Cô rút vội điện thoại ra gọi cho anh nhưng đều tắt máy. Cô gọi rất nhiều cuộc đều vô vọng, nghĩ anh sẽ trở về nhà nên cô liền bắt xe về luôn nhưng anh không chở về. Tính chạy đến công ty nhưng cô lại nghĩ anh đang giận dỗi sẽ không gặp cô đâu. Ý tưởng nảy ra, cô đi siêu thị mua rất nhiều thức ăn để chuẩn bị bữa tối chuộc lỗi với anh. Cố Phong Thần lái xe rất nhanh trên đường phố và anh không biết mình đang đi đâu nữa. Dừng xe lại bên chân cầu, tuyết rơi ngày càng nhiều không khí càng lạnh nhưng nó không lạnh bằng lòng anh. Người con gái anh yêu hình như không yêu anh, cô ấy chỉ coi anh là kẻ thay thế . Anh cười khổ, từ lúc yêu anh cô chưa bao giờ thốt ra một câu" em yêu anh" dành cho anh. Thì ra từ trước đến nay anh luôn ảo tưởng vị trí của mình trong cô. Lồng ngực anh lúc này vô cùng khó chịu.
" Triệu Y, em không thể yêu anh sao?"
Rút điện thoại ra anh gọi cho Quân Hàm.
\- Đặt vé đi New York cho tôi chuyến bay gần nhất.
\- Sếp à, cuộc họp tuần sau mới bắt đầu. Mà sếp có nói không đi mà sao giờ lại thay đổi. Quân Hàm thắc mắc.
\- Cậu thích lắm lời không? Cố Phong Thần lớn tiếng.
Quân Hàm tái mét mặt, hình như tâm trạng sếp không tốt" Dạ dạ tôi đặt ngay thưa sếp ".
Cố Phong Thần vứt điện thoại sang một bên, anh ngửa cổ dựa vào ghế. Trong đầu anh lúc này hình ảnh cô ôm Hoắc Kiến Kiêu đang chiếm chọn. Cô chưa bao giờ yêu anh, cô luôn yêu cậu ta dù đã ở bên anh. Quân Hàm nhanh chóng đặt vé máy bay và chuyến gần nhất còn nửa tiếng nữa bay. Cố Phong Thần chẳng suy nghĩ lái xe đến sân bay luôn.
Triệu Y đi siêu thị mua quá nhiều đồ làm quản gia Chu không biết ăn bao giờ cho hết.
\- Tiểu thư, mua nhiều như vậy làm gì , có cần tôi giúp không.
\- Dạ không cần đâu, con sẽ tự tay nấu cho Thần . Cô chuẩn bị rất nhiều món đến tận tối mới xong. Nhìn đồng hồ đã 7 giờ mà anh vẫn chưa về, cô lên lầu đi tắm và thay đồ đẹp chờ anh. Nhưng ngồi đến 10 giờ anh vẫn chưa thấy đâu, điện thoại vẫn tắt máy nên cô không thể gọi được. Không chờ được, cô gọi cho Quân Hàm thì mới biết anh đã bay New York rồi. Không nói một lời, không nghe điện thoại anh thật sự rất quá đáng. Cô tức giận trút bỏ hết đồ ăn rồi lên lầu ngủ nhưng nằm trằn trọc mãi cô vẫn không thể ngủ được . Nghĩ đến lúc anh nhìn thấy cô ôm Hoắc Kiến Kiêu có phải anh rất tức giận . Vậy tại sao không lại gần chất vấn cô, không để cô nói mà bỏ đi, tại sao lại tắt máy. Cứ nằm trong mớ suy nghĩ mà cô thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau tỉnh dậy điều đầu tiên cô làm là xem điện thoại xem anh có gọi lại không nhưng chẳng có gì hết. Hôm nay cô đi làm trở lại nhưng không có anh cô uể oải vô cùng, ngồi cả buổi chỉ xử lí vài giấy tờ linh tinh. Công việc đó lặp đi lặp lại suốt hai tuần liền, cô hôm nào cũng gọi cho anh muốn cháy cả máy nhưng không kết quả gì.Tâm trạng buồn chán làm cô đến ăn cũng không thể nuốt nổi. Lòng kiên nhẫn gần như sắp hết cô quyết định đến gặp Thất Thiên Thu nhờ bà gọi cho anh. Tan làm cô liền bắt xe đến biệt thự Cố gia, đi vào khuôn viên cô thấy Thất Thiên Thu đang tỉa hoa trong vườn. Cô bước lại gần
\- Dạ con chào bác gái, con mới tới.
\- Tiểu Y đến chơi sao con, vào nhà ngồi đợi bác rửa tay.
Thất Thiên Thu rửa tay rồi cùng cô vào nhà nói chuyện.
\- Tiểu Thần đi công tác mà đến hôm nay mới sang chơi với bác, ở bên đó có buồn không, hình như con gầy đi mất rồi. Thất Thiên Thu ân cần hỏi.
\- Bác biết anh Thần đi công tác ạ.
\- Ừ, nó có gọi cho bác, sao vậy con.
Triệu Y nhìn bà rồi kể lại sự việc đã sảy ra, bà đăm chiêu một lúc rồi lên tiếng." Nghe bác nói này, Thần nó không phải đứa bốc đồng không suy nghĩ nhưng nó chọn đi công tác là muốn tránh mặt con chắc hẳn nó rất thất vọng với sự việc đó. Bây giờ gọi cho nó bằng máy của bác, gọi nó về hai đứa phải bình tĩnh giải quyết rõ ràng".
Cô cầm điện thoại bà và gọi cho anh.
Tút... tút.....Alo mẹ, con nghe. Cuối cùng đã nghe được giọng của anh, nhưng không phải số máy cô, thì ra anh cố tình không bắt máy từ cô.
\- Mẹ, sao mẹ không nói gì.
\- Là em. Triệu Y trả lời
Cố Phong Thần nghe được giọng cô nên im lặng giây lát, anh rất nhớ cô nhưng giận nên chỉ lạnh lùng trả lời " Gọi anh có việc gì không? ".
\- Tại sao không nghe em gọi.
\- Anh bận quá không biết bây giờ mới rảnh.
\- Vậy bao giờ anh về.
Anh suy nghĩ đã đến lúc phải đối diện với cô để giải quyết vấn đề.
\- Ngày mai anh về. " Có cần em ra đón không? "
\- Không cần đâu, anh bận rồi cúp máy đây. Anh thẳng thừng tắt máy khiến cô không kịp nói gì. Cô đưa điện thoại cho thất Thiên Thu và tâm trạng đã tốt hơn chút ít.
\- Thần nói mai anh ấy sẽ về bác ạ.
\- Được rồi, hai đưa phải bình tĩnh giải thích cho nhau hiểu, đừng cứ trẻ con mãi.
\- Dạ vâng, con xin phép về bên kia đây ạ.
\- Không ở lại ăn cơm với bác sao.
\- Dạ thôi, con về đây .
Nhìn cô rời khỏi , Thất Thiên Thu biết cô đã yêu con trai mình, chỉ là chưa đủ niềm tin dành cho nhau thôi.
Én đây. Các bạn trả comment gì cả. Không hay cứ comment góp ý cho tui nhé?. Yêu các bạn đọc truyện??