Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Chương 2




Mỹ nam không mảnh vải che thân đứng như tượng tạc trước cửa sau khi bị ăn hẳn chiếc hộp socola vào mặt, anh cúi xuống nhặt vội chiếc khăn lên quấn lại vào người, anh lúc này chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống thôi, anh thủ thân như ngọc suốt 20 năm qua mà bây giờ lại bị một cô gái xa lạ không quen biết nhìn thấy hết từ trên xuống dưới rồi.

Hà Thanh lúc này đang đứng dựa lưng sau cánh cửa phòng, cô đặt tay lên ngực, trái tim thiếu nữ đập loạn nhịp cô không thể tin là mình vừa nhìn thấy tất cả mọi thứ. Cô lấy tay ôm mặt chạy lên giường vùi mình vào trong chăn và nói:

'' Aaa..sao mình lại tin lời anh ta mà quay lại chứ!''

Trong khi đó ở căn nhà đối diện.

'' Tiêu Thành, cậu nói gì cơ?? Cậu bị một cô gái xa lạ không quen biết nhìn thấy hết rồi ư!''

Một giọng nam cao chót vót vang lên như muốn cho cả người bên ngoài nghe thấy vậy, kèm theo sau đó là 1 chiếc gối dựa sofa bay thẳng vào mặt anh chàng.

'' Lục Ngôn, cậu nói to như thế làm gì?? Không nói to thì cậu sẽ chết à!'' Vẻ mặt anh vừa khó chịu xen lẫn chút tức giận trông không dễ đụng vào, trên mặt anh bây giờ đã hiện rõ 4 chữ '' Đừng chạm vào tôi''.

Anh chàng ban nãy bị ăn gối vào mặt nở ra một nụ cười vô tri từ từ đặt chiếc gối xuống vừa nói

'' Được rồi! Không chọc cậu nữa.'' Sau đó cười ngốc nghếch nhìn anh bạn đang tức đen mặt của mình.

Anh chàng này là Lục Ngôn là bạn thân Cố Tiêu Thành cũng là sinh viên trường đại học Nam Kinh chuyên ngành thiết kế. Tính tình vui vẻ, hoà đồng, tình cảm, nếu so với trực nam Cố Tiêu Thành thì Lục Ngôn chính là một chàng trai hiểu lòng nữ nhân hơn. Chính là kiểu chàng trai tình cảm mà các cô thiếu nữ hay mê đắm.

...----------------...

Sau lần gặp mặt đầu tiên đầy ái ngại đó cứ mỗi lần ra khỏi nhà Hà Thanh lại cố tìm cách để trốn tránh Cố Tiêu Thành chỉ vì không muốn chạm mặt anh rồi lại nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ đó. Cứ mỗi lần anh ra khỏi nhà rồi cô mới đi nếu không thì cô sẽ phải dậy từ thật sớm và ra khỏi nhà trước anh, đến cả khi đi vứt rác cô cũng phải đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang kín mít, cô né anh như né tà vậy.

Nhưng người tính thì không bằng trời tính, hôm đó cô đi siêu thị khi đang định lấy chai xì dầu thì vừa khéo có người bên kia kệ hàng cũng định lấy nó, khi thấy cô cầm vào chai thì bên kia vội vàng buông tay. Cô lấy xì dầu xuống để lại một lỗ hổng thông sang bên kia kệ hàng, vừa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cô chính là anh chàng hàng xóm ở đối diện nhà cô người mà cô không muốn gặp nhất. Thấy anh cô như thấy ma quỷ vậy, cô quay người sang một bên rồi nhanh chân chạy khỏi đó.

Khi vừa thấy cô Cố Tiêu Thành đã ngay lập tức đi vòng qua phía bên kia kệ hàng nhưng đã thấy Hà Thanh chạy đi rồi. Anh vội vàng đuổi theo, anh biết là cô đang cố ý tránh mặt anh, anh chỉ muốn nói rõ ràng với cô chuyện ngày hôm đó thôi.

Chưa chạy được bao xa thì cô đã bị anh tóm được, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh thì liền bị anh ép sát vào tường. Lúc này mặt 2 người đang sát gần nhau, có thể cảm nhận rõ hơi thở gấp gáp của đối phương. Cố Tiêu Thành thấy Hà Thanh không chạy nữa nên mới thả lỏng một chút và nói:

'' Cô chạy làm gì? Tôi chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cô một lúc thôi.'' Anh vừa thở gấp vừa nói.

'' Sao cô lại tránh mặt tôi? Vì chuyện lần trước đó ư?'' Nghe đến đây Hà Thanh tròn mắt nhìn anh rồi lắp ba lắp bắp nói không thành lời.

'' Tôi...tôi....anh.....'' bình thường cô nói còn nhanh hơn gió thế mà lúc này lại nói không nên lời.

Chưa để Hà Thanh nói xong anh lại lên tiếng.

'' Tôi chỉ muốn giải thích với cô một chút về chuyện hôm đó thôi.''

'' Thứ nhất, chuyện hôm đó là do chiếc khăn bị vướng vào tay nắm cửa nên mới rơi xuống, không phải tôi cố ý. Tôi cũng không phải tên biến thái như cô nói.''

Nghe anh nói mà mặt Hà Thanh đã đỏ như trái cà chua rồi sự ngượng ngùng thể hiện rõ trên mặt cô ấy vậy mà ai đó không nhận ra vẫn tiếp tục nói.

'' Thứ hai, tôi mong cô hãy quên chuyện đó dù gì thì nó cũng là một sự cố hãy xem như nó chưa từng xảy ra đi và tôi mong cô đừng nói chuyện của tôi với người ngoài.'' Hai tay anh đặt lên vai của cô ánh mắt anh mong chờ nhìn cô chỉ mong cô gật đầu đồng ý.

Nội tâm Hà Thanh lúc này đang gợi sóng ''Gì mà đừng nói với người ngoài chứ, anh chính là người ngoài đó nói như kiểu tôi và anh thân nhau lắm vậy''. Cô cúi gằm mặt xuống không biết nói gì. Anh thấy cô mãi không lên tiếng bèn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô càng làm cô thêm ngượng, bây giờ anh mới để ý thấy mặt cô đang đỏ bừng anh liền hỏi:

'' Mặt cô sao đỏ vậy?''

Nghe anh nói vậy Hà Thanh liền đưa tay lên sờ mặt mình

'' Có sao??''

Anh liền gật đầu biểu hiện đúng rồi, sau đó lại hỏi tiếp

'' Hay là cô phát sốt rồi!'' - Nói đoạn anh cúi xuống dùng trán của mình áp sát trán cô kiểm tra xem cô có bị sốt không. Cô tròn mắt nhìn anh, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mũi của anh chỉ chút nữa thôi là chạm vào mũi cô rồi, mặt cô nóng ran như này cũng gần quá rồi.

'' Không sốt nhưng sao mặt lại đỏ chứ'' Cố Tiêu Thành nói rồi nhìn xuống Hà Thanh đang cúi mặt, nói anh là trực nam quả không sai mà. Anh làm như vậy thì cô nương nhà người ta sao đỡ được vậy mà anh lại xem là bình thường, chắc chỉ có Cố Tiêu Thành nhà anh mới nghĩ hành động như vậy là bình thường.

Hà Thanh ngại ngùng đẩy anh ra rồi chạy đi, vừa chạy được vài bước thì cô bị anh nắm tay kéo lại.

'' Cô chạy làm gì chứ? Tôi đâu có ăn thịt cô đâu mà cô chạy.''

'' Cô vẫn chưa trả lời tôi nữa''

Hà Thanh lúc này y như con mèo bị người ta túm mất đuôi vậy chạy cũng không xong mà quay lại cũng không được. Cô chỉ đành đồng ý không nói chuyện hôm đó ra thì anh mới buông tay cho cô đi.