Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 131: Xử lý đại minh tinh (29)




Thiếu niên thật cẩn thận ôm kẹo, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt không thèm chớp. Thiệu Qua quá nổi tiếng, gương mặt này cũng rất dễ gây chú ý, gần như không có ai mà không biết hắn.

Thiệu Qua rũ mắt nhìn một lúc, sau đó hơi cong môi cười cười, "Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi, chỉ là tôi không thích ăn kẹo lắm. Thôi trễ rồi, tôi phải quay về ngay đây, nếu không người yêu tôi sẽ nổi giận mất."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, khi đi ngang qua thùng rác, hắn tiện tay dập điếu thuốc lá, ném tàn thuốc vào trong thùng.

Dưới ánh trăng, thân ảnh hắn phản chiếu dưới lòng đường dần kéo dài ra, cuối cùng biến mất trong đáy mắt của cậu nhân viên cửa hàng.

......

Thiệu Qua về đến nhà, mới vừa thay giày xong thì nghe thấy trong bóng đêm vang lên một giọng nói.

"Anh đã về rồi à."

Lần này hắn không nghe lầm nữa, là tiếng của Thân Giác.

Thiệu Qua hơi khựng lại, hắn mang dép lê vào, xoay người, "Sao em vẫn còn chưa ngủ đi?"

Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, sắp bốn giờ tới nơi rồi.

"Tôi đang đợi anh, Thiệu Qua." Ngữ khí Thân Giác xưa nay chưa từng ngưng trọng như vậy, "Anh vừa mới đi đâu thế?"

Thiệu Qua vốn định thành thật trả lời, nhưng nghĩ đến Thân Giác không thích hắn hút thuốc, lời nói đến bên môi lại kịp thời sửa lại, "Anh định đi mua chút đồ, nhưng hết rồi, không mua được."

Hắn duỗi tay bật đèn phòng khách lên, Thân Giác cũng đã thay một bộ áo ngủ khác, đang ngồi ở trên sô pha, đôi mắt thẳng băng nhìn hắn không chớp mắt.

Hai người trầm mặc đối diện một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thiệu Qua mở miệng trước, "Đi ngủ đi, lúc nãy anh đi ra ngoài có đổ chút mồ hôi, để anh đi tắm lại, em cứ ngủ trước đi."

Thân Giác nghe vậy lại lắc lắc đầu, "Tôi chờ anh rồi cùng ngủ, anh đi tắm đi."

Chờ Thiệu Qua tắm rửa xong, hai người bọn họ một lần nữa nằm lại lên giường. Trong bóng đêm, Thiệu Qua nhìn chằm chằm Thân Giác đang đưa lưng về phía mình, trầm mặc mà nhấp môi. Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi dịch đến sát sau lưng cậu, nhẹ nhàng ôm gọn lấy cậu vào lòng.

Hắn vùi mặt vào hõm cổ cậu.

Thân Giác cũng không ngủ, kỳ thật cậu biết rõ Thiệu Qua đang nghĩ cái gì. Tình cảm giữa cậu và Thiệu Qua không phải là kiểu thuận nước đẩy thuyền, mà giống như là không trâu bắt chó đi cày hơn. Cậu nửa cưỡng bách bức hắn phải ở bên cạnh cậu, lại khéo léo ép hắn xác nhận mối quan hệ giữa hai người.

Sau đó cậu mang thai, Thiệu Qua không thể không chịu trách nhiệm chuyện này. Chỉ là hắn còn chưa kịp phụ trách được mấy ngày, Quý Hào đã ra tay.

Thân Giác và Quý Hào hai người đơn độc ở cạnh nhau mấy tháng, đến khi cậu quay trở lại bên cạnh Thiệu Qua, cũng chỉ cách ngày sinh con có gần một tháng.

Đối với Thiệu Qua mà nói, ở giữa có một khoảng trống thời gian rất lớn. Trước mạt thế, bọn họ là thành viên cùng nhóm không mấy thân thiết. Sau mạt thế, bọn họ là đồng bạn trên đường đào vong, nhưng còn cái danh phận "người yêu" này, thời gian Thiệu Qua đảm nhiệm nó quá ngắn ngủi.

Quý Hào ra tay mang Thân Giác đi, khiến hắn chỉ có thể dồn tâm trí vào việc đi tìm, có lẽ hắn cũng không có mấy thời gian để hiểu lẫn suy xét trái tim của chính mình. Sau này Quý Hào lại cố ý chết ở trước mặt Thân Giác, chuyện này đối với Thiệu Qua cũng là một loại kích thích.

Thứ tình yêu nào mà lại có thể khiến cho một người cam tâm tình nguyện dẫu có chết, cũng muốn để đối phương phải nhớ kỹ mình đây?

Cho nên khi bọn hắn thật sự lấy thân phận người yêu để ở chung, trong sinh hoạt hằng ngày có rất nhiều va chạm. Hơn nữa thân phận Thiệu Qua cũng không bình thường. Mấy đời trước người hắn yêu là Quý Hào, mà tính công kích trên người Quý Hào quá mạnh, lại am hiểu nhất là làm người khác câm miệng. Còn Thân Giác nhìn qua quá dễ bắt nạt, cho nên mới có fans dám gửi mấy lá thư linh tinh tới tận cửa.

Kỳ thật Thân Giác đã thấy những bức thư đó từ rất sớm, thậm chí cậu còn bắt gặp cảnh Thiệu Qua đang đọc những bức thư đó. Trong lòng Thiệu Qua vốn dĩ đã có một hạt giống hoài nghi, nếu không hắn cũng sẽ không đọc những bức thư đó.

Nếu không tin thì sao lại phải đọc? Chính bởi vì hắn hoài nghi, cho nên hắn mới đọc những bức thư đó, muốn xem xem có phải fans của hắn phân tích cũng có chỗ đúng hay không.

Càng đọc sẽ càng hoài nghi, tâm Thiệu Qua cũng càng ngày càng loạn.

Có đôi khi tình yêu sẽ vừa khéo sinh sôi nảy nở từ trong nguy cơ, cho nên Thân Giác cố ý để hắn hoài nghi, thậm chí khi tắm cho con còn cố ý gọi Mặc Mặc là "Nhạc Nhạc".

Đương nhiên loại phương pháp này thật sự rất mạo hiểm, nếu đi nhầm một bước, khả năng Thiệu Qua rời đi rất lớn. Nhưng Thân Giác cũng hiểu rõ con người Thiệu Qua, Thiệu Qua chưa bao giờ là kẻ dễ dàng buông lời hứa hẹn cả, nhưng một khi hắn đã hứa hẹn, thì nhất định sẽ phụ trách đến cùng.

Vì vậy cho nên dù nội tâm Thiệu Qua có dày vò cỡ nào cũng sẽ không tùy tiện từ bỏ đoạn cảm tình này, trừ phi lúc đấy hắn cảm thấy đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.

"Thiệu Qua, nếu có chỗ nào khiến anh không thoải mái, anh có thể thẳng thẳn nói cho tôi biết không?" Thanh âm Thân Giác trong đêm tối vang lên phá lệ thanh tao, "Anh có biết mới vừa nãy Mặc Mặc đã khóc không? Tôi dỗ con một lúc lâu ơi là lâu nhưng nó vẫn không chịu nín. Sau đó con còn ọc sữa ra nữa, tôi bế con đi tắm rửa lại, ai ngờ tôi mới không cẩn thận để ý một tí mà Mặc Mặc đã bị sặc nước tắm, nó lại khóc òa lên, khóc siêu to luôn ấy. Lúc ấy tôi đã nghĩ, khi đó anh đang ở đâu."

Người Thiệu Qua cứng đờ cả lại.

Giọng Thân Giác cứ nhỏ dần nhỏ dần, "Là tại tôi sinh con xong dáng người biến dạng, khiến anh nhìn thấy chán ghét hay sao? Hay là tại tôi......"

Cậu nói còn chưa dứt lời, miệng đã bị ai đó ngăn lại.

Thiệu Qua vươn tay bao phủ đôi môi Thân Giác, trong mắt dấy lên khẩn cầu, "Đừng nói nữa, anh..... Từ nay về sau anh sẽ không tùy tiện rời đi nữa."

Thân Giác không nói nữa, nhưng Thiệu Qua lại cảm thấy giọt nước nóng bỏng thấm ướt ngón tay mình. Hắn khựng lại, bàn tay do dự lần mò lên trên. Đến tận khi chạm vào khóe mắt của Thân Giác, hắn mới trễ nãi nhận ra....

Hắn cứng người một hồi lâu, mới xoay cậu lại ôm vào trong ngực mình, giọng nói không giấu nổi tự trách: "Anh xin lỗi, thực xin lỗi......"

Thiệu Qua vẫn luôn nói xin lỗi, hắn không có cách nào nói ra vướng bận trong lòng mình, cũng không thể nào giải thích rõ ràng với cậu được. Tranh giành tình cảm với một người đã chết, nói ra thật sự rất mất mặt.

"Người yêu" này thật sự là một mối quan hệ rất phức tạp. Rõ ràng đây là mối quan hệ thân mật nhất, nhưng lại không có cách nào trần trụi nói sạch ra nỗi lòng của chính mình cho nửa kia nghe.

Nhưng hắn đã tỉnh táo ý thức được hành vi của mình rõ ràng là có vấn đề. Hắn đột nhiên rời đi hiển nhiên là một hành vi vô cùng quá đáng, không thể tha thứ được. Chỉ cần đổi vị tự hỏi một chút, Thiệu Qua ngay lập tức phát hiện mình đã làm sai.

"Trước đây là do tôi bức anh phải ở cùng tôi, nếu...nếu anh thấy hối hận, có thể trực tiếp nói thẳng cho tôi biết." Thân Giác tùy ý để Thiệu Qua ôm mình, "Tôi có thể cho anh tự do, chỉ là Mặc Mặc...... Nếu sau này con có thể lớn lên, nó có thể gọi anh một tiếng ba không?"

Thiệu Qua nghe vậy thì nhắm chặt hai mắt lại. Lúc mở mắt ra, khóe mắt hắn đã hơi đỏ lên "Anh không muốn được tự do, Thân Giác, em không được phép để cho anh tự do, có biết không?"

Thân Giác kéo kéo khóe môi, có hơi ủ rũ nói: "Có cho hay không không phải là do tôi định đoạt, quyết định là ở anh."

"Trong lòng anh chỉ có em." Thiệu Qua ngay lập tức trả lời, một lát sau, hắn lại lặp lại một lần nữa.

Thân Giác nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Thiệu Qua cho rằng cậu đã ngủ rồi, cậu mới mở miệng nói: "Thật vậy sao?"

Câu trả lời cho Thân Giác chính là một nụ hôn.

......

Ngày hôm sau, Thiệu Qua bỏ thời gian ra tra xét một chút tư liệu, mới biết được có vài người sau khi sinh con xong, đối với chuyện đó sẽ giảm bớt hứng thú, nhiệt tình cũng sẽ ít đi. Thậm chí hắn còn không ngại xấu hổ đi hỏi bác sĩ, bác sĩ khụ một tiếng, mới trả lời: "Ờm... chuyện này phải cần cả hai người cùng nhau nỗ lực, hẳn là cậu nên tận lực khiến nửa kia của cậu cảm thấy thoải mái."

Thiệu Qua nghe vậy, như là suy tư gì đó, một lát sau, hắn lại hỏi: "Có biện pháp nào không ạ?"

Dĩ nhiên vị bác sĩ trước mắt này cũng nhận ra Thiệu Qua, đối mặt với dạng câu hỏi như thế này, kỳ thật lúc trả lời cực kì cần có dũng khí. Ông hít hà một hơi rồi mới nói: "Nếu không thì cậu thử tìm điểm mẫn cảm của người yêu cậu xem?"

Điểm mẫn cảm?

Thiệu Qua nhíu chặt mi, sau đó mới cảm ơn bác sĩ rồi đứng dậy đi ra ngoài. Dường như hắn cũng không biết điểm mẫn cảm của Thân Giác nằm ở đâu.

Vừa nghĩ vừa đi, Thiệu Qua suýt chút nữa thì va phải một người.

"Xin lỗi." Thiệu Qua đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp đi vòng qua bên cạnh.

"Lại gặp anh rồi." Đối phương lại phát ra thanh âm kinh hỉ "Tối hôm qua anh về có bị người yêu mắng không?"

Thiệu Qua hơi khựng lại, lúc này mới ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy gương mặt của thiếu niên, trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, "Không biết cậu là?"

Nhiệt tình trên mặt thiếu niên nháy mắt giảm xuống hơn phân nửa, có chút xấu hổ nói: "Em là nhân viên của cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua anh ghé qua ấy, hôm nay em có việc nên tới bệnh viện lấy ít thuốc."

Được thiếu niên nhắc nhở, Thiệu Qua mới mơ hồ nhớ ra hình như đêm qua mình có chạm mặt với một người trẻ tuổi, cậu còn mời hắn ăn kẹo.

Chuyện Thiệu Qua thích ăn kẹo gần như fans nào của hắn cũng biết. Cậu thiếu niên trước mắt còn có thể lấy chính xác khẩu vị kẹo mà hắn thích nhất đưa cho hắn, nhìn qua dường như không giống một người qua đường đơn giản cho lắm.

Thiệu Qua là minh tinh đỉnh lưu. Xuất đạo mấy năm nay, số kẻ lấy lòng a dua nhiều không đếm xuể. Hắn đã chứng kiến quá nhiều trắng đen lẫn lộn.

Đêm qua là do tâm tình của hắn không tốt, cho nên cũng không nghĩ nhiều làm gì. Bây giờ cẩn thận cân nhắc lại, mới phát hiện có vài điểm kỳ quái.

"Thật ngại quá, tôi không nhớ rõ." Thiệu Qua cười đáp trả, sau đó không lưu luyến đi vòng qua đối phương.

Thiếu niên kia hơi sửng sốt, đột nhiên quay đầu gào to lên với Thiệu Qua: "Nó không phải người tốt, anh đừng để bị nó lừa."

Bước chân Thiệu Qua bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại, ánh mắt chợt lạnh xuống, "Nếu cậu còn dám nói mấy lời linh tinh này một lần nữa, tôi không dám cam đoan mình sẽ không đánh người."

Người trẻ tuổi bị ánh mắt Thiệu Qua dọa sợ, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào. Thiệu Qua đột nhiên cười nhạo một tiếng, xưa nay ở trước màn ảnh hắn đều khéo léo nở nụ cười, chưa từng thấy hắn cười khinh bỉ như vậy bao giờ cả.

Tươi cười này của hắn rơi vào trong mắt người trẻ tuổi càng làm tim cậu thiếu niên nảy lên một cái. Tim cậu càng đập càng nhanh, bởi vì chủ nhân của nụ cười ấy đang đi đến trước mặt cậu.

Thiệu Qua lạnh mặt trực tiếp tóm lấy cổ áo của người trẻ tuổi, dễ dàng nhấc bổng người lên. Ánh mắt hắn nhìn thiếu niên không khác gì ánh mắt đang nhìn rác rưởi cả, "Là các cậu phải không? Nhét vào nhà tôi một đống thư linh ta linh tinh. Tôi biết loại fan cuồng các cậu đều có tổ chức, nhưng bây giờ tôi đã không còn là minh tinh nữa rồi, các cậu đừng con mẹ nó gửi thư cho tôi nữa, cũng đừng đi theo tôi."

Nói tới đây, Thiệu Qua lại cười, nụ cười lúc này khác hoàn toàn lúc nãy, đó là một loại tươi cười xen lẫn khó xử, "Các cậu chọc người của tôi tức giận rồi, hại tôi phải dỗ dành em ấy. Hôn một chút cũng không dỗ được. Cậu bảo xem tôi phải hôn bao nhiêu cái mới có thể dỗ em ấy vui lên đây?"