Tình cờ đụng mặt tên đạo tặc đang lẩn trốn quan binh, thế là bị sàm sỡ, suýt nữa thì mất đời trai). Quý Đằng xoành xoạch lần giở từng trang giấy, thật chẳng ngờ những lần suýt bị làm nhục của ông anh cao to đen hôi nhà mình cộng hết lại cũng phải trên chục lần.

Cầm quyền sổ sinh trên tay, Quý Đằng cảm thán trong lòng, ca ca à, huynh có thể giữ gìn trinh tiết lâu như vậy thật chẳng dễ dàng gì.

Kế đến, cậu nghĩ, hèn chi ca ca vừa mở hộp ra thì lập tức lửa giận ngút trời trực tiếp thăng thiên, hóa ra là do trước đó tâm lý đã bị tổn thương nặng nề.

Sau cùng, cậu nghĩ bụng, ca ca này, chẳng ngờ tới đúng không, sau cùng ca cũng chỉ còn lại trên trang giấy này mà thôi.

Quý Đằng không đành lòng xem nốt bản tiểu sử đầy máu và nước mắt của ông anh mình, nên trực tiếp mở tới trang cuối, thông tin trên sổ sinh ghi rằng, Quý Quân nóng tính, dễ nổi giận, hễ mà nô bộc trong nhà sơ suất điều gì, đều sẽ trách phạt thật nặng. Phía sau, còn có một hàng chữ đen được đồ cho thật đậm nét: Nàng hầu Tiểu Bình bị phạt đánh chết vì tội làm vỡ bình hoa.

Ở trong nhà, Quý Đằng tự biết mình thân là con vợ lẽ, nên rất ít khi ra khỏi phòng, đến khi trưởng thành cũng toàn ra ngoài săn bắn, ngao du khắp núi rừng, thành ra những chuyện viết trong sổ cậu đều chưa từng nghe nói tới. Đọc đến đây thì trong lòng thấy hơi rén, làm việc ở Âm Dương Đạo đã nhiều ngày, cậu nghiễm nhiên hiểu được xâm hại đến tính mạng người khác sẽ bị phạt nặng tới cỡ nào.

Quý Đằng len lén liếc nhìn Lý phán quan, anh ta tựa người vào giá sách, tiếng ngáy pho pho đều đặn vang lên, xem ra đã ngủ say sưa rồi. Quý Đằng ghi nhớ số hiệu của ca ca, lặng lẽ nhét cuốn sổ sinh về chỗ cũ.

Quý Đằng biết, phương án xử lý luận tội cho từng hồn ma ở Âm Dương Đạo sẽ được ghi vào sổ tử, mà toàn bộ sổ tử đều thống nhất được bảo quản ở Trầm Đường nằm sâu trong sảnh xét xử. Tuy cũng không hẳn là hồ sơ tuyệt mật gì, vị phán quan nào cũng có chìa khóa mở cửa, song lại không cho phép bất kì nhân viên nào khác ngoài phán quan được mở ra xem.

Trộm xem sổ tử nếu bị bắt được sẽ phải chịu tội; nhưng nếu hôm nay còn không xem, thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được ca ca sau cùng đã bị đưa đến đâu, và phải nhận hình phạt gì. Sẵn trong lòng đang day dứt vì lỗi lầm đã gây nên cho ca ca, cộng thêm hơi men chếnh choáng, Quý Đằng bèn đánh bạo cuỗm chiếc chìa khóa từ trên người vị phán quan họ Lý đang ngủ mê mệt, nhanh chóng lỉnh ra khỏi sảnh xét xử.

-Hết chương 2-

Chú thích:

(1) Mỗi bộ chỉ nhắc đúng 1 lần nhưng nhất định phải có XD Tam giới trong truyện của A Thất là chỉ ba cõi thần, ma, người á.[↑]

(2) Danh xưng chỉ các vị thần tiên trú ở trần gian (như thổ địa chẳng hạn) [↑]

Ông anh với tên cướp chưa gì đã bắn hint tá lả, A Thất nhá hàng bộ sau sớm ghê:))