“Không! Không thể nào!”
Minh Châu lảo đảo lùi về phía sau, liên tục lắc đầu phủ nhận:
“Chú nói bậy! Mấy hôm trước tôi vẫn còn gặp anh ấy mà, sao có thể sắp chết được?”
Quản gia vừa khóc vừa nói:
“Xin cô hãy tin tôi, cậu Thế Trường sắp không xong rồi. Cả thế giới này người có thể cứu chỉ có mình cô mà thôi.”
“Cậu ấy không muốn rời xa cô đâu, bởi vì cậu ấy bị ung thư, sợ liên lụy hạnh phúc nửa đời sau của cô nên mới trốn tránh cô.”
“Cô không thấy khi cậu ấy phát bệnh đến nỗi hộc máu đáng thương đến mức nào đâu. Cậu ấy thật sự rất đáng thương...”
Từng câu từng chữ của quản gia hóa thành dao nhọn đâm vào trái tim của Minh Châu, lồng ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống, dương như lúc này đây cô đã không thể thở nổi nữa rồi.
Cô túm lấy tay quản gia, gấp gáp nói:
“Hiện tại Thế Trường đang ở đâu? Mau đưa tôi tới gặp anh ấy.”
“Được được, cô mau đi theo tôi.”
Minh Châu và quản gia chạy ra khỏi buổi tiệc đính hôn trước ánh mắt ngỡ ngàng và hoang mang của khách khữa.
Cô dâu đã chạy, tiệc đính hôn này còn tổ chức nữa hay không?
Túc Mạch đứng thẫn thờ trên sân khấu, sắc mặt của anh ta nhợt nhạt bi thương, toàn thân lắc lư sắp ngã.
Rốt cuộc anh ta vẫn thua sao?
Đột nhiên một giọng nữ chua chát vang lên bên tai Túc Mạch:
“Hừ, đáng đời anh. Rõ ràng họ vẫn còn thương nhau mà anh lại bày trò cướp vợ người ta, bây giờ thì hay rồi, xem ai đang xấu mặt nào?”
Túc Mạch nhìn sang cô gái vừa lên tiếng, mặt mày vặn vẹo dữ tợn, anh ta nghiến răng nghiến lợi gằng giọng:
“Ánh Tuyết! Cô cố ý phá lễ đính hôn của tôi đúng không?”
Ánh Tuyết nhếch môi kiêu ngạo nói:
“Đúng đó, ai kêu lúc trước anh dám tuyên bố từ hôn với tôi? Anh hại tôi bẽ mặt thì tôi cũng nên để anh nếm mùi vợ sắp cưới chạy theo người khác chứ?”
“Cô...”
Túc Mạch chưa kịp mắng người thì Ánh Tuyết đã cướp lời trước:
“Đừng làm như mình đáng thương lắm. Tôi cứ thắc mắc mãi tại sao anh lại thuê nhiều vệ sĩ đứng canh trước cổng như vậy, hóa ra là sợ chồng cũ của vợ sắp cưới tới tìm. Chậc chậc, vì giành phụ nữ, anh dùng nhiều thủ đoạn thật đấy.”
“Câm ngay!”
Túc Mạch nổi điên xông tới bóp cổ Ánh Tuyết, giờ phút này anh ta hận không thể bóp chết người phụ nữ phá nát tiệc đính hôn của mình.
Nếu sớm biết như vậy, anh ta đã không mời cô ấy đến dự rồi.
Khách khứa thấy hai người sắp ẩu đả thì vội vàng can ngăn. Ai cũng là cậu ấm cô chiêu, nếu để một trong hai bị thương thì giới thương nghiệp lại có một cuộc chiến tàn khốc rồi.
Ánh Tuyết nhìn Túc Mạch bị đè chặt mà cười nhạo. Sau đó cô ấy hất tóc ưu nhã rời đi, trông dáng vẻ cứ như người giành được chiến thắng.
Chỉ là đợi khi không còn ai, Ánh Tuyết lại trốn sau bức tường âm thầm rơi lệ.
“Túc Mạch thối tha, tôi vừa đẹp vừa độc thân mà anh không thèm lại đi giành vợ người ta, đáng đời anh bị đá!”
Minh Châu theo quản gia chạy vào bệnh viện.
Nhìn Thế Trường nằm trên giường bệnh, cô chỉ biết khóc nức nở.
“Anh Thế Trường...”
Trên đường đến bệnh viện cô thật sự hy vọng quản gia chỉ đang gạt mình, nhưng sự thật bày trước mặt, trái tim cô đã đau đến mức tê liệt rồi.
Tại sao lại như vậy?
Minh Châu nắm chặt tay của Thế Trường, nước mắt không ngừng tuông rơi.
“Anh Thế Trường, tại sao anh lại gạt em? Anh là đồ ngốc khốn kiếp! Em ghét anh lắm hu hu...”
Thế Trường vừa tiếp nhận hóa trí nên ý thức rất mơ hồ, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng khóc của Minh Châu, anh cố gắng gượng mở mắt ra. Dù chỉ là ảo giác thì anh cũng không muốn cô khóc.
“Thế Trường, anh tỉnh rồi.”
“Minh... Minh Châu...”
Thế Trường trợn to mắt không dám tin. Minh Châu thật sự đã tới.
Vậy nên cô đã nhìn thấy dáng vẻ tệ hại lúc này của anh rồi sao?
Anh quay sang tức giận chỉ vào quản gia, khó nhọc mở miệng:
“Quản gia! Chú dám...”
Quản gia rụt cổ né tránh, sau đó lắp bắp nói:
“Hai... hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài.”
Dứt câu, ông ấy bước nhanh ra khỏi phòng. Bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Minh Châu và Thế Trường.
“Anh Thế Trường...”
Từng giọt lệ của Minh Châu rơi xuống quần áo bệnh nhân của Thế Trường, anh đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc.”
Minh Châu nức nở run rẩy hỏi:
“Sao anh không nói cho em biết?”
“Xin lỗi, anh chỉ muốn em được hạnh phúc. Anh không muốn trở thành gánh nặng cho em.”
“Ngu ngốc! Ngu ngốc!”
Minh Châu ngã vào lòng ngực của Thế Trường khóc không thành tiếng.
“Nếu không ở bên cạnh anh thì sao em hạnh phúc được? Hơn nữa anh chưa bao giờ là gánh nặng của em cả.”
Trái tim của Thế Trường run lên, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Minh Châu đã tha thứ cho anh rồi sao?
Thật tốt quá, rốt cuộc anh không còn gì nặng lòng nữa rồi.
Lúc này Minh Châu lại nói:
“Sau này dù anh có đuổi em cũng không đi. Đợi anh khỏe rồi chúng ta sẽ dẫn nhóc Trường Minh đi du lịch. Ừm, đến bãi biển Malai chơi được không? Hay địa cung Nhật Bản cũng được.”
“Ừ.”
Minh Châu không ngừng kể ra kế hoạch tương lai, Thế Trường đều chăm chú lắng nghe rồi đáp lại. Dần dần cơn buồn ngủ kéo anh lại, đôi mắt của anh dần dần nhắm chặt, trên môi cong lên một nụ cười mãn nguyện.