Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 72: Chạy tới tiệc đính hôn




“Nghe nói tiệc đính hôn được làm long trọng lắm. Tất cả đều tự tay cậu Túc Mạch chuẩn bị, khách khứa cũng toàn là ông lớn thương nghiệp trong và ngoài nước.”

“Địa vị của cô dâu cũng không thấp, chủ tịch tập đoàn TT đấy, đúng là trai tài gái sắc.”

...

Đính hôn hoành tráng.

Trai tài gái sắc...

Thế Trường gác tay che khuất tầm mắt của mình, trên môi cố nở một nụ cười gượng gạo chua xót.

Như thế cũng tốt, anh có thể an tâm mà chết rồi.

Khi quản gia trở về, sắc mặt cũng rất tệ, ông ấy nghe được tin tức Minh Châu sẽ đính hôn với Túc Mạch, trong lòng nặng trĩu lo âu.

Trước mắt ông ấy tuyệt đối phải giấu giếm không để Thế Trường biết tin tức này mới được. Đợi anh phẫu thuật thành công, tự nhiên khúc mắc với cô Minh Châu sẽ nhanh chóng được cởi bỏ.

Lúc đi đến cửa phòng bệnh, quản gia đột nhiên bị bác sĩ gọi lại, sắc mặt của bác sĩ trông rất nghiêm trọng, nói:

“Tình huống của cậu Thế Trường không tốt, ông nên chuẩn bị tâm lý làm hậu sự cho cậu ấy đi.”

Quản gia kinh hãi lắp bắp hỏi:

“Sao... sao lại như vậy? Không phải bác sĩ nói bệnh tình của cậu ấy đã khá hơn trước rồi sao?”

“Vốn là thế, nhưng thật ra bệnh trạng còn tùy thuộc vào ý chí sống sót của người bệnh nữa. Mà cậu ấy đã mất đi ý chí sinh tồn rồi, đưa lên bàn phẫu thuật tỷ lệ thành công càng thấp. Tôi khuyên ông nên tìm cách để cậu ấy nghĩ thông suốt đi.”

Quản gia khổ sở gật đầu. Ông ấy đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Thế Trường đang nằm trên giường, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

“Cậu chủ, dù cậu hận tôi thì tôi cũng tuyệt đối không để cậu chết.”

Hôm sau.

Tiệc đính hôn của Túc Mạch và Minh Châu diễn ra vô cùng hoành tráng. Phong cách trang trí hội trường bữa tiệc tinh xảo xa hoa, từng đóa hoa tú cầu màu hồng trắng treo khắp cổng chào, băng khô phun khói trắng phủ kín mặt đất, vừa nhìn trông rất giống cánh cổng bước vào thiên đàng.

Quản gia đứng trước cổng nhà hàng, đang định tiến vào trong thì bị vệ sĩ cản lại.

“Ông không được phép vào trong!”

“Tại sao? Tôi là người quen của cô dâu.”

“Ông có thiệp mời không?”

“Không... không có...”

Quản gia có chút lúng túng, ông ấy làm gì có thiệp mời. Ông ấy cũng không ngờ lại có vệ sĩ canh trước cổng, nhìn tư thế của vệ sĩ thì chắc không cho phép ông ấy tiến vào đâu.

Nhưng nghĩ tới tình huống của Thế Trường, ông ấy không thể bỏ cuộc, vì thế bèn thử nói:

“Tôi là quản gia của cô Minh Châu, phiền cậu vào trong thông báo cho cô ấy một tiếng. Tôi thật sự có việc rất gấp muốn nói với cô ấy.”

Mặt của vệ sĩ đanh lại, biểu cảm dữ tợn hung tàn như sắp đánh người tới nơi.

“Cút ngay! Không thấy đây là đâu hay sao mà dám trà trộn làm loạn, có tin chúng tôi báo cảnh sát bắt ông không?”

Quản gia hơi sợ hãi lùi về phía sau, trong lòng gấp muốn chết.

Thế Trường sắp sửa làm phẫu thuật rồi, nếu Minh Châu không đến, ông ấy sợ anh sẽ từ bỏ sinh mệnh của mình.

“Tôi thật sự là người nhà của cô Minh Châu, xin các cậu chuyển lời giúp tôi.”

Vệ sĩ bị quản gia chọc giận vung nắm đấm lên đe dọa:

“Mẹ kiếp! Ông muốn chết phải không?”

“Dừng tay!”

Một giọng nữ vang lên khiến mọi người chú ý. Cô gái mặc một chiếc váy hở lưng màu đen, chân giẫm giày cao gót tiến tới trước mặt vệ sĩ, nói:

“Ông ấy đi cùng tôi, cho ông ấy vào đi.”

“Cái này...”

Vệ sĩ do dự.

“Ông chủ đã dặn dò người không có thiệp mời không được phép vào, chúng tôi không thể làm trái ý ông chủ.”

Cô gái nhếch môi cười nhạo, đám vệ sĩ biết cô ấy là ai mới khúm núm dạ thưa như vậy, vì thế trực tiếp nói:

“Tôi cứ mang ông ấy vào đấy, các người cản thử xem.”

Dứt câu, cô gái hất cằm kêu quản gia đi theo mình, đám vệ sĩ nhìn nhau, sau đó chủ động nhường đường cho cô gái.

Ông chủ chỉ dặn dò họ đặc biệt quan sát xem cựu chủ tịch tập đoàn TT có tới hay không chứ không nói muốn ngăn cản khách quý khác.

Nếu vậy để ông già kia vào chắc cũng không có vấn đề gì to tát.

Quản gia vừa bước vào tiệc đính hôn, Túc Mạch đã phát hiện. Trái tim của anh ta co thắt lại, dự cảm chẳng lành lan tràn tâm trí của anh ta.

Túc Mạch vội vàng nhìn sang Minh Châu, thấy cô cũng nhìn thấy quản gia thì trong lòng khẽ lộp bộp một tiếng.

“Minh Châu à... anh...”

“Cô Minh Châu! Tìm được cô thì tốt quá.”

Quản gia chạy tới nắm lấy tay của Minh Châu, trực tiếp cắt ngang lời Túc Mạch định nói.

“Cô Minh Châu, cậu chủ sắp chết rồi. Cô đến bệnh viện gặp mặt cậu ấy lần cuối đi.”

Loảng xoảng.

Bó hoa trên tay Minh Châu rơi xuống đất, đầu óc của cô ong ong chấn động, toàn thân như bị ấn nút dừng không sao cử động được.

“Chú... chú nói bậy gì vậy? Sao Thế Trường lại sắp chết được?”

Quản gia khóc lóc nói:

“Hôm nay cậu chủ làm phẫu thuật ung thư. Nhưng bệnh tình của cậu ấy quá tệ, bác sĩ nói cậu ấy không có ý chí sống sót, nếu làm phẫu thuật trong tình trạng này sẽ chết. Vì vậy tôi mới đánh bạo tới tìm cô. Xin cô vào bệnh viện khuyên nhủ cậu ấy giúp tôi được không?”