Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Chương 1




Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của Hà Thanh khi cô chính thức trở thành tân sinh viên của trường đại học Nam Kinh chuyên ngành công nghệ thông tin.

Đây chính là ngôi trường mà cô mơ ước và đặt trọn hết hy vọng vào vì nơi đây có ước mơ và có cả thanh xuân của cô nữa.

Hà Thanh đang trên đường đến trường, càng nghĩ càng phấn khích, đến giờ cô vẫn chưa tin là bản thân mình đã trúng tuyển. Trong lúc tận hưởng niềm vui sướng ấy cô đã thuận tay bấm điện thoại và mở radio lên để nghe chương trình yêu thích mà cô vẫn hay nghe, điều cô thích nhất ở chiếc điện thoại này chính là nó có thể tích hợp cả radio vào trong máy như vậy cô sẽ đỡ phải cồng kềnh khi phải vác thêm cái radio bên cạnh mình. Vừa bật radio lên thì cũng vừa đến chương trình cô thích, bỗng 1 giọng nam trầm ấm vô cùng ngọt ngào cất lên, bây giờ chắc là các thính giả đang thi nhau gửi điện tín đến cho anh rồi nhỉ, vì đang trên đường nên cô quyết định hôm nay không viết gì cho anh cả mà chỉ lắng nghe anh nói thôi, vừa đi cô vừa vui vẻ tận hưởng. Thật ra cô đã mê đắm giọng nói của anh chàng phát thanh viên này từ lâu rồi, mỗi ngày khi đến chương trình anh dẫn dù bận rộn thế nào cô đều gạt bỏ hết những công việc còn dang dở chưa hoàn thành sang 1 bên chỉ vì không muốn bỏ lỡ 1 giây phút nào để nghe thấy giọng anh.

Nghe thì có vẻ thật mơ hồ nhưng cô lại đi thích 1 người mà cô chưa từng gặp, ngay cả khuân mặt người ta như thế nào cô cũng không biết, ngoài giọng nói như in sâu vào trong tâm trí cô thì cô chỉ biết anh tên là Cố Tiêu Thành đang là sinh viên trường đại học Nam Kinh. Ngoài những thông tin ít ỏi đó thì cô chẳng biết gì về anh cả, có lẽ cũng chính bởi điều này và sự nhiệt huyết của 1 cô thiếu nữ tuổi 17 Hà Thanh đã quyết định đăng kí thì vào trường đại học Nam Kinh, vừa là ngôi trường cô mong ước cũng vừa là nơi có người cô mong muốn được gặp. Đối với Hà Thanh mà nói đã dám nghĩ thì phải dám làm, tuổi trẻ chẳng có bao nhiêu, nếu không quyết đoán sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

...****...

Mải nghe mà cô đã đến cổng trường từ lúc nào không hay. Vì đang đắm chìm trong giọng nói ngọt ngào ấy mà cô vô tình va phải 1 cô gái khiến tập tài liệu trên tay cô ấy rơi xuống đất, cô rối rít xin lỗi:

'' Bạn học thành thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu, để tôi nhặt giúp bạn nhé!''

Hà Thanh cúi xuống nhặt vội những tập tài liệu đang nàm dưới đất lên, cô còn lấy tay áo phủi bỏ bụi bẩn đi rồi mới đưa cho cô bạn học ấy, khi cô vừa ngẩng mặt lên định nói xin lỗi tiếp thì.

'' Khả Khả! Là cậu sao?''

Cô gái trước mặt theo câu hỏi của Hà Thanh liền quay mặt lại.

'' Cậu không nhận ra mình sao? Mình là Hà Thanh này.'' Thấy cô bạn chưa phản ứng lại cô nói tiếp.

'' Cậu là Thanh Thanh ư? Thật sự là cậu sao?'' Cô bạn trước mặt nhìn Hà Thanh từ ánh mắt ngờ vực đến bất ngờ.

Cả 2 vui mừng cười tít mắt rồi ôm trầm lấy nhau. Cô gái này chính là Lâm Khả là cô bạn thân chí cốt của Hà Thanh từ nhỏ, sau khi lên cấp 3 thì nhà Lâm Khả phải chuyển đi nơi khác sống nên 2 người đã mất liên lạc từ lần đó, trước khi chuyển đi Lâm Khả và Hà Thanh đã từng có giao ước với nhau là sẽ cùng thi vào trường đại học Nam Kinh để có thể gặp lại nhau. Thật đúng là ông trời không phụ lòng người, không phụ công sức cố gắng học tập của họ để hôm nay họ lại có thể gặp lại nhau.

Sau 1 lúc hàn huyên lại chuyện cũ thì cũng đến lúc các học viên tập trung về khoa của mình để nghe chỉ dẫn của các thầy cô phụ trách. Sau 1 hồi nghe hướng dẫn của thầy phụ trách, Lâm Khả ngỏ ý muốn Hà Thanh chuyển đến ở cùng phòng với cô, vì trong đây cô chẳng quen ai cả. Nghe vậy Hà Thanh quay lại nhìn Lâm Khả với vẻ mặt đầy tiếc nuối:

'' Mình cũng muốn ở cùng với cậu lắm, nhưng trước đó mình quên không đăng kí ở kí túc xá, mà bây giờ hết phòng rồi.''

'' Vậy cậu định ở đâu? Cậu một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm đó.'' Lâm Khả vừa nói vừa nắm tay Hà Thanh khuân mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

'' Yên tâm đi, mình đã thuê được 1 nhà trọ ở gần trường rồi, giá cả cũng hợp lý mà an ninh cũng đảm bảo nữa, sẽ không sao đâu. Hơn nữa mình còn làm thêm việc nữa nên ở ngoài sẽ tiện hơn là trong trường.'' Hà Thanh mỉm cười vừa nói vừa đặt tay lên tay Lâm Khả vỗ vỗ mong Lâm Khả đừng lo lắng.

'' Nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng yên tâm hơn chút rồi.'' Lâm Khả thở dài rồi ôm lấy cô, mặc dù còn chút lo lắng nhưng nghe cô nói vậy Lâm Khả cũng bớt lo phần nào.

Sau khi buổi gặp mặt kết thúc Hà Thanh chào tạm biệt Lâm Khả để quay trở về nhà trọ sắp xếp đồ đạc. Cô mới chuyển đến đây lần đầu nên cũng không có bạn bè hay người thân nào ở đây cả, đang loay hoay xếp đồ thì cô lấy ra một hộp sôcla, bỗng một ý định nhảy lên trong đầu cô.

'' Đúng rồi! Mình sẽ lấy socola làm quà cho mọi người, như vậy mình vừa có thể làm quen được với mọi người xung quanh mà vừa để lại thiện cảm với họ nữa.''

Nói đến đây cô bật cười lớn, vừa cười vừa tự khen trong lòng '' mình thật thông minh mà''

Nói là làm đến buổi tối khi ai ai cũng đã trở về phòng trọ của mình, Hà Thanh gõ cửa từng nhà để tặng socola và làm quen với mọi người. Mọi chuyện vẫn đang suôn sẻ cho đến lượt anh chàng hàng xóm đối diện nhà cô, cô phải gõ cửa đến lần thứ ba mới có người ra mở. Cánh cửa vừa mở hé ra thì có một giọng nói theo sau vang lên.

'' Đã nói bao nhiêu lần là đến thì cứ vào đi, cửa không khoá.''

Vừa nghe dứt câu xong Hà Thanh liền lẩm bẩm '' Giọng nói này sao có chút quen quen, mình đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải''.

Đang mải lục lại trong kí ức xem đã nghe thấy giọng nói này ở đâu thì cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô chính là một thân ảnh nam nhân cao lớn, chỉ quấn chiếc khăn tắm màu hồng bên dưới, phần thân trên không mặc áo để lộ ra cơ bụng 6 múi vẫn còn lấm tấm một vài giọt nước chưa khô. Cô ngẩng mặt lên nhìn, đánh giá chàng trai đang đứng trước mặt mình. Anh ta có sống mũi cao, đôi môi hồng nhìn như vừa tô một lớp son dưỡng, đôi mắt đen hơi ửng đỏ có lẽ do nước chảy vào. Mái tóc đen rủ xuống, vài giọt nước theo mái tóc anh rơi xuống khuân mặt trắng nõn không có lấy một con mụn nào rồi chảy xuống cơ ngực vạm vỡ len lỏi qua từng múi bụng trông cứ đê mê làm sao.

Nội tâm Hà Thanh: '' Đây chẳng phải là mỹ nam mà các tiểu thuyết gia hay nhắc đến sao, ngũ quan hài hoà, làn da trắng trẻo, đôi mắt cuốn hút, đôi môi quyến rũ, cao trên m7, body thì không chê vào đâu được. Da mặt anh ta thậm chí còn đẹp hơn cả da mặt mình nữa.'' Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì

'' Nhìn đủ chưa??'' Anh ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí, đánh thức luôn con người đang mê mẩn ngắm nhìn cơ thể anh.

Hà Thanh mải ngắm nhìn người ta rồi bị bắt quả tang, vì để lấp liếm đi sự xấu hổ của mình cô vội vàng lấy tay che mắt lại quay đi chỗ khác rồi nói:

'' Sao anh lại không mặc đồ vậy??''

Anh chàng với vẻ mặt khó hiểu nhìn cô:

'' Tôi vừa tắm xong đương nhiên là không mặc đồ rồi, mà đây là nhà tôi, tôi mặc đồ hay không thì có liên quan gì đến cô?''

Hà Thanh định nói thì anh ta lại hỏi tiếp

'' Mà cô là ai? Sao lại đứng trước cửa nhà tôi?''

'' Tôi...tôi...tôi là hàng xóm của anh mới chuyển đến, tôi ở ngay đối diện nhà anh đó. Tôi có làm được chút socola nên chia cho mỗi nhà một ít.'' Vừa nói cô vừa đưa hộp socola trên tay cho anh, tay còn lại vẫn lấy che mắt.

'' Cô che làm gì! Cũng đâu phải tôi không mặc gì, tôi có quấn khăn mà.''Anh vừa nói vừa tựa lưng vào cánh cửa mỉm cười nhìn hành động của cô gái trước mặt mình.

'' Hả! Có quấn khăn sao?'' Hà Thanh hỏi lại để chắc chắn mà rõ ràng cô biết thừa là anh có quấn khăn lại còn là khăn màu hồng nữa chứ.

Anh vừa gật đầu vừa '' ừm'' 1 tiếng

Hà Thanh bỏ tay xuống rồi quay mặt lại, bỗng nhiên anh ta đứng thẳng lại chiếc khăn tắm bị vướng lại vào tay nắm cửa, cứ như thế chiếc khăn từ từ tuột khỏi cơ thể anh và cuối cùng thứ không nên thấy cũng đã bị cô nhìn thấy rồi.

'' Aaaaa...biến thái'' Cô hét lên rồi ném thẳng hộp socola vào mặt anh rồi vội chạy về nhà.