Xin Lỗi, Em Không Thể Yêu Anh

Chương 21: Ngày này năm ấy




Hôm nay là ngày dọn vệ sinh trong xóm, mọi người tranh thủ cùng nhau thu gom rác thải và quét dọn đường phố. Hoạt động này đều đặn diễn ra một lần trong tháng. Hà Phương hầu như chưa từng bỏ lỡ buổi nào, luôn có mặt đúng giờ vì thế ai nấy cũng đều quý mến. Bởi hiếm có người trẻ nào lại vui vẻ cùng các cụ ông cụ bà dọn dẹp như thế. Tờ mờ sáng, cô lách ca lách cách trong bếp nấu đồ ăn, sau đó để lại một phần thức ăn cho con trai bác chủ nhà. Anh ta mới về nước và cũng không phải là thành viên trong tổ văn hóa xóm, nên cô nghĩ không cần thiết thông báo về hoạt động hôm nay. Chậm rãi từ từ mở cửa bước ra ngoài, sau đó cô cầm cây chổi quét lá cây sẵn có trong vườn cứ thế hồ hởi đi tới nhà văn hóa đối diện tiệm sách. Từ phía xa xa nhìn thấy các cụ đã tập trung đông đủ, cô giơ tay lên cao vẫy tay chào, nụ cười như tỏa ánh nắng ban mai.

"Cháu đến sớm thế. Không ngủ thêm một chút nữa.", một cụ bà lên tiếng.

Cô nắm lấy tay bà, xoa xoa vào lòng bàn tay mình, hóm hỉnh trả lời:

"Một người trẻ tuổi như cháu không thể nào đến muộn được. Như vậy cháu thấy xấu hổ lắm."

Cụ nghe vậy liền bật cười, con bé này cũng vui tính ra trò. Thế nhưng có một điều mà tất cả mọi người trong xóm đều chưa biết, đó là câu chuyện của Hà Phương. Tại sao một cô gái xinh đẹp, thông minh, có tương lai sáng lạng đến vậy lại chọn sống ở một nơi xa xôi, huống gì nơi đây chỉ toàn người cao tuổi và trẻ nhỏ. Những người trẻ ở độ tuổi như cô đa phần đều lựa chọn học tập và làm việc ở chốn đô thị tấp nập. Một cuộc sống an nhàn và yên tĩnh như vậy liệu có thích hợp với cô.

Vốn dĩ cuộc sống chẳng thể nào tránh được những lời đồn thổi xung quanh, nên thi thoảng cô cũng nghe được ai đó tung tin cô là con dâu của chủ nhà, bị người yêu bỏ hoặc buồn cười hơn nữa là giáng cấp xuống chỉ là người giúp việc. Cũng có khá nhiều câu hỏi đặt ra nhưng dần chìm vào quên lãng khi chẳng ai moi được thông tin gì. Bản thân cô không hề giấu diếm nhưng chuyện đó vốn không có gì đáng tự hào để mà kể ra. Nếu có ai thắc mắc, cô sẵn lòng nói ra sự thật. Nhưng chắc có lẽ sẽ khó có ai nhận ra cô khác biệt so với những người con gái khác điểm nào. Điều duy nhất họ có thể nhận thấy đó chính cô vẫn độc thân mà thôi.

Mặc dù chỉ là một ngôi làng nhỏ ở trên đồi, tuy nhiên các cụ đều đã lớn tuổi nên mọi người chia thành từng nhóm nhỏ để công việc đơn giản và nhẹ nhàng hơn. Một nhóm đi nhặt rác, một nhóm đi quét dọn, nhóm khác đi nhổ cổ dại ven đường, trồng lại các bụi hoa.. tất cả mọi người đều vui vẻ, phấn khởi khi tham gia hoạt động này. Các cụ hay nói đùa rằng dọn dẹp như thế này giống như một bài tập thể dục thư giãn gân cốt mà không hề gây mỏi nhức. Hà Phương còn được nghe mọi người kể về những câu chuyện thời còn trẻ và ngôi làng đã thay đổi ra sao kể từ thời điểm ấy. Những chuyện đó khiến cô cảm thấy dòng thời gian trong cuộc sống của mình trôi chậm hơn, giúp cô hiểu hơn về những người đã gắn bó ở đây cả một đời. Hóa ra ai cũng có điều thầm kín riêng cất giấu trong lòng. Không phải vì không có ai để bầu bạn mà đơn giản, họ chỉ muốn giữ lại cho bản thân một khoảnh khắc hay kí ức của riêng mình.

Có thể do chưa thích ứng kịp về múi giờ mà tối hôm qua Duy Khánh cứ lăn qua lăn lại trong căn phòng của chị gái. Quá nửa đêm, cậu mới chợp mắt một chút, vì vậy mà sáng nay cậu tỉnh giấc khá muộn, cơ thể có chút mệt mỏi. Cậu có thói quen cởi áo khi đi ngủ, nhìn bờ vai rộng cùng cơ bụng sáu múi rắn chắc kia thật sự đáng ngưỡng mộ, cậu mơ màng đi ra ngoài ban công, cảm giác dễ chịu làm sao. Cây cối xanh mướt, ánh nắng dịu nhẹ luồn qua từng tán cây, không gian hôm nay yên tĩnh lạ kì hay vốn dĩ nó là như thế, thế rồi cậu vươn vai tập vài động tác thể dục sau đó mặc áo đi xuống lầu, nhìn thấy trên bàn ăn có mảnh giấy ghi chú "Bữa sáng sơ sài chào mừng anh về nước", có thêm ký hiệu mặt cười ở phía dưới. Thấy vậy, môi cậu bất giác khẽ cười. Tự hỏi hôm nay là ngày cuối tuần mà sao cô ấy lại đi ra ngoài sớm vậy, cậu nhấp môi uống ngậm nước sau đó đi ra ngoài hiên nhà ngó xem cô có quanh quẩn đâu đây không.

Buổi dọn dẹp kết thúc, Hà Phương không về nhà mà đi thẳng một mạch đến tiệm sách, dù chỉ lác đác vài khách du lịch hoặc mấy cô chú khách quen trong xóm ghé qua nhưng hiếm có hôm nào cô đóng cửa dù ngày đó trời mưa rả riết, sấm chớp đùng đùng, cô vẫn mặc áo mưa đạp xe đến cửa tiệm. Số tiền lương ít ỏi mỗi tháng nhận được cũng chỉ đủ sống, nhưng cô hài lòng với cuộc sống hiện tại. Không bon chen, không đố ky, mà cũng chẳng bận tâm đến lời người khác nói, cô giờ đây an nhiên, tự tại.



Thời gian thấm thoát trôi, thoáng cái đã tròn một năm kể từ ngày hôm ấy, cảnh vật vẫn không thay đổi nhưng người đã chẳng còn nơi đây. Mùa thu ấy có cậu ở bên, mùa thu này lá vàng rơi xào xạc, gió thổi nhè nhẹ khiến lòng người thêm cô đơn xáo rỗng đến lạ kì. Hà Phương xin phép bác chủ tiệm sách cho cô nghỉ hai ngày. Trước khi đi, cô nhắn nhủ con trai bác chủ nhà rằng cô sẽ vắng mặt trong hai hôm tới. Phiền anh trông nom ngôi nhà.

Cô bắt chuyến tàu sớm nhất trở về thành phố. Chuyến đi này lòng cô không còn mang nặng trĩu nỗi đau, dằn vặt như trước, tuy vậy những gì đã xảy ra vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô đè nén lên những vụn vỡ, vết thương đang âm ỉ trong lòng. Hóa ra thời gian cũng chẳng thể nào giúp cô chữa lành được những tổn thương này, có chăng chỉ là xoa dịu nỗi đau mỗi khi chúng mưng mủ. Sau hơn mười tiếng đi xe, cuối cùng cô cũng đến thành phố. Vừa đặt chân xuống nhà ga, một cảm giác lạ lùng ập đến, ngỡ như cô đã đi xa nơi đây lâu lắm rồi. Hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị quen thuộc xưa kia trông bầu không khí dịu nhẹ của mùa thu, tiếng người giao hàng rong vang vọng gần xa, tiếng các chú xe ôm chào khách, tiếng xe cộ tấp nập trên phố xá đông người. Lặng người một lúc lâu, cô như nhìn thấy hình ảnh của chính mình ngày xưa. Cô bắt xe đến về khách sạn ở lại qua đêm, vì đến thành phố cũng đã là sáu giờ tối.

Sáng sớm hôm sau, Hà Phương ghé qua tiệm hoa, ngay khi vừa nhìn thấy bó hoa cẩm tú cầu, bất chợt cảm xúc dâng trào, khóe mắt ngấn lệ, sống mũi cay cay. Chẳng biết rõ điều gì đã khiến cô trong thoáng chốc quay về quãng thời gian hạnh phúc ấy, vào ngày mà cậu cầu hôn cô.

Ngày hôm đó, cậu đã mua một bó hoa cẩm tú cầu trắng, đứng chờ cô dưới hiên nhà. Cậu từng nói, hoa không chỉ để trưng bày, mà mỗi một loài hoa ở chúng đều mang một ý nghĩa riêng giống như anh và em, mỗi người đều có một cái tên riêng, không chỉ để gọi mà còn chứa đựng một câu chuyện ẩn giấu bên trong. Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt, hoa cúc trắng mang ý nghĩa nhớ nhung và tiếc nuối, còn bó hoa anh đang cầm trên tay lúc này tượng trưng cho tình yêu chân thành, thuần khiết anh dành cho em. Màu trắng tinh khôi của nó mang dáng vẻ dịu dàng như vẻ ngoài của em. Lúc đó, cô đã không thể nào nhịn nổi mà bật cười khúc khích khiến cho buổi thuyết trình hôm đó của cậu chững lại một nhịp, cô hỏi có phải anh đã lên mạng tìm kiếm ý nghĩa của các loài hoa và học thuộc chúng nhằm mục đích tăng tỷ lệ thành công cho màn cầu hôn này đúng không. Không rõ cô đã đoán trúng tim đen cậu chưa, cậu cười phá lên rồi ôm cô vào lòng "Dù thế nào, anh vẫn ngàn đời yêu em."

Thời gian và không gian dừng lại đúng khoảnh khắc ấy, kí ức dần tan biến, cô quay trở về thực tại, nước mắt trào ra khiến chị chủ tiệm bán hoa có chút bối rối.

Hôm nay là ngày giỗ đầu của Đức Huy.

Cô bắt taxi đến nơi ấy, trên đường đi cô nhờ bác lái xe dừng chân trước ngôi nhà trọ cũ. Mọi thứ vẫn như xưa, chiếc cổng sắt màu xanh điểm xuyến bằng những mảng nâu đỏ do vết hoen gỉ theo thời gian để lại. Nhớ lại hình ảnh bản thân từng núp phía sau cánh cửa khi cậu bám đuôi theo về tận phòng trọ, những lần cậu lái xe mô tô đứng chờ trước cổng, hay lần chia tay cậu uống rượu say rồi đập cửa phòng trọ dẫu cho ngoài trời vẫn đang mưa lớn. Tâm trạng cô rối bời bởi những kỉ niệm ấy cứ lần lượt ùa về bóp nghẹt tâm can cô. Tiếng bíp còi xe khiến cô sực tỉnh. Ngôi nhà khuất dần trong tầm mắt khi chiếc xe rời đi, đọng lại trong cô là một nỗi buồn man mác.

Cô đến nghĩa trang, nhẹ nhàng đặt bó hoa bên cạnh tấm di ảnh, khẽ lấy tay lau đi lớp bụi mỏng bám bên ngoài, dần dần gương mặt cậu hiện rõ hơn, và khi nhìn thấy nụ cười ấy lần nữa, cô bật khóc như một đứa trẻ.

"Em nhớ anh!"

Cuối cùng cô cũng có thể nói ra nỗi lòng của bản thân, chỉ ba từ mà thôi sao đau đớn đến vậy.

Hà Phương không bao giờ quên được kí ức của ngày hôm đó, cảm giác chết lặng khi nghe tin cậu qua đời và sự dằn vặt bám lấy cô đến tận ngày hôm nay. Ai cũng đổ lỗi cho cô, tại sao cô lại tổ chức kết hôn ở nơi xa như vậy, tại sao cô khiến cho một ngày vui hóa tang thương. Tại sao, ai cũng hỏi tại sao. Đã trải qua biết bao chuyện trên đời, ngay cả khi cô đối diện với quyết định từ bỏ mọi thứ để bắt đầu một cuộc đời mới, cô cũng chưa từng hoài nghi về quyết định của bản thân. Nhưng đứng trước những câu hỏi đó, cô lặng người, cơ thể co rúm lại, đôi chân chùn bước về phía sau như thể cô không dám tin vào chính mình, sự tự tin bản lĩnh của một người con gái ấy biến mất đâu rồi. Chẳng thể thốt ra lời nào để biện minh, cô vẫn cứ im lặng như thế đến bây giờ, gia đình cậu xem cô như là một kẻ sát nhân gián tiếp giết chết con trai mình. Trong khi đó ai cũng biết rằng, cô chẳng có tội tình gì trong câu chuyện này, thậm chí cô còn hy sinh bản thân để cố gắng cứu cậu nhưng tất cả đều vô vọng. Cô nhận ra rằng đôi khi sự hận thù mà họ đặt lên cô đó lại là điều tốt, vì họ có thể tạm bấu víu vào lí do đó để làm dịu đi vết thương trong lòng, nên cô cũng chẳng hề bận tâm người ta đang nghĩ sai hay đúng về mình.

Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh, kể cho cậu những gì đã xảy ra trong một năm qua.

Khi chuẩn bị ra về, thật tình cờ, gia đình của cậu đang tiến vào khu mộ, có chút bất ngờ và lo sợ, một dòng cảm xúc hỗn loạn dâng lên, cô không biết nên làm gì, giả vờ đi về phía trước cố né tránh họ, hay sẵn sàng đối diện với quá khứ một lần nữa. Cô đứng im một lúc trước mộ của Đức Huy, dù rất muốn nhấc chân lên bước đi, nhưng không hiểu sao có một điều gì đó cứ níu kéo giữ cô lại, tiếng bước chân của gia đình cậu mỗi lúc càng rõ, tim cô cũng đập mỗi lúc thêm nhanh. Cuối cùng, có tiếng ai đó vang lên, cô chợt nhận ra chất giọng quen thuộc đó, người đó không ai khác là mẹ của Đức Huy:



"Xin lỗi, cho tôi hỏi cô là ai vậy?"

Hai tay cô đan vào nhau, đầu cuối thấp xuống, mái tóc buông che đi một phần gương mặt. Lưỡng lự một lúc, cô từ từ xoay người lại dần dần hướng mắt nhìn về phía gia đình cậu, chưa kịp nói lời chào, sắc mặt mẹ cậu trở nên giận giữ.

"Sao cô dám đến tận đây?"

Bố cậu giữ chặt lấy hai cánh tay bà, nhẹ nhàng trấn an tinh thần. Chị gái thấy vậy, liền kéo cô ra một góc, miệng nói không ngừng:

"Cô bị điên hay sao mà không biết hôm nay bố mẹ tôi sẽ đến viếng thăm."

"Làm ơn hãy đi về giúp tôi, hy vọng cô đừng đến đây nữa."

Cô hiểu rõ, họ vẫn còn rất hận mình, khi đã cướp mất người con trai yêu dấu của họ dù bằng cách nào đi chăng nữa. Cô tự chất vấn trong lòng, liệu mình có xứng đáng bị đối xử như vậy không.

"Em chỉ muốn đến thăm anh ấy mà thôi.", giọng cô nhỏ dần về sau.

"Cô nghĩ mình xứng đáng. Gia đình chúng tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.", chị gái Đức Huy lên giọng, mắt trợn trừng lên nhìn cô hàm ý đe dọa.

Hà Phương là đứa hiểu chuyện, cô không muôn vòng vo tam quốc đôi co để làm gì, nếu như để cậu nhìn thấy mọi người xích mích trước mộ như thế này, chắc hẳn cậu dưới suối vàng sẽ buồn lắm. Trước khi rời đi, cô cuối đầu lễ phép chào trước vẻ mặt lạnh lùng của cả gia đình họ, cô đành quay mặt đi về hướng khác cứ thế dảo bước đi mà không hề ngoảnh lại. Cô chưa bao giờ trách mắng họ, cũng chưa bao giờ hỏi tại sao họ không thể đặt bản thân vào vị trí của mình để hiểu mọi thứ.

Gia đình cậu nhận thấy cỏ dại mọc gần xung quanh mộ đã được nhổ, tấm di ảnh cũng được lau chùi sạch sẽ, ai cũng biết người làm chuyện đó không ai khác chính là cô. Ngay khi nhìn thấy gương mặt con trai, bà đã lập tức bật khóc. Suốt gần một năm qua, kể từ ngày cậu mất, bà không còn tâm trí cho công việc, mọi thứ đều do chồng và con gái đảm nhận. Bà thu mình lại, hằng ngày ra vào căn phòng của Đức Huy, tự tay dọn dẹp sắp xếp lại đồ đạc, có lúc ôm những tấm ảnh của cậu mà bật khóc nức nở. Có lần, bà nhìn thấy bức hình cậu mỉm cười bên cạnh Hà Phương, bức ảnh được đóng khung, đặt ngay ngắn giữa bàn làm việc, bà cảm nhận thấy vẻ mặt hạnh phúc của con trai trong đôi mắt ấy, nhưng luôn thắc mắc tại sao cậu lại yêu cô gái ấy đến như vậy, tại sao mọi thứ lại đi đến kết cục buồn đến vậy.

Nhân tiện về lại thành phố, cô ghé qua bệnh viện thăm mọi người. Dẫu biết ai cũng bận bịu với công việc, cô chỉ nán lại đôi chút rồi về sớm để bắt kịp chuyến xe. Ngay khi vừa nhìn thấy Hà Phương, chị Thảo, một người đồng nghiệp cũ đã ngay lập tức nhận ra, ôm chầm lấy cô như đã lâu lắm rồi hai người chưa gặp lại.

"Dạo này em ổn không?"



Câu nói đơn giản ấy cũng đủ xoa dịu tất thảy những mỏi mệt mà cô đang gánh chịu. Giá như cô nghe được câu nói này từ Đức Huy, có thể cô sẽ vùi mình vào trong lồng ngực của cậu, òa khóc như một đứa trẻ để cậu vỗ về an ủi.

"Em ổn ạ. Mọi người dạo này thế nào rồi ạ!"

Mấy chị em ngồi nói chuyện với nhau một lúc, thoáng cái cũng đến lúc nói lời tạm biệt, cô tranh thủ ghé qua phòng trưởng khoa để chào thầy một tiếng. Thầy vui mừng khi biết rằng cô vẫn ổn, như đang thấy một Hà Phương của trước kia quay lại, dù đâu đó vẫn phảng phất nỗi buồn trong đôi mắt ấy.

Duy Khánh lái chiếc xe máy bố mẹ anh cất giữ trong kho đến thăm ông bà ngoại. Cậu ít khi về thăm nhà khi bố mẹ vắng nhà, hồi đó bố mẹ sẽ dẫn cậu đi thăm ông bà và anh chị em trong nhà. Nên hầu như cậu không còn nhớ rõ đường đi như thế nào, duy nhất một con đường từ nhà đến ông bà ngoại là cậu nhớ như in, vì chỉ cần đi qua nhà văn hóa xóm sau đó rẽ trái đi thêm một đoạn là sẽ thấy một ngôi nhà phía trước có dàn hoa giấy bao vây trước cổng xen kẽ hai màu hồng và trắng nổi bật nhất xóm. Đó chính là nhà ông bà ngoại, và cũng đặc biệt hơn, ông cũng là trưởng thôn.

Xe khách chở Hà Phương dừng ở đầu dốc lối đi lên ngôi làng, đường về nhà dần tối hơn, những bóng đèn đường đã thắp sáng, cô không nghĩ đã muộn đến như vậy. May thay vừa lúc Duy Khánh từ nhà bà ông ngoại đi về thì bất chợt thấy Hà Phương đang một mình đi lên, thế là cậu ngỏ ý đèo cô một đoạn về nhà. Ngồi phía sau chiếc xe tay ga, cô ngắm nhìn những rặng cây thoáng hiện trong màn đêm dưới ánh đèn mờ ảo. Nhắm mắt cảm nhận chút gió se lạnh thổi vào khiến cô thấy thanh thảnh đôi phần. Duy Khánh nhìn thấy cô qua tấm gương chiếu hậu, không hiểu sao giây phút đó anh cảm thấy nỗi buồn đâu đó vương vấn trên gương mặt xinh đẹp kia. Bất giác anh hỏi:

"Cô không sao chứ? Hai ngày qua cô đi đâu vậy?"

Hà Phương im lặng một lúc rồi trả lời:

"Chỉ là chuyện cá nhân mà thôi, anh không cần biết đâu."

Câu nói ấy khiến Duy Khánh nghe có vẻ xa cách và lạnh lùng, nhưng nếu đã quen Hà Phương đủ lâu, bạn sẽ biết cô ấy luôn giấu đi những chuyện buồn trong lòng mà không muốn người bên cạnh phải bận tâm suy nghĩ. Về đến nhà, cô cảm ơn anh rồi đi thẳng một mạch lên phòng đóng cửa lại. Cơ thể rã rời, cô ngả lưng xuống giường, nhìn về phía khung cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu rọi vào căn phòng. Không hiểu sao lúc ấy cô bật khóc thành tiếng. Duy Khánh đi lên cầu thang, định gõ cửa hỏi thăm nhưng anh ngập ngừng đôi chút, bởi lẽ hai người chẳng thân quen gì cả, anh nghe thấy tiếng khóc thút thít trong phòng, sững lại một lúc rồi quay về phòng. Tâm trạng của anh cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng theo. Anh có chút tò mò, định gọi điện cho em họ hỏi vu vơ vài câu dò la tin tức nhưng lại thôi. Cứ thế, trong màn đêm tĩnh mịch, ở hai căn phòng, hai con người có những trăn trở của riêng mình.