*6 năm sau*Tại biệt thự Thiên Thiên.
Cả ngôi biệt thự tĩnh lặng, sáng sớm, mọi vật vẫn chưa muốn chuyển mình. Một sớm đông mặt trời bẽn lẽn trốn tìm sau mây sương. Sương đêm làm mờ cửa sổ phòng nó và hắn. Chợt tiếng gõ cửa vang lên.
"Cốc...cốc..."
- Ai đấy?_Hắn xoay người từ bên phía nó qua cửa phòng.
Nó ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn.
6h13
"Cạch"
Tiếng mở cửa. Nó nhìn theo sự chuyển động. Một cậu bé cao tầm 70cm, khuân mặt bụ bẫm, trắng hồng, đôi mắt đen láy, mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng với quần kaki màu đen, chân đi tất xám, mái tóc rất thời trang.
- Mom..._ Cậu vừa lên tiếng gọi, tay vừa rụi mắt.
Phía ngoài cửa gương mặt cô hầu vẻ bất lực nhìn nó. Nó đưa tay phẩy. Cô Hầu kéo cửa phòng đi mất. Cậu bé trèo lên giường rồi ngồi xuống cạnh nó.
- Thiên Kì Bảo An, rốt cuộc con lại làm gì?_ Nó nghiến răng khẽ xoa hai mi tâm nói.
- Con... con quên mua quà sinh nhật cho Hân rồi_ An mang sắc mặt bí xị.
- Hôm qua con nói mua rồi thây..._ James đang nằm giọng ngái ngủ nói.
- Con làm mất rồi_ An mặt xị xuống.
- Sao lại mất_ Nó lườm An.
- Con để quên ở tiệm bánh ngọt lúc về._ An kể.
Nó nhìn cậu con trai khẽ lắc đầu rồi lấy điện thoại lướt vài cái, đưa lên tai nghe.
- Chào buổi sáng cô chủ_ Bên kia đầu dây là tiếng của Tuấn.
- Cậu tới tiệm bánh hôm qua cậu cùng An đi rồi mang món quà hai người mua cho Hân về đây_ Nó nhàn nhạn nói.
- Vâng_ Tuấn nói.
Nó cúp máy.
- Cảm ơn momi_ An mặt tươi cười ôm lấy nó.
- Đi học đi_ James đang ngủ thấy thế thì nói.
- Vậy con đi đây_ An liền buông mẹ ra rồi lon ton đi.
Nó không nói gì cúi đầu hôn lên trán hắn rồi xuống giường.
- Hôm nay em có cuộc họp quan trọng. Anh đi làm sau nhé!_ Nó nói rồi bước vào nhà tắm.
- Ừm_ Hắn mắt nhắm.
Một lát nó đi khỏi nhà. Hắn ngủ thêm một lúc rồi mới dậy. Sau khi thay đồ hắn xuống nhà ăn. Chiếc bàn ăn lớn đã dọn đủ các món sơn hào hải vị.
- Ba_ Hân được người hầu đặt lên ghế ngồi. Cô bé có đôi mắt to tròn, sáng, tóc rẽ mái chéo màu vàng ép thẳng. Đôi gò má cao bụ bẫm, đôi môi chúm chím như bông hoa anh đào e ấp nở. Hân mặc váy len dài qua đầu gối màu xám, khoác chiếc áo phao mỏng màu đen bên ngoài, chân đi boots đen với quần tất len. Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của Hân.
Phía đối Hân, là An, cậu bé cũng vừa đặt cặp sách qua bên ghế bên rồi ngồi lên ghế. Khẽ nở nụ cười điềm đạm.
- Ba_ An nói.
- Chào buổi sáng. Chúc mừng sinh nhật Hân! Tối rồi chúng ta cùng ăn tiệc sinh nhật nhé?_ Hắn nhìn hai đứa con nói rồi quay qua Hân hỏi.
- Vâng ạ_ Hân lễ phép nói. Giọng nói khiến người ta khó đoán định đc cảm xúc. Có lẽ Hân giống mẹ.
- Tối anh tặng quà em sau nhé?_ An nhìn Hân nói.
- Lúc nào cũng được ạ_ Hân nhìn An nói rồi cầm dĩa.
- Được rồi, mau ăn đi còn đi học_ Hắn nói rồi động dao động dĩa trước.
Hai đứa trẻ ngồi ăn bình tĩnh, tự nhiên. Lát sau hắn lau miệng, lau tay rồi đứng dậy đi tới xoa đầu An, hôn lên tóc Hân rồi bước đi.
- Lát Tuấn chở các con đi học nhé. Ba đi làm đây_ Hắn nói xong câu, người cũng mất hút.
Hai đửa trẻ ko dừng hành động, càng ko lên tiếng. Dường như đây đã là thói quen. Chốc Chốc hai đứa trẻ lên xe, có hai vệ sĩ cũng đi xe theo sau. Tới trường tiểu học của An trước rồi tới trường mầm non của Hân sau.
*Trường của An*
An đi đằng trước, vệ sĩ xách cặp đeo kính đen, tai nghe, mặc vest đen đi phía sau. Vẫn như mọi ngày những học sinh khác thường nhường đường cho cậu. Tuy nhiên đây là trường mới. Cậu mới vào lớp một. CHo nên nhiều người, học sinh hay thầy cô giáo ko quen cậu. Tuy nhiên nhờ vào anh vệ sĩ kia mà mấy ngày đi học cậu ko gặp phải rắc rối gì. Ngồi xuống ghế bàn thứ 2 tổ hai từ ngoài vào. Anh vệ sĩ đưa cặp xách cho nó.
- Đại thiếu gia, tôi ra ngoài trước_ Anh cúi chào nó rồi ra ngoài ghế ngoài hành lang ngồi chờ.
Mấy bạn xung quanh nhìn cậu mà bữu môi.
- Giả vờ nhà giàu, thuê vệ sĩ riêng...
- Nhà Min lớn hơn nhà cậu ta nhiều...
Đám trẻ phía sau lớn tiếng nói, cố tình chọc tức nó. Phía cửa là một cô bé tiểu thư, mặc chiếc váy lông nhẹ màu hồng, với chiếc áo dạ trắng bên ngoài. Đeo thêm chiếc bờm có nơ đính đá với mái tóc ngắn ngang vai. Đôi lông mi dài cong, vẻ mít ướt, đeo chiếc cặp màu hồng phấn. Cô bé ngồi ngay cạnh An.
- Min đến rồi, min đến rồi kìa_ Vài đứa trẻ hô lên. Chắc cô bé kia được gọi là Min.
- Mình đã nói tên mình là Ngọc Hạ rồi mà_ Cô bé láu lỉnh quay xuống nói.
Cô bé nhìn sang người bên cạnh.
- Tuần trước mình nghỉ học, cậu là ai?_ Cô bé nhẹ nhàng hỏi.
- Mình mới chuyển đến 1 tuần._ An vừa xem tạp trí tháng vừa nói.
- Mình là Kiều Ngọc Hạ._ Cô bé vui vẻ cười rất dễ thương.
- Ừ, mình là Thiên Kì Bảo An_ An điềm đạm nói, lướt nhìn qua Hạ lịch sự cười.
- Ngọc Hạ, cậu đừng chơi với cậu ta. Cậu ta rất kiêu ngạo, còn thuê cả vệ sĩ vào đây ra oai nữa_ Cậu bé khác lên tiếng, chỉ ra phía ngoài cửa.
- Hứ?_ Ngọc Hạ nhìn ra phía vệ sĩ.
An lúc này quay lại nhìn cậu bạn kia. Đưa ánh mắt khiêu chiến nhìn cậu ta. Cậu ta tên là Hoài Nam.
- Anh ta là người của mẹ mình. Không phải thuê đâu. Còn nữa, cậu đừng có nói tôi ra oai. Tôi không nhường cậu đâu_ An buông câu đe dọa.
- Hư, cậu là cái thá gì mà tớ phải sợ cậu? Đúng là không biết lớn nhỏ. Mình là lớp trưởng đấy nhé!_ Hoài Nam còn nhỏ mà tỏ vẻ kiêu căng.
Cả lớp như dừng mọi hoạt động để quan sát hai cậu bé. Phía ngoài cửa vệ sĩ đã đứng đó nhìn An.
- Đại thiếu gia...._ Vệ sĩ định nói gì đó.
- Người đứng đó._ An chỉ tay ra lệnh vệ sĩ.
Cậu ta ngoan ngoãn đứng ngoài. An cởi bỏ chiếc áo lông nặng trĩu màu đen ra, mặc mỗi chiếc áo len màu bạc với chiếc quần jean đen.
-Lớp trưởng. Cậu giỏi thì vác xác lên đây_ An nhìn xuống bàn cuối.
Phía cuối Hoài Nam cũng không nhịn được. Lao tới tính đánh lộn với Nam. An lập tức né người, đạp vào mông của Nam, Nam nằm xấp xuống đất. Cả đám người khẽ bật cười. Hoài Nam tức qua đứng dậy.
- Cậu có biết không hả? Ba mẹ tôi là luật sư đấy. Tôi sẽ bảo với ba mẹ tôi tống cậu vào tù, tống cả ba mẹ cậu nữa_ Hoài Nam chỉ vào mặt An.
An định bảo qua rồi nhưng lại lôi ba mẹ cậu vào. Phía ngoài cửa vệ sĩ thoáng giật mình. Đứa bé này động nhầm tổ ong rồi.
- Vĩ Hoài Nam. Hôm nay tôi cho cậu biết tay...Yaaa...._ Nói xong An xông lên
Bám vào người Nam ngã xuống sàn. Nam nằm dưới, An ngồi trên người cậu bé. Đôi tay nhỏ xinh nắm lại thành nắm đấm, đấm vào mặt Nam. Nam lúc này sợ quá chỉ biết đưa tay ôm mặt khóc huhu.
- ĐỪng có động tới ba mẹ tôi._ Vừa đánh An vừa quát.
- Anh ơi, mau can họ đi_ Lúc này Ngọc Hạ chạy tới kéo tay áo anh vệ sĩ.
- À ừ..._ Anh ta đang cười cười nghe thế thì lao vào ôm lấy An ra. Nam ngồi dưới đất mếu máo khóc, khuân mặt với tay có vài chỗ tím.
Mọi chuyện từ lúc đó trở nên im ắng hơn. Cho tới khi buổi chiều. An tưởng thế là xong chuyện nào ngờ lúc về. Cô giáo chủ nhiệm và thấy hiệu trưởng bắt anh vệ sĩ phải gọi ba mẹ cậu tới đón thì mới được về. Hiện nó đang ngồi trong phòng hội đồng. Đối diện bên kia là Hoài Nam và bố mẹ của cậu bé. Người đàn ông đeo kính, mặc vest lịch lãm, người phụ nữ ăn mặc kiểu công sở, trang điểm đậm, mang nét trẻ trung. Phía trên là cô giáo và thầy hiệu trưởng.
- Bố mẹ của đại thiếu gia sắp tới rồi. Người có muốn ăn gì trong khi chờ không?_ Anh vệ sĩ từ ngoài vào hỏi nó trước vẻ ngạc nhiên của mọi người.
- Nước lọc trường này cũng không tệ. Ngươi ra ngoài đi_ AN cầm cốc nước lên uống, mắt không ngừng củng cổ tình thần của Nam.
....
Cánh cửa phòng lại bật mở một lần nữa. Mọi người đưa mắt về phía cửa nhìn trừ cậu bé, cậu đã quá quen với tiếng gót giầy nầy rồi. Nó vừa bước vào vừa tháo kính dâm bản to, mái tóc xoăn đuôi nhẹ nhàng khẽ bồng bềnh theo nhịp bước. Chiếc váy dạ ôm người xẻ ngực màu đen kim sa ngắn trên đầu gối. Khoác ngoài chiếc áo dạ màu xám dáng dài, đi đôi boots cao màu đen, gót nhọn. Ánh mắt đầy sát khí nhìn quanh phòng. Nó ngồi xuống cạnh An, nhìn đứa con trai của mình lành lặn, nhìn cậu bé bên kia bầm tím là nó đã đủ hiểu vấn đề.
- Cô là mẹ của THiên Kiều Bảo An?_ Thầy hiệu trưởng lên tiếng hỏi.
- Là tôi_ Nó trả lời.
- Cô dạy con kiểu gì mà để cháu nó đánh con tôi ra nông nỗi này? Tôi sẽ kiện cô ra tòa_ Người phụ nữ bên kia đứng lên nhìn nó quát.
Nó khẽ nhắm nghiền mắt, nghiến răng kiềm chế trước những lời nói đanh đá kia.
- Ngồi xuống đi_ Người đàn ông kia kéo vợ mình ngồi xuống. Anh ta nhận ra nó rất quen.
- Tôi muốn An xin lỗi Nam nhưng thằng bé không nghe. Cô xem con cô có thái độ vậy là sao?_ Thầy hiệu trưởng đã đứng tuổi lên tiếng.
Nó quay sang nhìn An. An nhìn lại. Cậu hiểu mẹ cậu đang muốn cậu nói ra lý do vì sao cậu đánh Nam.
- Là cậu ta nói con kiêu ngạo rồi nói sẽ tống ba mẹ vào tù_ An bình tĩnh nói.
Nó thoáng nhấc lông mày, nhìn qua phía thầy hiệu trưởng rồi nhìn qua phía nhà bên kia.
- Xin lỗi chúng tôi trước đi, rồi tôi kêu con tôi xin lỗi cậu bé_ Nó nhìn người mẹ kia nói.
- Cái gì? Cô không hiểu à? ĐÚng là mẹ nào con nấy..._ Bà mẹ kia cười một cách khinh bỉ.
Im lặng một lúc, nó bắt đầu lên tiếng.
- Cô có biết tôi dạy con kiểu gì ko?... Tôi không dạy các con của mình phải đánh bạn, tôi dạy chúng cách hòa đồng. Còn khi có người gây sự với chúng. Tôi đã nói với chúng rằng:"Nếu có ai bắt nạt con hay xúc phạm người con yêu quý, con có thể tự mình xử lí. Tuyệt nhiên đừng đánh người ta, hãy giết chết họ luôn đi, như thế sẽ không có ai dám bắt nạt con nữa"..._ Nó chậm rãi, ngữ điệu lành lùng khiến người ta dựng tóc gáy, nhấn vào các động từ mạnh.
Phía bên kia mọi người đưa con mắt kinh ngạc nhìn nó.
- Thưa cô, xin cô đừng nói vậy, đây là trường học_ Cô giáo chủ nhiệm lên tiếng nói.
- Các người có tin chỉ cần một câu của tôi thì cái trường này ngày mai đóng cửa không hả?_ Nó quát lên, đôi mắt hình viên đạn.
- Tôi chẳng tin, cô thử làm gì chứng minh năng lực của mình đi_ Người mẹ kia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nó lấy điện thoại ra, lướt lướt vài cái, rồi bật loa ngoài.
- Cô Lãnh, lâu lắm rồi mới được nghe thấy giọng nói của cô_ Bên kia giọng nói hồ hởi của một người đàn ông. Thầy hiệu trưởng nhanh chóng nhận ra.
- Phải. Là tôi đây. Tôi gọi cho ông là có chuyện muốn nhờ ông đây bộ trưởng bộ giáo dục_ Nó nghiến răng.
- XIn cô cứ nói, việc gì tôi cũng có thể giúp._ Bên kia cười nhẹ dạ thưa.
- Chuyện là tôi có đứa con trai, chắc ông cũng biết Thiên An của tôi, đứa đầu lòng, viên kim cương của tôi._ Nó nhẹ nhàng nói/
- Phải, cậu bé làm sao à?_ Giọng nói lo lắng.
- Nó học ở trường chuyên tiểu học trung tâm tỉnh XX. Có mấy người không biết phải trái đúng sai đang bắt nạt mẹ con tôi đây. Ông xem tôi có nên giết họ không?_ Nó nhàn nhạt hỏi.
- Ấy...ấy đừng cô Lãnh à. Sáng mai con cô đi học, nhất định sẽ ko có chuyện đó xảy ra. Tôi sẽ cho giáo viên mới tới. Hay học sinh mà ko ưa, tôi sẽ đuổi đi_ Nghe xong câu này, mấy người kia sốc càng thêm sốc.
- Hừm, tốt lắm. _ Nó nói rồi cúp máy nhìn mấy người kia.
Hai bên nhìn nhau căng thẳng.
- Cô có phải là... là Nữ Hoàng thế giới đêm? Nữ Hoàng Lexy?_ Bố của Nam nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay nó hỏi.
- Tôi với anh quen nhau sao?_ Nó nhìn anh ta hỏi.
- Cô chủ, người không nhận ra tôi sao? Tôi chính là người dưới trướng của cô chủ những năm ấy_ ANh ta lao tới bên chỗ nó, quỳ một gối xuống.
- Người của ta nhiều vô kể, làm sao ta nhớ được ngươi là ai._ Nó cau mày nói.
- Ôi, từ sau khi người kết hôn thì bang hội ko tụ họp lần nào cả. Lâu ngày không gặp người quả là không nhận ra, mong cô chủ bỏ qua cho chuyện lần này_ Anh ta cúi đầu nói, giọng hoàn toàn là khuất phục.
Phía bên này, mọi người há hốc miệng nhìn theo.
- Không biết không có tội. Ta đi trước_ Nói rồi nó đứng dậy cầm tay An bước ra khỏi phòng.
Lúc này mọi chuyện bên trong căn phòng ra sao không ai biết. Chỉ biết nó đang ngồi trên xe ô tô lườm con trai mình.