Tần Kiệm biết, công văn này rất khó có được, Chu bá phụ đã xin rất nhiều lần.
Nhưng chưa đến Tết, cuối tháng mười một, kinh thành lại có công văn, lệnh cho Chu bá phụ lập tức vào kinh nhậm chức.
Lần chuyển nhà đó, mọi người đều vội vàng hấp tấp.
Trước khi xe ngựa khởi hành, Chu bá mẫu oán trách: "Người của Tiễn sự phủ thật là, một tiếng lệnh xuống, chúng ta phải vội vàng dọn nhà, cũng không báo trước một tiếng."
Chu bá phụ được điều động làm Tả tiễn nghị Tiễn sự phủ kinh thành, chức quan Cửu phẩm.
Quan Ngũ phẩm địa phương, đến kinh thành chỉ có thể làm quan Cửu phẩm, nhưng Chu bá phụ hình như không để bụng.
Ông hiền lành nói với bá mẫu: "Phu nhân đừng oán trách nữa, dù sao cũng phải rời khỏi Lệ Châu, đi sớm ba tháng, có lẽ là chuyện tốt."
Chu bá mẫu gật đầu: "Cũng đúng, Lệ Châu cái nơi này, rời đi một ngày là có thể an tâm một ngày."
Tần Kiệm được Lý ma ma ôm, ngồi trong xe ngựa, có chút khó hiểu.
Nàng tinh ý phát hiện, vị Tri châu họ Hạ kia, người luôn tươi cười niềm nở có quan hệ rất tốt với Chu bá phụ, vậy mà lại không đến tiễn ông.
Chắc là người đi trà nguội, cũng có thể là do nhà bọn họ từng đề nghị kết thông gia với nhà họ Chu, bị bá phụ khéo léo từ chối.
Tần Kiệm không nghĩ nhiều, nằm nhoài trên đùi Lý ma ma, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Xe ngựa xóc nảy, nàng mơ màng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ là rất nhiều cẩm y vệ trràn vào Lệ Châu, bao vây phủ đệ họ Chu ở Vũ Định. Lý ma ma hốt hoảng đẩy nàng ra, gào lên trong tuyệt vọng:
"Nó không phải người nhà họ Chu, nó họ Tần, tên Tần Kiệm, là người học việc ở tiệm thêu Linh Lung phía Nam thành!"
Giật mình tỉnh giấc, Tần Kiệm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lý ma ma mỉm cười nhìn nàng, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng.
"Tiểu thư gặp ác mộng sao?"
Tần Kiệm nép chặt vào lòng bà, sắc mặt tái nhợt.
Nàng không ngờ rằng, ba tháng sau khi họ an cư ở kinh thành, Tổng quản Đông xưởng Khương công công chỉ tra án, kết tội c.h.é.m đầu toàn bộ quan lại lớn nhỏ ở Lệ Châu phủ Vũ Định.
Tần Kiệm nhớ lại giấc mơ, lòng đầy bất an.
Cùng chung nỗi lòng bất an còn có Chu bá phụ và Chu bá mẫu.
Sắc mặt Chu bá mẫu trắng bệch, ôm n.g.ự.c nói: "Phật tổ phù hộ, thật sự là Phật tổ phù hộ chúng ta."
Bá mẫu vốn tín Phật, trong phủ luôn có phòng thờ Phật.
Tần Kiệm luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi Lý đại nhân, Phủ thừa Tiễn sự phủ đến nhắc nhở, dặn dò Chu bá phụ gần đây cẩn thận, không nên ra ngoài.
Nàng mới biết, thì ra cẩm y vệ cũng đến điều tra vụ án Lệ Châu.
Chỉ là ở ngay kinh thành, lại có Tiễn sự Nhị phẩm của Tiễn sự phủ đứng ra, yêu cầu Cấm vệ cùng phối hợp điều tra, đám hoạn quan Đông xưởng mới chịu buông tha.
Lý đại nhân là cấp trên của Chu bá phụ, ông rất khách khí, chắp tay nói với Chu bá phụ: "Chu đại nhân, mạo muội hỏi một câu, ngài và Lương quốc công có quan hệ gì chăng?"
Chu bá phụ ngơ ngác, vội vàng đáp lễ: "Lương quốc công là nguyên lão hai triều, trụ cột triều đình, hạ quan tuy ngưỡng mộ, nhưng chưa từng có cơ hội diện kiến."
Lý đại nhân ngạc nhiên: "Vậy thì kỳ lạ, Tiễn sự phủ ba tháng trước đã hạ công văn điều động, là do Lương quốc công từ Thái Thịnh gửi thư về, Tiễn sự đại nhân mới vội vàng hạ lệnh."
Người có quan hệ với Lương quốc công, chắc chỉ có Chu Ngạn, người đã đầu quân cho ông ở Phủ Thái Thịnh.
Nhưng tính ra bây giờ hắn cũng mới mười lăm tuổi, dựa vào đâu mà được Lương quốc công trọng dụng như vậy?
Tần Kiệm kinh ngạc.
Gần đây nàng thường xuyên nằm mơ, như thể cùng một lúc, trên đời này còn có một nàng khác, đang theo chân Chu Ngạn đến U Châu.
Thời gian thoảnh cái đã ba năm trôi qua.
Chu bá phụ vẫn là vị Tả tiễn nghị Cửu phẩm lặng lẽ ở Tiễn sự phủ, bá mẫu quán xuyến gia đình đâu ra đấy, thường than thở vật giá kinh thành quá đắt đỏ, ngay cả củi đốt cũng đắt.
Tần Kiệm biết, bổng lộc của bá phụ không cao.
Nhưng bá mẫu rất chú trọng việc dạy dỗ nàng.
Khung thêu, gấm vóc lúc nàng thêu thùa, y phục trên người nàng, đều là loại tốt nhất.
Ba năm đó, nàng như tiểu thư khuê các bình thường, rất ít khi ra ngoài.
Bá mẫu nói với Lý ma ma, Kiệm Kiệm đã lớn rồi, nữ nhi khuê các không nên ra ngoài nhiều, cứ an tâm ở nhà chờ gả đi.
Đợi thằng nhóc kia trở về, sẽ cho hai đứa thành thân.
Tần Kiệm nghe vậy, tim đập như nai con chạy loạn.
Thằng nhóc kia đã ba năm không gặp.
Thư từ thì chưa bao giờ đứt, có khi một tháng một lá, có khi hai ba tháng một lá.
Không ngoại lệ, đều kèm theo những món đồ tinh xảo cho nàng.
Từ búp bê sứ nàng thích lúc nhỏ, đến trâm cài tóc, son phấn bây giờ…
Hình như Chu Ngạn đang dần dần xem nàng như thiếu nữ trưởng thành.
Tần Kiệm dành riêng một cái rương, cất giữ những món đồ Chu Ngạn tặng.
Lúc rảnh rỗi lại lấy ra ngắm nghía, ánh mắt lấp lánh.
Lại một năm nữa trôi qua, nàng đã đến tuổi cập kê.
Một buổi chiều tháng ba, Chu Ngạn sau năm năm xa nhà, cuối cùng cũng trở về.
Hắn không về một mình, bên cạnh còn có một nữ tử, và một đội võ quan.
Nữ tử kia nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao ráo, mày liễu mắt phượng, sắc sảo xinh đẹp, những người kia gọi nàng là Đại tiểu thư.
Chu bá phụ và Chu bá mẫu tiếp đón rất lễ phép.
Nàng là đích tôn nữ của Lương quốc công.
Lương đại tiểu thư đến, mặc áo choàng đỏ, cưỡi ngựa Ô Truy bốn vó trắng muốt, toàn thân đen bóng.
Nàng ta xinh đẹp như vậy, mái tóc đen nhánh như gấm, nụ cười rạng rỡ, phong thái ung dung.
Rất xứng đôi với Chu Ngạn, người cũng đang cưỡi ngựa cao lớn bên cạnh.
Chu Ngạn so với năm năm trước đã khác, cao hơn, dáng người thẳng tắp, như cây tùng xanh trên vách đá.
Dung mạo thì không thay đổi nhiều, lông mày đen rậm anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, tuấn lãng phi phàm.
Khoảnh khắc Chu bá mẫu nhìn thấy hắn, bà đỏ hoe mắt, ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.
Chu Ngạn vỗ về lưng bà, ánh mắt chứa đầy ý cười, dịu dàng an ủi.
Sau đó ánh mắt hắn đảo quanh, dừng lại trên người Tần Kiệm đang yên lặng, ngoan ngoãn đứng một bên.
Tần Kiệm mười lăm tuổi, lông mày lá liễu, ánh mắt long lanh, ngẩng đầu nhìn hắn, trong phút chốc chóp mũi đỏ ửng, vẻ mặt bối rối.
Cả nhà sum vầy vui vẻ, bá phụ bá mẫu có vô số điều muốn nói, vui mừng sai người chuẩn bị tiệc rượu.
Trong lúc trò chuyện, mọi người mới biết hiện giờ Chu Ngạn đang là Phó tướng dưới trướng Lương quốc công, rất được trọng dụng.
Lần này chỉ là về thăm nhà, mười ngày sau, hắn phải quay lại biên ải.
Nói xong, không ai ngờ tới, Chu Ngạn đột nhiên đứng dậy, chắp tay hành lễ với Chu phụ Chu mẫu:
"Cha, mẹ, trước khi con trở về, con muốn thành thân với Kiệm Kiệm, mong cha mẹ làm chủ lo liệu hôn lễ."
Tần Kiệm đứng bên cạnh, bắt gặp ánh mắt đen láy sâu thẳm của hắn, tim đập loạn xạ, vội vàng cúi đầu.
Vì thời gian gấp rút, hôn lễ được ấn định vào ngày thứ năm, mọi thứ được chuẩn bị đơn giản, không quá long trọng.
Nhưng tối hôm đó, lúc Chu Ngạn trở về, đêm khuya thanh vắng, hắn lẻn vào phòng Tần Kiệm.
Trời đã tối, ánh đèn leo lét, Tần Kiệm luống cuống nhìn hắn.
Hắn tiến lên, nàng lùi lại.
Cho đến khi lui sát vào giường, không còn đường lui, nàng mới lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, ánh lên ý cười của hắn.
Nàng khẩn trương nói: "A, A Ngạn ca ca."
Chu Ngạn tiến lên ngồi xuống bên giường, thuận thế kéo nàng vào lòng, ôm ngồi trên đùi.
Tần Kiệm kêu lên một tiếng, lông mi run rẩy, mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ, run rẩy không thôi.
"A Ngạn ca ca..."
Chu Ngạn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Bàn tay hắn thô ráp, da mặt nàng lại mềm mại, trong chốc lát cả hai đều tim đập thình thịch.
Ngón tay hắn lại vuốt ve bờ môi nàng, ánh mắt dịu dàng lạ thường, kiềm chế bản thân, khàn giọng dỗ dành: "Kiệm Kiệm, tối nay, để ta ở bên muội được không…"
Mặt Tần Kiệm đỏ bừng như sắp rỉ máu, cắn môi lắc đầu lia lịa: "Không được."
"Vì sao chứ, dù sao chúng ta cũng sắp thành thân rồi, động phòng sớm mấy ngày cũng không sao."
Hắn ghé sát tai nàng dụ dỗ: "Ta rất nhớ muội, không muốn đợi thêm một khắc nào nữa."
Tim hắn đập nhanh như trống dồn, Tần Kiệm chỉ lo lắng, xấu hổ, hoàn toàn không chú ý tới, lúc này tai Chu Ngạn cũng đã đỏ bừng, chỉ là cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi.
Nhưng Tần Kiệm từ trước đến nay luôn là một cô nương ngoan ngoãn, biết điều.
Đêm đó, những gì nên làm đều đã làm, những gì không nên làm tuyệt đối không làm.