Xuân Hoa Còn Vương Vấn - Mễ Hoa

Chương 41




Chu Ngạn xoa trán, thở dài thườn thượt: "Kiệm Kiệm, mấy ngày nay chắc ta không ngủ được mất."

Mấy ngày trước là hắn mất ngủ, mấy ngày sau đến lượt Tần Kiệm trằn trọc.

Trong tiếng pháo nổ rộn ràng, dưới bầu không khí náo nhiệt, nàng gả cho Chu Ngạn.

Có lẽ không ai giống nàng, tân nương xuất giá, ngay cả chỗ ở cũng không đổi.

Đêm tân hôn, Chu Ngạn thỏa ý ngủ lại phòng nàng, nhéo má nàng trêu chọc: "Muội xong rồi Tần Kiệm, không chạy thoát được nữa đâu."

Mấy ngày sau đó, hai người hầu như không bước chân ra khỏi cửa phòng.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Chu bá mẫu và Lý ma ma nhìn mà vui mừng, còn dặn dò người hầu trong phủ không được quấy rầy hai người.

Buổi tối triền miên không dứt, Tần Kiệm chịu hết nổi, đỏ mặt đánh hắn.

Chu Ngạn khàn giọng, cổ họng nghẹn lại, không hiểu sao, lại vô cớ đỏ hoe mắt, ghé sát tai nàng nói: "Kiệm Kiệm, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ."

Mơ…

Tần Kiệm hơi sợ, đưa tay ôm lấy hắn: "Không phải, A Ngạn ca ca, đây không phải mơ."

Lúc Chu Ngạn phải rời đi, hắn lưu luyến không thôi, xoa đầu nàng: "Kiệm Kiệm, muội tin ta, cho ta thêm chút thời gian, sau này chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau ngàn dặm nữa."

Tần Kiệm gật đầu, nhìn hắn chằm chằm: "Ta tin, A Ngạn ca ca, ta chờ huynh."

Tình cảm sâu đậm của hai người, cuối cùng cũng khiến Lương đại tiểu thư kia c h ế t tâm.

Đích tôn nữ duy nhất của Lương quốc công, từ nhỏ đã kiêu ngạo, tính cách phóng khoáng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Ngạn, nàng ta đã ao ước trong lòng.

Lương quốc công cũng có ý muốn gả nàng ta cho Chu Ngạn, nhưng Chu Ngạn đã khéo léo từ chối.

Lương đại tiểu thư không cam lòng, nhất quyết phải theo đến tận nơi xem thử vị hôn thê mà tiểu Chu phó tướng ngày đêm nhung nhớ có gì hơn người, khiến hắn si mê đến vậy.

Đến một chuyến, nàng ta hoàn toàn thất vọng.

Tình cảm của hai người quá tốt đẹp, mấy ngày thành thân, ngay cả cửa phòng cũng không bước ra.

Lương đại tiểu thư khóc suốt mấy ngày liền.

Lúc hồi kinh, nàng ta giơ roi ngựa quất mạnh một cái, rồi phi ngựa đi trước.

Lần này Chu Ngạn rời đi, lại một năm nữa trôi qua.

Tin Thái Quang đế lâm bệnh nặng truyền đến cũng là lúc thư nhà của hắn đến.

Trong thư nói tình hình triều chính bất ổn, thiên hạ sắp đại loạn, dặn dò Chu phụ nhất định phải cẩn thận.

Kỳ thực là hắn lo xa rồi, Chu phụ chỉ là một tiểu quan Cửu phẩm, tranh giành quyền lực trong triều, làm sao đến lượt ông.

Tiếp đó là Hoàng đế vì luyện đan mà đột ngột băng hà, hoạn quan thao túng triều chính.

Triều đình nhuốm máu, gần như ngày nào cũng có đại thần bị g i ế t.

May mà những tiểu quan như Chu phụ, căn bản không có cơ hội vào Kim Loan điện.

Tiễn sự của Tiễn sự phủ thì khác, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, mỗi lần tan triều, y phục trên người ông đều ướt đẫm mồ hôi.

Kinh thành đại loạn, Chu bá mẫu mỗi ngày đều sai người đóng chặt cửa phủ, nếu không có việc gì quan trọng, ai cũng không được ra ngoài.

Cứ như vậy nửa năm trôi qua, bỗng một ngày, Ngũ vương tạo phản đánh vào kinh thành.

Kinh thành được phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.

Thế nhưng vào một đêm nọ, Tần Kiệm đang ngủ say, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

Giấc ngủ của nàng rất nông, lập tức bừng tỉnh, định lên tiếng thì đã bị người ta bịt chặt miệng.

Người đến không ai khác chính là Chu Ngạn.

Hắn ôm chặt lấy Tần Kiệm, trút hết nỗi nhớ nhung, một lần lại một lần thì thầm bên tai nàng: "Kiệm Kiệm, Kiệm Kiệm, ta nhớ muội lắm…"

Màn che buông xuống, y phục rơi rụng.

Sau này Tần Kiệm mới biết, Ngũ vương đánh vào kinh thành, Lương quốc công ngầm ủng hộ An vương.

Tần Kiệm nhớ lại giấc mơ năm xưa, nàng rất muốn hỏi Chu Ngạn, đầu của đại thái giám Khương Xuân và Trịnh Lam là ai treo lên cổng thành?

Nhưng nàng không dám hỏi, nàng sợ nếu mọi chuyện là thật, thì giấc mơ kia cũng sẽ thành sự thật.

Từng chút từng chút một trong giấc mơ, nàng đều không muốn xảy ra.

Năm thứ hai sau khi Ngũ vương nổi loạn, Tần Kiệm mang thai.

Bá mẫu và Lý ma ma đều kinh ngạc, Chu Ngạn đã đi hơn một năm rồi, nàng lại không hề bước chân ra khỏi phủ, đứa nhỏ này từ đâu đến?

Nàng đành phải thành thật khai báo, đỏ mặt kể lại chuyện Chu Ngạn mấy lần trèo tường, lẻn vào phòng nàng qua đêm.

Chu bá mẫu vừa tức vừa mừng, thằng con trai này quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa, vừa về nhà, chưa thèm gặp mặt cha mẹ đã chui vào phòng vợ rồi.

Lý ma ma cười toe toét, mặt Tần Kiệm đỏ bừng đến tận mang tai.

Lần sau Chu Ngạn đến, vẫn muốn lẻn vào phòng nàng, Tần Kiệm ngăn tay hắn lại, nói cho hắn biết nàng đã có thai.

Chu Ngạn sững sờ, trên mặt thoáng qua vẻ vui mừng: "Thật sao? Thật sao!"

Tần Kiệm nhìn hắn cười: "Sao huynh lại vui mừng như vậy?"

"Tất nhiên là vui rồi, ta sắp có con rồi, Kiệm Kiệm, ta sắp được làm cha rồi, là con của chúng ta…"

Hắn kích động đến mức không biết làm gì, cuối cùng ôm chặt lấy nàng, tâm trạng khó mà bình tĩnh, còn nghẹn ngào một tiếng: "Kiệm Kiệm, muội nói cho ta biết, đây không phải là mơ đúng không?"

Tần Kiệm nằm trong lòng hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Chu Ngạn, hay là chúng ta đặt tên cho con đi."

"Được."

"Gọi là Chu Thì được không?"

Cơ thể Chu Ngạn cứng đờ, vẻ mặt ngây dại, không dám tin vào tai mình: "Kiệm Kiệm, muội nói gọi là gì?"

"Chu Thì."

Tần Kiệm ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười trên môi dần tắt, nước mắt bất giác rơi xuống: "Chu Thì, ta đoán con bé nhất định rất xinh đẹp, con của chúng ta, tên là Chu Thì."

Mạch m.á.u trong người như đông cứng lại, rồi lại sôi trào, Chu Ngạn nhìn nàng, đỏ hoe mắt, nghẹn ngào rơi lệ như một đứa trẻ: "Kiệm Kiệm, muội cũng đã mơ thấy giấc mơ đó đúng không, không, đó không phải là mơ, là thật, những chuyện đã qua như in hằn trong tâm trí ta, ta biết đó không phải là mơ."

Trang Chu mơ mình hóa bướm, bướm mơ mình là Trang Chu, rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả, hiện tại đang ở nơi nào, tại sao lại ở chỗ này…

Tần Kiệm không thể giải đáp, nàng vô cùng tỉnh táo, ôm lấy Chu Ngạn, mỉm cười không tiếng động: "A Ngạn ca ca, trên con đường này, huynh đã vất vả rồi."

Huynh đã vất vả rồi, Tần Kiệm vô dụng, luôn được huynh bảo vệ phía sau.

Trong mơ cũng như ngoài đời, đều là huynh c.h.é.m g i ế t, giữa thời loạn thế, nhuốm đầy bụi trần.

Một năm sau, An vương đăng cơ, đổi quốc hiệu là Minh Đức, đại xá thiên hạ.

Chu gia công tử, cởi giáp về nhà.

Ngày trở về, hắn đứng trên cổng thành cao ngất, nhìn về phía non sông gấm vóc Đại Ninh, đáy mắt lấp lánh.

Kiếp này, đi đến bước đường này, tương lai ra sao, đã không còn quan trọng với hắn nữa.

Thời gian trôi qua, mỗi một ngày sau này đều vô cùng quý giá.

Hắn muốn về nhà thăm cha mẹ vợ con, ngắm nhìn én nhỏ bay lượn dưới mái hiên.

Cũng muốn dẫn Tần Kiệm đi khắp muôn nơi, ngắm nhìn núi sông, nhật nguyệt luân phiên.



Chu phụ chỉ là một tiểu quan Cửu phẩm, phủ đệ ở kinh thành nhiều vô số kể, phủ đệ họ Chu nhỏ bé không đáng kể.

Tần Kiệm búi tóc phụ nhân, lông mày lá liễu, ánh mắt dịu dàng, đang bế cô con gái nhỏ Chu Thì, chỉ vào đàn én nhỏ dưới mái hiên cho con gái xem.

"Bên cầu Chu Tước cỏ cây um tùm, Đầu hẻm Ô Y nắng rọi chiều hôm.

Én liệng năm xưa nhà họ Vương, họ Tạ, Nay bay vào nhà dân thường khói toả."

Đứa trẻ tập nói ê a, phát ra tiếng cười khanh khách.

Én nhỏ dưới mái hiên ngậm bùn về xây tổ, có một con vỗ cánh, kêu lên một tiếng, rồi bay vào phòng thờ Phật mà Chu mẫu đã lập nên.

Tượng Phật từ bi, hiền hậu.

Chu mẫu đang thành tâm cầu nguyện, Lý ma ma châm lửa đốt hương, vái lạy rồi cắm vào lư hương.

Phổ Hiền nhữ đương tri, Nhất thiết chư chúng sanh.

Vô thủy huyễn vô minh, Giai tùng chư Như Lai.

Viên giác tâm kiến lập, Du như hư không hoa.

Y không nhi hữu tướng, Không hoa nhược phục diệt

Hư không bản bất động, Huyễn tùng chư giác sanh.

...

"Dịch: Tìm hiểu thêm tại https://www.thientruclam.info/ht-thich-thanh-tu/kinh-vien-giac-giang-giai/chuong-2bo-tat-pho-hien-th...

Phổ Hiền ông nên biết

Tất cả các chúng sanh

Vô thủy huyễn vô minh

Đều từ các Như Lai

Tâm Viên giác dựng lập

Như hoa đốm trong không

Y hư không có tướng

Hoa đốm nếu diệt rồi

Hư không vốn chẳng động

Huyễn từ giác mà sanh"

(Hết)