Xin Lỗi, Em Không Thể Yêu Anh

Chương 22: Rung động nhất thời




Hôm nay là chủ nhật, tình cờ thay khi cả hai đều thức dậy sớm, Hà Phương mở cửa phòng, vừa bước ra thì gặp ngay Duy Khánh, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, để lộ ra phần cơ bắp rắn chắc, bờ vai rộng ngút ngàn, những đường gân xanh nổi lên khiến cô không thể rời mắt. Nhận ra mình đang nhìn anh chằm chằm, cô ngại ngùng chào một tiếng rồi vội vàng xuống lầu pha cà phê. Trong lúc thơ thẩn chờ máy pha xong, hình ảnh anh ta cứ chớp nhoáng xuất hiện trong đầu, cô thầm nghĩ bản thân mình điên thật rồi. Một lát sau, Duy Khánh đi xuống, anh nhìn thấy Hà Phương đang ở trong bếp, liền hỏi:

"Nay cô có kế hoạch gì không?"

"Tôi á?", cô cũng hơi bất ngờ khi anh hỏi như vậy.

"Dọn dẹp nhà cửa thôi.", giọng nói cô dửng dưng tưởng như hai người rất xa lạ.

Kể từ ngày hôm đó, anh nhận thấy cô cỏ vẻ trầm tư, cách cô nói chuyện cũng trở nên vô tình hơn, cảm giác có một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa hai người. Nhưng không hiểu sao anh thấy mình dần bắt đầu có thiện cảm với cô gái này.

"Cô dẫn tôi đi thăm quan ngôi làng được không?"

Hà Phương do dự một lúc, rồi hỏi.

"Tại sao là tôi?"

"Vì tôi chỉ quen mỗi cô, với lại sắp tới tôi cũng quay trở về Mỹ. Muốn đi khám phá xung quanh đây một chút, đi một mình thì hơi buồn nên có cô là hướng dẫn viên chắc vui hơn.", anh giải thích kèm theo biểu cảm có chút đáng thương.

Sợ từ chối anh thì không hay cho lắm vì dù gì cô cũng đang ở trọ trong ngôi nhà của bố mẹ anh, mà hôm nay cô cũng muốn lên thăm bọn trẻ nên nhân tiện cơ hội này, có anh đi cùng để chở đồ theo có lẽ hợp lý. Cô nghĩ mình đang lợi dụng người ta nhưng anh ta cũng đang lợi dụng mình. Thấy suy nghĩ của bản thân có lý, cũng không có lí do nào thích đáng để từ chối nên cô gật đầu.

Không hiểu sao, cái gật đầu của cô khiến Duy Khánh cảm thấy vui vẻ cả ngày. Hà Phương thay đồ xong bước ra. Duy Khánh khá bất ngờ khi nhìn thấy cô lúc này, thực sự rất xinh đẹp. Ắt hẳn anh có chút rung động. Hà Phương hơi ngại khi ngồi chung xe máy, mà lại còn đi long dong trong làng, kiểu gì cũng sẽ có tin đồn cho mà xem. Ghé qua tiệm tạp hóa, cô mua bánh kẹo cho tụi nhỏ. Anh không hiểu cô mua nhiều như vậy làm gì, đâu phải hai người đi cắm trại đâu. Định hỏi nhưng lại thôi. ngôn tình hài

Cô đưa anh đến một địa điểm mà hầu như rất ít người biết, đứng từ đó có thể quan sát toàn cảnh ngôi làng và thành phố xa xa qua một con sông. Hiếm khi cô tâm sự với người lạ, có thể anh là họ hàng của Đài Trang bởi vậy cô cảm thấy có chút mối liên kết nào đó. Cô kể mỗi khi bản thân cảm thấy ngột ngạt hay có quá nhiều suy nghĩ bủa vây lấy tâm trí mình, cô thường tự mình leo núi đến nơi này, để mẹ thiên nhiên che chở, để âm thanh của núi rừng chữa lành mọi thứ. Khi bản thân thấy thanh thản, cô sẽ đi bộ về nhà, hoặc lang thang qua thăm các em nhỏ ở ngôi trường trong làng. Những đứa trẻ ở đây rất quý mến cô, cô dạy chúng những điều mới mẻ, những câu chuyện mà chúng chưa bao giờ được nghe. Duy Khánh cũng muốn đến thăm trường của tụi nhỏ, Hà Phương thấy anh có vẻ thật lòng, nên cũng vui vẻ dẫn anh theo. Vài đứa nhỏ từ xa đã nhìn thấy Hà Phương, chúng vui vẻ chạy vội đến ôm chầm lấy cô.

"Cô có chút quà cho các em nè."

Mấy đứa trẻ vui vẻ chia nhau bánh kẹo, lần nào lên thăm cô cũng mang theo quà dù ít hay nhiều. Cô thương chúng xa nhà, bố mẹ vất vả đi làm xa cả ngày.

Nhìn thấy cô đi cùng người khác, mấy đứa dõi theo nhìn Duy Khánh với ánh mắt tò mò, hiếu kì. Một trong những đứa nhỏ lanh miệng nhất đoán.

"Bạn trai cô Hà Phương đúng không ạ?"



Cô đưa tay lên khuơ loạn xạ, ám chỉ không phải. Cô biết bọn nhỏ chỉ đang trêu mình, nên cũng hùa theo khiến cả bọn xôn xao, nhốn nháo.

"Nếu được như vậy thì tốt quá nhỉ!", cô cười khiến Duy Khánh ngạc nhiên, nhưng chỉ trong vài giây tiếp theo, cô đã khẳng định chắc nịch khiến chúng xị hết mặt mũi vì đoán sai.

"Các em nhỏ tuổi mà đã xem nhiều phim ngôn tình quá rồi đó. Chú ấy chỉ là một người bạn cô mới quen thôi."

Cô kể cho anh nghe về ngôi trường, cuộc sống của các em nhỏ ở đây. Hai người chỉ nán lại một lúc, vì các em chuẩn bị vào giờ học. Tạm biệt các em nhỏ và hẹn ngày cả nhóm đi cắm trại. Duy Khánh dần hiểu hơn về con người của Hà Phương, nhìn thấy sự lương thiện toát ra từ những hành động nhỏ nhặt xung quanh cô. Trên suốt chặng đường ấy, anh đã hỏi rất nhiều điều, về cuộc sống nơi này, về lí do tại sao cô lại dọn đến đây. Nhưng Hà Phương không kể cho anh nghe về quá khứ của mình. Cô chỉ nói rằng có một số chuyện xảy ra, và rồi nhân duyên đã giúp cô đến nơi này, rồi dần dần cô yêu mến và chưa có ý định rời đi.

Cô nhờ anh lái xe ghé qua chợ làng, dù sao hôm nay cô cũng muốn nấu một bữa cơm đàng hoàng để cảm ơn cũng như chào đón anh về nước. Duy Khánh hào hứng muốn đi chợ quê xem như thế nào, bởi hầu như bên Mỹ, anh chỉ đi vào siêu thị và mua đồ ăn đã chế biến sẵn, hiếm khi đến chợ châu Á hay chợ trời để mua những đồ tươi sống. Cô hỏi anh có muốn ăn món gì đặc biệt không, vì tự lập từ sớm nên hầu như món nào cô cũng có thể nấu, thậm chí là ngon là đằng khác. Cậu ngẫm nghĩ một lúc lâu, chợt nhớ ra món ăn dân giã thôn quê mà hồi bé mẹ anh vẫn thường hay nấu, thịt kho trứng, canh rau muống và cà muối sổi.

Cô gật đầu vui vẻ.

"Món này thì sở trường của tôi rồi. Anh chờ đợi mà thưởng thức tay nghề."

Vẻ mặt toại nguyện thể hiện rõ trên gương mặt của anh.

Mấy cô trong xóm thấy Hà Phương đi cùng một người đàn ông, thấy lạ bèn hỏi:

"Bạn trai cháu à."

Cô lập tức thanh minh, nếu không thì chỉ trong vài giờ tiếp theo, tin đồn cô có bạn trai sẽ được đồn thổi từ khắp làng trên xóm dưới.

"Anh ấy là con trai của bác Minh ạ."

Các cô trong chợ mới sực nhớ ra ông bà Minh có hai đứa con sinh sống ở bên Mỹ, thi thoảng hay về thăm quê.

Duy Khánh cũng dần quen với câu hỏi mỗi khi mọi người gặp anh và cô "Bạn trai cháu à.". Tự nhiên trong lòng anh có một cảm giác lạ lẫm làm sao. Nhưng anh vui vẻ đón nhận.

Hà Phương thì ngược lại, mỗi khi có ai nói câu đó, cô ngượng đỏ mặt, chỉ muốn trốn đi thật nhanh. Tuy nhiên, những cử chỉ ấy của cô lại thu hút ánh nhìn của Duy Khánh. Anh cảm thấy cô gái này có điều gì đó thú vị mà bản thân muốn tìm hiểu. Đảo một vòng quanh chợ xong, hai người về nhà.

Có chút ngại ngùng nên khi vừa đặt chân vào nhà, cô đã phi thẳng xuống bếp. Tưởng chừng anh ta sẽ đi lên phòng hoặc làm chuyện gì đó nhưng không, Duy Khánh tiến về phía cô. Cô bất cẩn làm rơi cái nồi, tiếng kêu "xoảng" thật to khiến anh tức tốc chạy đến.

"Cô không sao chứ?", giọng nói hớt hải nhưng vẫn trầm ấm.

"Không, không có chuyện gì. Chỉ là tôi lỡ tay đánh rơi."

Anh chủ động cúi người xuống, cầm cái nồi lên.

"Cô nên cẩn thận một chút."

Sau đó anh phụ cô chuẩn bị mọi thứ trên bàn, tranh thủ lúc cô đang nấu, anh ngồi một bên nhặt rau, thi thoảng đưa mắt lên ngoái nhìn về phía cô. Tấm lưng gầy, mái bóc búi cao, một vài sợi tóc buông lơi về phía sau. Dáng vẻ khi nấu ăn của cô thật sự khiến cậu xuyến xao. "Mình đã lỡ thích cô ấy rồi sao?", anh tự hỏi bản thân. Một cô gái anh mới gặp chưa đầy một tháng. Vì sao có thể như thế được.

Hà Phương quay lại, ánh mắt hai người va vào nhau. Duy Khánh có vẻ không nhận ra rằng cô đã biết anh đang nhìn cô. Thấy vậy, cô liền đi ra chỗ khác, vờ như đang tìm món đồ gì đó. Anh cũng sực nhớ ra mình vừa có hành động lạ thường, cảm thấy có chút xấu hổ nên anh đứng dậy đi ra ngoài.

Bữa ăn đã sẵn sàng, hai người ngồi đối diện nhau. Vừa ăn miếng thịt kho đầu tiên, biểu cảm gương mặt của anh thay đổi từ ngạc nhiên đến bất ngờ.

"Ngon quá. Hương vị y như mẹ tôi đã từng làm. Cô học món này ở đâu vậy."



Cảm thấy anh ăn có vẻ ngon miệng. Hà Phương cũng vui lây trong lòng.

"Anh quá khen. Mẹ tôi chỉ bảo đó."

Húp một ngậm canh rau muống, hương vị thanh đạm của nó hòa quyện cũng vị chua nhè nhẹ của chanh, đúng là mùi vị của tuổi thơ ùa về. Ăn thêm miếng cà muối sổi cay cay giòn giòn là hết nước chấm. Đúng thật là chằng ở đâu xa, hương vị quê nhà vẫn là thứ mà chúng ta chẳng thể nào quên được. Trong nháy mắt, anh đã ăn xong ba bát cơm, ăn xong còn vỗ bụng kêu no quá. Cô không nghĩ một chàng trai hơn ba mươi tuổi đầu, lại có những hành động như mấy cậu thanh niên mới lớn này. Đúng là không thể nào đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài được. Cô tự nhủ nên rửa mắt nhiều để mắt sáng hơn, nhìn đời rõ hơn.

Cảm cơn cô vì bữa cơm, cậu xung phong dọn và rửa bát, cô bảo không cần câu nệ như vậy đâu, nhưng anh cứ nhất quyết khăng khăng bê nguyên mâm bát ra bồn rửa, mà cái bồn thì bé xíu, thân hình to lớn đồ sộ của anh đã chiếm hết chỗ nên cô cũng vui vẻ nhường anh làm.

Trước khi rời đi, cô cười đùa, không quên đá đểu vài câu.

"Cẩn thận mai không có bát mà dùng nhé!"

Nghe thấy vậy, anh cười mà miệng rộng toác ra đến tận quai hàm. Không ngờ có những khoảnh khắc, cô lại dễ thương đến như vậy.

Duy Khánh sắp quay lại Mỹ, vì vậy cuối tuần trước đã đi phượt cùng nhóm bạn của mình. Sau khi trở về, anh bị cảm nặng, sốt cao, sổ mũi và đầu luôn trong trạng thái lâng lâng khó chịu. Anh ngồi xồm dậy, mệt mỏi lê từng bước chân đến tủ thuốc, uống tạm viên hạ sốt rồi sau đó anh quay về phòng nằm bẹt trên giường chùm chăn kín đầu. Ông bà lớn tuổi rồi, nên anh không muốn làm phiền hai người. Hà Phương ở tiệm sách không hay biết gì, cô đang lau dọn thì tiếng chuông điện thoại réo lên.

"Alo", giọng anh thều thào.

"Tý nữa tan làm, cô tiện đường về ghé qua tiệm thuốc mua giúp tôi ít thuốc cảm cúm nhé. Hình như sau khi đi chơi về, tôi bị ốm rồi."

Hà Phương có chút lo lắng khi anh ta chỉ ở nhà một mình, đàn ông thường qua loa trong mấy chuyện này, vì cứ nghĩ rằng ngày mai sẽ khỏe thôi. Là một bác sĩ nên cô hiểu rõ nên làm gì, ân cần hỏi anh.

"Anh đã uống thuốc gì chưa?"

"Tôi uống tạm viên giảm cúm rồi.", tiếng ho khụ khụ vang vọng từ phía bên kia.

"Nếu anh thấy cơ thể lạnh và run cầm cập, dưới bếp tôi có đễ sẵn một hộp trà gừng trong tủ. Anh pha một gói với nước ấm. Lát nữa tôi sẽ về."

Anh thấy mình đã làm phiền cô nên cảm ơn rồi sau đó gác máy.

Tranh thủ lúc trưa, khách cũng ít ghé qua tầm này. Cô đóng cửa tiệm rồi vội ghé qua tiệm thuốc, mua một số thuốc cảm cúm rồi đi về nhà. Đi thẳng một mạch lên tầng lầu, thấy anh đang chùm chăn kín đầu, chả thấy mặt mũi đâu. Cô tiến lại gần hỏi:

"Anh có sao không?"

Không nghe thấy câu trả lời, cô lại gần từ từ kéo chăn xuống, gương mặt anh dần lộ ra, bơ phờ và thiếu sức sống, mái tóc ướt đẫm bết lại do mồ hôi tiết ra. Đáng lẽ cô phải thấy cảm thông cho anh, vậy mà lỡ lòng nào cô bật cười khi nhìn thấy anh trong bộ dạng này.

Duy Khánh ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, không biết lí do nào mà khiến cô ấy cười mình như vậy.

"Tại sao cô lại cười trước mặt người đang bị ốm là tôi."

Cô sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích.

"Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm anh đâu. Nhưng tự nhiên nhớ lại hình ảnh một người đàn ông cao to, tràn đầy sát khí khi lần đầu chúng ta gặp mặt và người đang ngồi đối diện tôi lúc này. Cảm giác như hai con người hoàn toàn khác nhau."

Nhìn thấy vẻ dịu dàng, bẻn lẽn của cô, anh không có chút gì giận mà lại thấy cô đáng yêu.

Cô khẽ đưa tay lên trán sờ thử, cũng đỡ hơn rồi nhưng vẫn còn sốt cao. Cô đi xuống nhà, bê theo một chậu nước nhỏ, ngâm khăn trong chậu, vắt bớt nước rồi đặt lên trán anh. Mang nhiệt kế để kiểm tra nhiệt độ cơ thể.



Chắc từ sáng đến giờ anh ta chưa ăn gì, cô xuống bếp nấu một bát cháo trắng thanh đạm cho dễ ăn. Bát cháo nóng hổi nghi ngút khói. Cô ra ngoài vườn nhổ một ít xả, gừng, hái ít lá bạc hà, húng chanh, tía tô.. nấu một nồi nước xông. Cách này cũng rất hiệu quả để giúp toát mồ hôi nhanh, cơ thể sẽ dễ chịu hơn.

Thoáng cái đã hơn một tiếng rồi, cô cũng quên mất bữa trưa của mình, dặn dò anh nghỉ ngơi rồi vội quay lại tiệm sách.

Duy Khánh nằm nghỉ một lúc thoáng cái đã xế chiều, anh cảm thấy đã khỏe hơn. Đầu vẫn còn ong ong, nhưng cơ thể không còn rệu rã như ban sáng. Anh bước xuống lầu, mang theo bát cháo xuống bếp rửa rồi để lại ngay ngắn lên trạm. Đi ra ngoài vườn, hít một hơi thật dài, cảm giác như sinh lực mất đi sáng nay được phục hồi một cách thần kì. Tan làm, Hà Phương ghé qua chợ mua thịt gà về nấu cháo. Vừa bước vào cổng, cô đã nhìn thấy anh đứng vươn vai, đoán chắc anh ta khỏe rồi.

"Anh đỡ hơn rồi chứ?"

"Cảm ơn cô nhiều. Tôi thấy mình như được sống lại."

Anh ta không có khiếu hài hước xíu nào, nhưng đôi khi mấy câu nói ngô nghê ấy lại khiến cô bất giác bật cười.

"Anh có đang làm quá không vậy. Chỉ là cảm cúm thông thường mà."

Thấy vậy, anh nói một tràng không ngừng.

"Cô không biết đâu, khi ở Mỹ, cơ thể tôi vẫn rất luôn khỏe mạnh, dù bị ốm nhưng tôi chưa bao giờ ốm nặng đến như thế này, cảm giác như sắp gặp được Diêm Vương luôn á."

"Phủ phui cái miệng nhà anh, anh học câu nói đùa đó ở đâu vậy."

Anh cười, nụ cười ấy rất đẹp.

"Trước đây ông bà tôi hay nói như vậy."

"Cạn lời với anh luôn đó."

Sau đó cô đi vào bếp, luộc gà, ngâm gạo để nấu cháo.

Cô bảo anh đi tắm trước đi, cẩn thận nhắc nhở anh pha nước ấm một chút. Không lại ốm thêm.

Anh cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ cô, nhưng anh không hề hay biết rằng cô luôn đối xử tốt với mọi người, không chỉ riêng mình anh. Chỉ sợ anh ngộ nhận điều ấy thành một thứ tình cảm khác mà điều đó sẽ khiến cả hai người khó xử về sau.