Mặc Mặc mới đó mà đã được ba tháng, mặt mày dần dần nẩy nở, lúc bị mọi người chọc sẽ bật cười khanh khách.
Thiệu Qua thường hay bế Mặc Mặc đi ra ngoài tản bộ, có đôi lúc sẽ chạm mặt người quen. Bất kể ai khi nhìn thấy Mặc Mặc thì đều sẽ kinh ngạc cảm thán một tiếng, "Đứa bé này đáng yêu quá đi, cơ mà lớn lên trông không giống anh mấy, có phải là theo gen của ba ba còn lại đúng không?"
Người bọn họ nhắc đến là Thân Giác, những người này đều biết Thiệu Qua ở bên một người đàn ông, còn sinh một đứa con.
Chỉ là vẫn có một số người trong bụng sẽ thầm dị nghị, bởi vì Thân Giác mang thai tới tháng thứ tám mới xuất hiện bên cạnh Thiệu Qua, trước đó làm gì có ai biết đến hay nhìn thấy Thân Giác đâu. Thậm chí có người không hy vọng hai người ở bên nhau, còn trộm nhét thư phía dưới khe cửa phòng của bọn họ.
"Thiệu Qua, anh thật sự tin đứa nhỏ này là con của anh sao? Nói không chừng là cậu ta ở bên ngoài ăn chơi lang chạ ra đứa nhỏ, chứ nếu không thì tại sao đứa bé lớn lên trông chẳng giống anh một chút nào vậy?"
Không giống sao.
Quá nhiều người nói với Thiệu Qua rằng đứa bé này không giống hắn, vốn dĩ Thiệu Qua có không để trong lòng đến mấy cũng bắt đầu thấy hơi không thoải mái. Hắn nhìn chằm chằm Mặc Mặc một lúc lâu, bây giờ mới được có mấy tháng chứ, trẻ con có thể nhìn ra được cái gì đây? Đều là một khuôn mặt tròn vo y đúc, một đôi mắt tròn xoe, cái mũi be bé và khuôn miệng chúm chím.
Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kĩ, dường như...cũng không hẳn là không thể nhìn ra cái gì đó.
Thiệu Qua là gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt phượng sắc bén, khóe môi hơi cong, mà đứa nhỏ này nghiêng về giống Thân Giác hơn, ngũ quan không có một chỗ nào là giống hắn cả.
Nhưng thế này cũng bình thường mà, con cái chỉ giống một bên cha hoặc mẹ cũng là chuyện thường tình. Ấy vậy mà Mặc Mặc lại cố tình có một khuôn miệng hình thoi.
Đó là dáng môi của Quý Hào.
Vì sao đứa bé này không giống hắn một tí nào, thế mà cố tình lại có một chỗ giống Quý Hào chứ?
Kỳ thật chấp niệm của Quý Hào đối với Thân Giác vẫn luôn khiến Thiệu Qua cảm thấy khó hiểu, hắn không biết vì sao Quý Hào lại phải hao hết tâm tư cướp Thân Giác và đứa bé đi. Nếu như là vì yêu Thân Giác, thì y đâu cần thiết phải cướp cả đứa bé đi làm gì cơ chứ, nhưng Quý Hào lại đem cả người lớn lẫn đứa nhỏ đi, thậm chí còn thân mật gọi đứa bé là "Nhạc Nhạc".
Ngày mà Quý Hào chết, chính hắn đã xin phép hộ sĩ cho mình được thay quần áo cho Nhạc Nhạc, bởi vì hắn muốn học cách thay quần áo cho em bé. Trong bộ quần áo dính máu ấy, hắn nhìn thấy vài chữ được tỉ mỉ thêu lên.
Chữ được thêu trong ống tay áo, mỗi bên hai chữ.
Bên trái thêu "Bảo bối", bên phải thêu "Nhạc Nhạc".
Mặc Mặc rõ ràng là con của hắn, nhưng Quý Hào lại thân mật gọi bảo bối của hắn là Nhạc Nhạc, cứ như Mặc Mặc là con của Quý Hào không bằng.
Lý trí bảo Thiệu Qua không cần nghĩ nhiều, cho nên hắn chỉ có thể đè xuống cảm giác không thoải mái của chính mình. Hắn tin người Thân Giác thích là hắn, Mặc Mặc cũng là con của hắn.
Nhưng loại áp lực này vào một ngày nào đó đã bạo phát.
Ngày hôm đó hắn đang nấu cơm trong nhà bếp, còn Thân Giác thì tắm cho Mặc Mặc trong nhà vệ sinh. Hắn đã nấu cơm xong, thấy hai ba con kia vẫn còn ở trong nhà tắm thì đi qua xem rồi sẵn tiện thúc giục Thân Giác nhanh một chút. Kết quả mới vừa đi đến cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng Thân Giác nói.
"Tiểu Nhạc Nhạc, con là Tiểu Nhạc Nhạc của ai nào?"
Nhạc Nhạc?
Thiệu Qua trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh ra, Thân Giác nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, lúc thấy là Thiệu Qua thì hơi nhíu mi, "Sao anh lại đột ngột mở cửa vậy? Mặc Mặc vẫn còn chưa mặc quần áo, gió lùa vào dễ cảm lạnh lắm."
"Em vừa mới gọi con là cái gì?" Thiệu Qua đi vào, trở tay đóng cửa lại, trên mặt ẩn ẩn tức giận.
"Mặc Mặc, còn có thể gọi là gì nữa chứ?" Thân Giác cảm thấy Thiệu Qua thật khó hiểu, "Anh làm sao vậy? Tự dưng lại hỏi câu gì kì cục."
Thiệu Qua nghe vậy, bất chợt thở ra một hơi thật dài. Hắn giơ tay xoa nhẹ ấn đường, thu lại tức giận ở trên mặt. Một lúc lâu sau mới lẳng lặng nói: "Đại khái chắc là anh nghe lầm."
"Lần sau anh đừng tùy tiện xông vào như vậy nữa, Mặc Mặc dễ nhiễm bệnh lắm, cũng dễ bị anh làm giật mình." Thân Giác trầm mặt nói.
Thiệu Qua có hơi thất thần gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Rõ ràng là hắn nghe được hai tiếng "Nhạc Nhạc", chẳng lẽ là hắn nghe lầm?
Nhưng những lời này có thể hỏi sao? Quý Hào là bóng ma của hắn, đối với Thân Giác mà nói chắc chắn cũng sẽ là những kí ức tồi tệ hơn mà thôi.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên giúp Thân Giác tắm rửa ở căn cứ thành phố M, trạng thái của Thân Giác rõ ràng không tốt. Thân Giác hẳn là cũng giống hắn, cực kì chán ghét Quý Hào.
Ba bốn tháng kế tiếp, Thiệu Qua vẫn như cũ nhận được những bức thư nặc danh. Nội dung trong mấy bức thư đó viết vô cùng ác độc, Thân Giác ở dưới ngòi bút của người viết thư không khác gì một kẻ dâm dật đê tiện, thậm chí người viết thư còn thề son sắt chắc chắn rằng Mặc Mặc tuyệt đối không thể là con của Thiệu Qua được, người đó viết không muốn nhìn thấy cảnh Thiệu Qua bị cắm sừng còn phải nuôi con hộ người khác.
Mỗi lần Thiệu Qua nhìn thấy những bức thư đó đều sẽ tự mình tiêu hủy trước, hắn không muốn để Thân Giác phải nhìn thấy những bức thư như thế này, hắn sợ cậu sẽ cảm thấy khổ sở. Ai ngờ có một ngày bị Thân Giác bắt gặp được, cậu còn đem mấy bức thư này ném tới trước mặt Thiệu Qua "Fans của anh viết này."
Thiệu Qua trực tiếp ném thư vào thùng rác, tiến lên ôm gọn lấy Thân Giác vào lòng, "Bọn họ chỉ là có hơi không thể chấp nhận được chuyện hai chúng ta ở bên nhau đã là sự thật mà thôi, chờ qua một thời gian nữa mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt hơn."
Thân Giác nhấp môi không nói lời nào, ánh mắt ủ dột.
Thiệu Qua thấy thế, khẽ thở dài một tiếng, "Chúng ta đều là minh tinh, fans không lý trí cỡ nào, em còn không rõ sao? Một nhà ba người chúng ta, chỉ cần chúng ta trải qua những ngày tháng vui vẻ ở bên nhau là được."
Thân Giác nghe vậy, nâng mí mắt lên nhìn Thiệu Qua, "Vậy anh có tin những gì hắn ta viết trong thư không?"
"Không tin." Thiệu Qua trả lời rất nhanh.
Nghe thấy câu trả lời, biểu tình Thân Giác mới hơi hòa hoãn một chút. Cậu trầm mặc một chốc, mới vươn tay vòng qua eo Thiệu Qua ôm lại hắn, thanh âm rầu rĩ, "Tôi chỉ phát sinh quan hệ với một mình anh, anh phải tin tưởng tôi."
Thiệu Qua tất nhiên là tin tưởng, nhưng nháy mắt kia trong đầu hắn lại hiện lên một đống ảnh chụp Thân Giác quần áo không chỉnh tề. Có bức chỉ có mình Thân Giác, nhưng cũng có tấm Thân Giác và Quý Hào, thậm chí còn có tấm Thân Giác cùng với một kẻ nào đó hắn không quen biết.
Giữa mày hắn căng chặt, nhưng hắn chỉ có thể cực lực xua đuổi đống ảnh chụp kia khỏi tâm trí mình.
Đại đa số đàn ông đều không có khái niệm trinh tiết gì cho cam, bản thân Thiệu Qua cũng vậy. Chính Thân Giác cũng là vì mạng sống mới phải cam chịu cho đàn ông chạm vào mình, đó không có gì là đáng trách cả, dù sao cũng là do hắn cự tuyệt trước.
Nhưng hắn nhịn không được nghĩ, Thân Giác có thật sự thích hắn sao? Nếu thích hắn, vậy thì tại vì sao khi hắn vừa cự tuyệt thì cậu đã có thể quay đầu vô tư đi tìm một người đàn ông khác? Nhưng nếu như không thích, vậy tại sao lại đi tìm hắn, chẳng lẽ......
Chẳng lẽ hắn cũng chỉ được xem là một sự lựa chọn không tồi thôi sao?
......
Ban đêm, Thân Giác lẳng lặng nhấc giường em bé của Mặc Mặc ra phòng khách, Thiệu Qua thấy vậy thì hơi sửng sốt, "Mặc Mặc ngủ ở bên ngoài, lỡ như chúng ta không nghe thấy con khóc thì phải làm sao bây giờ?"
"Đợi lát nữa sẽ dịch nó về lại mà." Thân Giác mới vừa tắm rửa xong, toàn thân đều tản ra mùi vị sữa tắm thanh mát. Gần đây cậu đổi sữa tắm, là mùi hoa hồng ngọt đến ngấy người.
Áo ngủ của Thân Giác thuần một sắc trắng, có hơi mỏng, cổ áo lại được thiết kế khá rộng, cậu chỉ cần hơi khom lưng một chút đã bị người xem không sót một mảnh xuân quang nào.
Chẳng qua Thân Giác hồn nhiên bất giác, chỉ chăm chú khom lưng sửa sang lại giường đệm. Một lúc sau cậu mới ngồi vào giường của mình. Cậu nâng mắt, thấy Thiệu Qua vẫn đứng ở bên kia giường thì không khỏi chớp mắt "Anh vẫn còn chưa lên sao?"
Tối nay không khí rất kỳ quái, từ khi Mặc Mặc được đón về thì chưa từng bị đưa ra phòng khách ngủ bao giờ cả. Thiệu Qua không phải kẻ ngốc, bị không khí này ảnh hưởng, nháy mắt đã nghĩ ra ngay nguyên do.
Là thể chất của Thân Giác......
Hắn do dự một lúc, mới ngồi lên giường. Hắn nhìn Thân Giác bên cạnh một chút, đè thấp thanh âm, "Cho dù có sinh con thì cái thể chất kia vẫn không thay đổi sao?"
"Ừm." Thân Giác gật đầu, sau đó lại quay mặt đi. Hình như cậu có hơi sốt ruột, "Phiền chết mất, tại sao thể chất tôi cố tình lại như vậy chứ?"
Thiệu Qua cắn môi dưới, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Thân Giác, "Không sao cả, đã có anh ở đây rồi."
Cả người Thân Giác hình như cứng đờ ra trong phút chốc, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại đối diện với Thiệu Qua rồi nở một nụ cười. Thiệu Qua thấy nụ cười kia thì hơi khựng lại, sau đó mới cúi người hôn lên môi Thân Giác.
Hắn cực kì ôn nhu ngậm lấy cánh môi cậu, cực lực không để cho cậu cảm thấy bị áp bách, nhưng Thân Giác chỉ để hắn hôn một lúc rồi tránh đi.
"Trực tiếp làm đi, mất công lát nữa Mặc Mặc tỉnh giấc." Thân Giác cúi đầu nói.
Bàn tay Thiệu Qua đặt trên bả vai Thân Giác lặng lẽ buông lỏng ra, hắn ép ra một nụ cười, thấp giọng nói: "Được thôi."
Toàn bộ hành trình không ai mở miệng nói gì cả, thậm chí ngay cả giao lưu ánh mắt cũng không. Thân Giác quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn đặt trên tủ đầu giường, giữa mày nhíu chặt, có vẻ như cậu vẫn luôn phải nhẫn nại, hai bàn tay nắm chặt tấm khăn trải giường ở dưới thân.
Còn về Thiệu Qua, đây là lần đầu tiên hắn chăm chú quan sát kỹ Thân Giác. Lúc nhận ra cậu vẫn luôn trốn tránh không nhìn thẳng vào mình thì cũng rời ánh mắt đi. Hắn nhìn chằm chằm vào hoa văn được chạm khắc ở đầu giường, cảm thấy chúng cũng khá xinh đẹp, dù sao thì cũng đỡ hơn cái người không tình nguyện ở dưới thân mình.
Trong nháy mắt ấy, Thiệu Qua mới hiểu được ngoại trừ loại sinh hoạt phong hoa tuyết nguyệt, cũng sẽ có loại sinh hoạt khiến hắn nổi da gà. Hắn không biết là do lúc đầu hắn xem nhẹ chuyện này, hay là do giữa hai người bọn họ đã thay đổi.
Vốn dĩ lúc đầu Thân Giác cũng không giống như bây giờ, toàn bộ quá trình đều nhíu mày thật chặt. Hắn nhớ ngày ấy có lúc cậu cũng sẽ nhỏ giọng rên rỉ ở sát bên tai hắn, nhưng hiện tại chỉ còn lại sự nhẫn nại cứng đờ.
Giống như cậu chỉ là một con cá bất đắc dĩ bị đóng đinh nằm trên thớt, trên đầu là từng dao từng dao giáng xuống khiến cậu chán ghét cùng cực. Làm một tên đao phủ, trong lòng Thiệu Qua thật ra rất khó chịu, hắn cho rằng giữa Thân Giác và hắn ít nhất là có tồn tại tình yêu, dù sao ngay cả con cũng có rồi. Nhưng cố tình sao lúc làm loại chuyện thân mật bực này, cả biểu tình lẫn ngôn ngữ cơ thể của Thân Giác đều tràn ngập ý tứ không tình nguyện.
Vì sao không tình nguyện còn muốn cùng hắn ở bên nhau? Chẳng lẽ hắn chỉ là một cây gậy mát xa miễn phí thôi sao?
Rõ ràng mỗi lần đều là Thân Giác chủ động, nhưng tới cuối cùng lại giống như hắn đang cưỡng bách cậu vậy.
Đây chẳng lẽ là một hồi cường bạo sao?
Thiệu Qua đột nhiên ngừng lại.
Hắn nhắm mắt, lập tức lui ra ngoài, đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa. Qua một lúc lâu, hắn mới từ phòng tắm bước ra, cũng không nhìn Thân Giác trên giường lấy một cái, đã vội vàng mở cửa tủ quần áo lấy một bộ mặc vào, tùy tiện ném xuống một câu rồi bỏ ra ngoài.
"Anh có việc cần đi ra ngoài một lúc."
Cơ sở vật chất trong căn cứ ở thành phố M gần như là được trang bị hoàn thiện, còn có cả cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Thiệu Qua ghé vào đó mua một gói thuốc lá, sau đó đi tới khu vực cho phép hút thuốc, tạch một tiếng, bật lửa lên.
Lúc này cũng đã 2 giờ đêm, trên đường cũng chẳng có bao nhiẻu người. Thiệu Qua ra ngoài vội vàng, ngay cả mũ cũng chưa đội, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết cứ như vậy trực tiếp bại lộ dưới ánh đèn đường nhàn nhạt.
Khói thuốc làm mờ đi nét u sầu trên mặt mày hắn, ánh trăng vừa khéo rơi rớt trên hàng mi dày tạo thành bóng mờ trên gương mặt. Hắn phun ra một hơi khói giữa không trung đen đặc, nhìn vòng khói tụ lại lại chậm rãi tiêu tán, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
"Trễ như vậy còn hút thuốc không có lợi cho thân thể đâu, anh đừng hút nữa."
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam.
Là Thân Giác sao?
Thiệu Qua lập tức quay đầu lại. Vừa quay đầu mới phát hiện ra là bản thân mình nghe lầm. Người đó không phải Thân Giác, mà là nhân viên của cửa hàng tiện lợi mới vừa nãy mình ghé vào.
Nhìn mặt mũi thì có vẻ đang là sinh viên đại học, thật trẻ trung, toàn thân tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Nhân viên cửa hàng nhận ra Thiệu Qua đang nhìn mình, hô hấp nhịn không được hơi cứng lại, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, lấy hết dũng khí lẫn can đảm đưa đồ vật trong tay ra, "Anh có muốn ăn kẹo không? Em cảm thấy kẹo có thể giúp tâm trạng tốt hơn đấy."
Thiệu Qua rũ mắt nhìn mấy viên kẹo trong lòng bàn tay của nhân viên cửa hàng, đó là loại kẹo mà hắn thích ăn nhất, kẹo vị đào.
"Anh không thích ăn vị kẹo này sao? Em còn có mấy vị kẹo khác nữa, anh đợi em một chút nhé." Nhân viên cửa hàng nói xong thì lập tức chạy đi, một lát sau quay lại cùng một đống kẹo trong tay.
Thiếu niên mở lòng bàn tay ra trước mặt Thiệu Qua, trong tay tràn ngập kẹo, trên mặt là nụ cười có chút khẩn trương không cách nào che dấu, ánh mắt tràn ngập sự cẩn thận lấy lòng, "Ở đây có vị kẹo anh thích ăn không?"